Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 216 - Chương 216: Công Viên.

Chương 216: Công Viên. Chương 216: Công Viên.

"Mẹ, chúng ta có thể đến công viên chơi một lát được không?" Huyên Huyên liếc nhìn lối vào công viên sau khi tan học đi ngang qua, sau đó quay đầu sang hỏi Tôn Nhạc Dao đang đi theo phía sau.

Tôn Nhạc Dao nghe vậy ngẩng đầu liếc mắt nhìn trời, hiện tại thời gian còn sớm, thế là gật đầu: "Đương nhiên là được."

Tiến vào mùa thu, tiết trời cũng không còn nóng bức, gió thổi lướt nhẹ qua mặt, khiến người ta có một loại cảm giác sảng khoái không nói ra được.

Bởi vì công viên gần trường mẫu giáo, nên sau giờ học có rất nhiều trẻ em đến chơi.

Huyên Huyên lôi kéo Đào Tử chạy vào còn đường rợp bóng cây.

Sau đó dừng lại trước một bụi hoa tím.

"Thật là đẹp." Đào Tử ngồi xổm người xuống, đưa chiếc mũi nhỏ của mình đến gần nhẹ nhàng ngửi một cái.

"Có thơm không?" Huyên Huyên ở bên cạnh hiếu kỳ hỏi.

"Thối thối." Đào Tử nhíu mày nói.

"Hoa là có hương thơm, làm sao sẽ thối được chứ?" Huyên Huyên nghi ngờ nói.

"Bởi vì phía dưới có chó ị ở đó." Đào Tử cười khanh khách đứng lên.

Huyên Huyên: "..."

"Được rồi, biết có phân chó, cậu còn ngồi xổm ở chỗ này ngửi mùi thối sao?"

Tôn Nhạc Dao đi theo ở phía sau có phần dở khóc dở cười, vội vàng đi tới kéo hai người đứng lên.

Hai đứa nhỏ cười khanh khách tránh trốn thoát khỏi tay của Tôn Nhạc Dao, chạy về phía trước, bởi vì phía trước còn có một bức tranh lớn màu tím trước mặt chúng.

"Chị, hoa này tên là gì?" Đào Tử từ trên mặt đất nhặt lên một bông hoa nhỏ, tò mò hỏi.

"Cái này gọi là Tử Hoa." Huyên Huyên mắt to chuyển động, lập tức nói ra.

"Oa, chị biết nhiều thật đấy." Đào Tử vẻ mặt thán phục mà nói.

"Ha ha, đây là chị nói bừa thôi." Huyên Huyên đắc ý nói.

Sau đó hai đứa nhỏ đều cao hứng vui vẻ lên, niềm vui của trẻ nhỏ thật đơn giản.

"Cái này gọi là hoa tử kiều." Tôn Nhạc Dao từ phía sau đi tới giải thích cho họ hiểu.

"Oa, tôi thật là lợi hại, chỉ là khác nhau một chữ." Huyên Huyên nghe vậy vẻ mặt đắc ý chống nạnh.

Sau đó chỉ vào một bông hoa nhỏ màu vàng bên kia nói: "Đây là hoa hoàng kiều."

"Không phải, đây là hoa anh thảo." Tôn Nhạc Dao cười nói.

Huyên Huyên gãi gãi đầu nhỏ, bối rối, làm sao không theo quy tắc vì vậy chứ?

Lúc này Đào Tử đã sớm chạy trước, bởi vì cô bé nhìn thấy cỏ đuôi chó.

Sau đó đưa tay đem nó bứt xuống.

"Cho chị nhột nè." Đào Tử nắm lấy đuôi chó, tiến lên cọ ở trên mặt của Huyên Huyên.

Huyên Huyên rụt vai lại, cười to né tránh.

Sau đó một người chạy, một người đuổi theo.

"Cẩn thận một chút, đừng để ngã sấp xuống." Tôn Nhạc Dao ở phía sau nhắc nhở.

Nhưng trên thực tế hai đứa nhỏ phía trước căn bản không có nghe lọt lỗ tai.

Ở đây, Huyên Huyên vốn là đang chạy ở phía trước đột nhiên ngừng lại.

Khom người, rón rén đi về phía trước.

"Ha ha, em bắt được chị rồi, em phải cù lét chị." Đào Tử từ phía sau xông lên, nắm được cánh tay của Huyên Huyên, hưng phấn nói.

"Suỵt." Huyên Huyên đưa ngón tay út đặt ở bên mép, để cho cô bé nhỏ giọng lại.

Sau đó chỉ chỉ phía trước, hóa ra trên mặt đất phía trước có một chú chim nhỏ.

"Oa ~" Đào Tử phát ra một tiếng thốt kinh ngạc, sau đó phản ứng lại, vội vàng che miệng nhỏ của mình.

Sau đó cùng với Huyên Huyên rón ra rón rén đi tới gần chim nhỏ.

Mắt thấy sắp chạm vào được, Huyên Huyên trực tiếp nhào tới trước một cái "Bồm bộp" ngã sấp.

Chim nhỏ đương nhiên cũng không bắt được, tung cánh "Uỵch uỵch" bay mất.

Tôn Nhạc Dao vội vàng đi tới, đỡ cô bé dậy.

"Chim nhỏ dễ bắt như vậy sao? lúc ngã có đau không?"

Nhìn đứa nhỏ trên người dính đầy bụi, Tôn Nhạc Dao không có nói một câu trách cứ, đầu tiên là quan tâm xem cô bé có bị thương không.

"Không đau chút nào." Huyên Huyên hai tay hư thoát, vẻ mặt đắc ý nói.

"Chuyện như vậy có cái gì tốt mà đắc ý." Tôn Nhạc Dao véo nhẹ lên gò má đầy thịt của cô bé.

Đào Tử ở bên cạnh ngước cổ nhìn chim nhỏ đậu ở trên cành cây đột nhiên nói: "Nếu như anh Hà Cầu ở đây thì thật tốt."

"Anh Hà Cầu là ai vậy?" Huyên Huyên ở bên cạnh hiếu kỳ hỏi.

"Anh Hà Cầu chính là anh Hà Cầu nha, anh Hà Cầu có ná cao su, đùng một cái là có thể hạ gục được con chim." Đào Tử nói.

"Oa, vậy anh ấy nhất định rất lợi hại." Huyên Huyên thở dài nói.

"Anh Hà Cầu biết võ công, hắc ha ~" Đào Tử bắt chước bộ dáng của Hà Cầu, duỗi cánh tay duỗi chân khoa tay.

"Vậy anh ấy ở đâu, gọi anh ấy cùng đi chơi chung đi." Huyên Huyên hưng phấn nói.

"Ba ba nói anh ấy tới thiên đường rồi." Đào Tử bỗng nhiên vẻ mặt buồn bã nói.

"Thiên đường?" Huyên Huyên nghe vậy thấy có chút khó hiểu.

Cô bé vẫn chưa lên thiên đường, nếu có cơ hội cô cũng sẽ đi thiên đường nhìn xem có gì chơi được hay không.

"Được rồi, tiếp tục đi về phía trước, không nên đứng ở chỗ này." Tôn Nhạc Dao đi ở phía sau cố ý nói tránh đi.

Quả nhiên hai đứa nhỏ rất nhanh đã đem việc này quên đi mất, tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này điện thoại của Tôn Nhạc Dao vang lên, là Hà Tứ Hải gọi điện tới.

"Dì đã đón mấy đứa nhỏ chưa?"

"Đón rồi, dì dẫn bọn nhỏ chơi ở công viên bên cạnh."

"Được, con lập tức tới ngay." Hà Tứ Hải nói.

"Không cần qua đâu, dì cho mấy đứa nhỏ chơi một lúc liền về nhà." Tôn Nhạc Dao nói.

"Dù sao con cũng không có chuyện gì, vừa vặn cũng chuẩn bị về nhà, các người chờ con với."

"Vậy được, khi nào đến thì gọi điện thoại cho dì."

Tôn Nhạc Dao cất điện thoại, nhớ tới ngày hôm đó con gái nói tới chuyện mua nhà.

Quả nhiên người có bản lãnh, kiếm tiền thực sự là nhanh, lúc này mới bao lâu, trước đó người ta còn khó khăn trong việc thuê nhà, thì nay cũng đã mua được nhà trả góp đầy đủ.

Hai đứa nhỏ ở trong công viên chạy khắp nơi.

Một lát thì nhổ cỏ, một lát thì hái hoa, một lúc lại nhặt hòn đá nhỏ...

Trong mắt đều là mới mẻ, trong mắt đều là tràn đầy vui vẻ.

"Đào Tử, Huyên Huyên." Ngay khi hai bạn nhỏ đang tìm xem ai nhặt được viên sỏi to hơn và tròn hơn, thì nghe thấy tiếng Thẩm Di Nhiên đang gọi các cