Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 213 - Chương 213: Trở Về Minh Thổ.

Chương 213: Trở Về Minh Thổ. Chương 213: Trở Về Minh Thổ.

Quách Quỳ ở trong phòng làm việc nôn nóng bất an đi tới đi lui, thỉnh thoảng cầm điện thoại di động lên rồi lại để xuống.

------

Lẽ ra không nên mới đúng, buổi sáng, hắn vừa nói điện thoại với bác sĩ Đỗ không bao lâu, Vương Tiểu Ninh liền gọi điện thoại cho hắn.

Ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì, làm sao đến hiện tại còn chưa có điện thoại tới?

Trên thực tế Quách Quỳ vẫn có một loại cảm giác, cảm thấy Vương Tiểu Ninh đang ở một nơi nào đó, yên lặng mà quan tâm hắn.

Cuộc gọi điện này, phảng phất như chứng thực suy đoán của hắn.

Cho nên hắn lại gọi điện thoại cho bác sĩ Đỗ, cũng không phải là muốn làm phẫu thuật, mà là muốn nghiệm chứng suy đoán của mình.

Nhưng mà chờ mãi vẫn không chờ được điện thoại của Vương Tiểu Ninh, điều này làm cho hắn có chút nóng nảy.

Mà trên thực tế Vương Tiểu Ninh trở lại bên cạnh hắn đang cảm thấy đầu óc mơ hồ, hoàn toàn không biết hắn bị làm sao rồi.

. . .

"Trước đây trấn hồ Kim Hoa là một trong những trấn nghèo nhất Hợp Châu, toàn bộ thôn trấn đều là vẻ rách rưới, nghèo đến có nhà đều không có nổi bộ quần áo ra hồn, một bộ quần áo mà mấy người thay phiên mặc. . ."

Hà Tứ Hải lấy bộ trà được Lưu Trung Mưu tặng từ trên lầu xuống, đốt đèn Dẫn Hồn, pha trà, chậm rãi nghe bà lão kể chuyện xưa.

Cũng không biết phải chăng là bởi vì từ nhỏ được bà nội nuôi lớn nên hắn luôn có một loại hảo cảm vô hình đối với người già.

"Trà này thật không tệ." Bà lão uống một hớp rồi nói.

"Ngài còn hiểu trà sao?"

"Trước đây ông nó yêu thích, cũng dần hiểu rõ một ít, nhưng mà một đời nghèo, cũng không có tiền mua trà gì ngon."

"Cháu cũng không hiểu trà, trà này và bộ trà đều là ba của bạn gái tặng cho."

"Tiếp dẫn đại nhân cũng có bạn gái sao?" Bà lão kinh ngạc nói.

"Tiếp dẫn đại nhân còn phải ăn cơm nữa là." Hà Tứ Hải nói.

Bà lão nghe vậy thì nhếch miệng nở nụ cười.

Bà lão tên là Chu Kim Hoa, là thôn dân xóm phụ cận trấn hồ Kim Hoa.

Từ khí chất, ngữ khí nói chuyện và động tác của Chu Kim Hoa, có thể nhìn ra điều kiện gia đình năm đó hẳn là không tệ.

"Bà Chu quen thầy Tôn như thế nào vậy?" Hà Tứ Hải tò mò hỏi.

"Ông nó không phải là người Hợp Châu, năm đó bị điều xuống đây. Tôi lúc đó là giáo viên trung học của trấn, khi đó làm giáo viên tương đối khó, có quá nhiều đứa nhỏ không nghe lời. . ."

Chu Kim Hoa nói một hồi liền lạc đề, nói đến hiệu trưởng trước đây của trường học các nàng, vì để duy trì trường học mà mỗi ngày đều tự mình xuống hồ bắt cá, làm thêm món ăn cho bọn học sinh.

Nói đến những học sinh cứng đầu trước đây của nàng, không cố gắng đọc sách, sau khi đi vào xã hội thì làm một ít việc chân tay, tuổi còn trẻ đã chơi hỏng thân thể. . .

Đương nhiên cũng nói tới thầy Tôn, tên của thầy Tôn là Tôn Cánh Thành, sinh ra ở Thân Thành, Hạ Kinh, tốt nghiệp ngành toán học đại học Hạ Kinh. . .

"Không nghĩ tới thầy Tôn lại là sinh viên tốt nghiệp đại học Hạ Kinh, năm đó nếu ông ấy trở về, nhất định sẽ có được nhiều thành tựu lớn hơn."

Chất lượng sinh viên năm đó vẫn còn rất cao.

"Đúng đấy, năm đó ông ấy vì tôi mà từ bỏ cơ hội trở về thành phố, lúc đó rất nhiều người mắng hắn ngốc." Chu Kim Hoa vừa cười vừa nói, trên mặt đều là hạnh phúc.

"Các người không có con sao?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì thuận miệng hỏi một câu.

Chu Kim Hoa trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng nói: "Có một đứa, nó rất có tiền đồ, hiện tại đang công tác ở nước ngoài, quanh năm suốt tháng khó về được mấy lần."

"Thầy Tôn tại sao lại không qua đó sinh sống cùng hắn."

"Thói quen sống quá khác biệt, đều đã lớn tuổi như vậy rồi, cứ ở yên thôi. Hơn nữa, bọn nhỏ cũng có cuộc sống của bọn nhỏ, không đi quấy rối bọn họ làm gì."

"Có lúc, bồi dưỡng con mình trở nên quá ưu tú cũng không được, càng ưu tú thì chạy càng xa, mấy đứa trẻ không có tiền đồ mà tôi dạy trước đây đều ở lại bên cạnh cha mẹ, rất tốt đẹp. . ."

Hà Tứ Hải yên lặng mà nghe, mãi đến tận khi La Hoan chạy tới.

"Có khách tới sao." Chu Kim Hoa đứng lên rồi nói.

"Chuẩn bị trở về sao?"

"Đúng vậy, tim của ông nó không được, mỗi ngày đều phải uống thuốc đúng giờ. Tôi có chút không yên lòng, về đi xem một chút." Chu Kim Hoa đứng lên, chắp tay sau lưng rồi lắc lư đi ra cửa.

Hà Tứ Hải lúc này mới hỏi La Hoan đang ngó đầu ra nhìn: "Mỗi ngày anh đều rất nhàn sao? Lại chạy tới chỗ tôi làm gì vậy?"

"Ngày hôm nay là hẹn ký hợp đồng với chủ nhà, tiện đường, tiện đường mà thôi." La Hoan cợt nhả nói.

Sau đó lại tò mò hỏi: "Bà lão vừa nãy cũng là quỷ sao?"

"Nếu đi ký kết thì nhanh chóng bận chuyện của anh đi, tôi không rảnh quan tâm đến anh!"

"Ngài cứ bận chuyện của ngài, không cần quan tâm đến tôi, mẹ tôi đến cùng tôi. Bà ấy sẽ đi nói chuyện với ông chủ."

“Tùy tiện anh!" Hà Tứ Hải thu dọn bộ trà, chuẩn bị lên lầu.

"Tiếp dẫn đại nhân, tôi nghe chị tôi nói, anh cũng có thể giúp người hoàn thành tâm nguyện. Tôi cũng có tâm nguyện, anh có thể giúp tôi hoàn thành không? Tôi có thể cho anh thù lao!" La Hoan mặt dày nói.

"Tôi chỉ là trợ giúp người sống câu thông với người chết. Tôi không phải thần, hơn nữa dù là thần cũng không thể thực hiện hết mọi nguyện vọng được, đúng chứ?"

"Cũng đúng, nhưng mà một người anh em của tôi đúng là tiếc nuối với một người chết." La Hoan nghe vậy thì lập tức nói.

"Có thể, chỉ cần trả giá thù lao tương ứng là được. Anh gọi hắn lại đây rồi nói, mặt khác tôi không bảo đảm là nhất định có thể hoàn thành, cũng không bảo đảm tôi sẽ nhận!"

"Thật tùy hứng." La Hoan nhỏ giọng thầm thì.

Thế nhưng Hà Tứ Hải không quan tâm đến hắn, mà nhìn về phía cửa.

La Hoan quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của Hà Tứ Hải, lập tức bị dọa cho sợ hết hồn.

Hắn trực tiếp trốn đến phía sau Hà Tứ Hải, bởi vì dáng vẻ của người đến thực sự quá quen thuộc rồi.

Đây không phải là dáng vẻ trước đây của chị cả sao? Hoặc có thể nói là dáng vẻ của Bình An nương nương.

Thần không phải đã bị tiếp dẫn đại nhân thu phục rồi sao? Vì sao lại còn xuất hiện ở đây vậy?

Hơn nữa trong tay Thần vì sao còn dắt một đứa bé? Hơn nữa dáng vẻ của Thần hình như cũng có chỗ không giống.

Trong lúc nhất thời, lòng hắn không ngừng nổi lên những suy nghĩ ngổn ngang.

"Tiếp dẫn đại nhân." Mạnh Thải Hà dắt con trai đi vào, cũng kính thi lễ một cái đối với Hà Tứ Hải.

"Mọi chuyện chấm dứt rồi?"

"Đúng, cảm ơn tiếp dẫn đại nhân." Vẻ mặt Mạnh Thải Hà bình thản, không buồn không vui.

"Nếu đã như vậy thì hai mẹ con các người trở về Minh Thổ đi thôi!" Hà Tứ Hải thở dài rồi một tiếng nói.

"Tiếp dẫn đại nhân, con gặp được một chị gái giống như em tiểu Nhã!" Lúc này, Đậu Tiểu Long bỗng nhiên nói.

Hà Tứ Hải nhìn về phía Mạnh Thải Hà.

"Lúc tôi trả thù Đậu Đức Long, có một cô gái muốn ngăn cản tôi, thế nhưng nàng cũng không có năng lực gì, chỉ là có thể nhìn thấy chúng tôi mà thôi.

Mặt khác, nàng còn có mấy bạn quỷ, lúc chúng tôi đến thì có một con đi theo sau lưng chúng tôi, vẫn một đường theo lại đây, che che giấu giấu, còn tưởng rằng tôi không phát hiện ra."

"Ồ, cùng tới nơi này rồi sao?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì hơi kinh ngạc.

"Đúng, đang ở ngoài cửa, tiếp dẫn đại nhân, tôi bắt nàng tới giúp ngài."

Mạnh Thải Hà nói xong, xoay tròn chiếc ô giấy dầu trong tay một hồi, trời đất lập tức đảo ngược, bọn họ vốn đang đứng trong Vấn Tâm Quán lập tức xuất hiện trên một mảnh cỏ xanh dưới sườn núi.

Mà dưới sườn núi có một nữ quỷ đang nhìn mọi người với vẻ mặt kinh ngạc.

Sau đó không chờ nữ quỷ nói chuyện, vạt áo trên người Mạnh Thải Hà giống như linh xà, kéo dài vô hạn, uốn lượn xuống theo sườn núi, sau đó bắt đầu quấn quanh từ mắt cá chân của đối phương, trực tiếp kéo đối phương lại đây.

Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc, liếc mắt nhìn Mạnh Thải Hà.

Lấy sự hiểu biết của hắn về Mạnh Thải Hà, tuyệt đối không phải là người làm việc quyết đoán như vậy.

Xem ra nàng vẫn chịu ảnh hưởng từ Bình An nương nương.

"Được rồi, không cần như vậy, nàng không thương tổn được tới tôi."

Nhìn nữ quỷ bị bóc thành bánh chưng trên mặt đất.

Hà Tứ Hải móc sổ sách ra, hắn hơi suy nghĩ, vật trang sức, quần áo và ô giấy dầu trên người Mạnh Thải Hà đều hóa thành từng sợi khói xanh, bị sổ sách hấp thu.

Mà Mạnh Thải Hà cũng khôi phục lại dáng vẻ ban đầu của nàng.

Mà cảnh tượng xung quanh cũng đồng thời biến mất, mọi người lại trở về bên trong Vấn Tâm Quán.

Nữ quỷ nằm trên đất trở mình một cái rồi bò lên.

"Tiếp. . . Tiếp dẫn đại nhân, tôi. . ." Mạnh Thải Hà có chút khủng hoảng, nói.

Bản thân nàng cũng không biết lại làm sao rồi.

"Không có chuyện gì, cô mang Tiểu Đậu trở về Minh Thổ đi thôi, nếu rảnh rỗi tôi sẽ đi gặp các người." Hà Tứ Hải nói.

"Cảm ơn, cảm ơn tiếp dẫn đại nhân." Mạnh Thải Hà dắt Tiểu Đậu liên tục cảm ơn, lại khôi phục lại dáng vẻ khúm núm như trước.

"Đi thôi." Hà Tứ Hải nói.

Sau đó một đám hào quang xuất hiện ở trong Vấn Tâm Quán, nữ quỷ bên cạnh lặng lẽ né sang bên cạnh. Nàng còn có tâm nguyện chưa xong, cũng không muốn rời đi nhân gian sớm như vậy.

"Tiếp dẫn đại nhân, đây thù lao của tôi, mật khẩu là 130523, là sinh nhật của Tiểu Đậu." Mạnh Thải Hà móc ra một tấm thẻ ngân hàng rồi đưa cho Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải lại lắc đầu nói: "Tôi không tiếp nhiệm vụ của cô, đương nhiên sẽ không nhận thù lao của cô."

"Vậy. . . vậy đặt ở trong ngân hàng, cuối cùng cũng không biết. . . .Nếu không, tiếp dẫn đại nhân, ngài quyên góp giúp tôi đi, cho những đứa trẻ cần nó, tuy rằng số tiền không phải là nhiều." Mạnh Thải Hà hơi ngượng ngùng mà nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy nở nụ cười, sau đó chủ động đưa tay nhận lấy thẻ ngân hàng của nàng.

Thấy Hà Tứ Hải tiếp nhận thẻ ngân hàng, Mạnh Thải Hà thả lỏng ra, xoay người dắt con trai đi về phía ánh hào quang.

Đúng lúc này, Tiểu Đậu quay đầu lại, liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải, sau đó tránh thoát tay của nàng, cúi đầu thật sâu đối với Hà Tứ Hải.

"Thần tiên đại nhân, cảm ơn ngài giúp con tìm được mẹ, hẹn gặp lại."

Sau đó xoay người chủ động nắm tay Mạnh Thải Hà, rồi biến mất ở trong ánh hào quang.

"Hẹn gặp lại." Hà Tứ Hải vẫy tay một cái đối với hư không, lẩm bẩm.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment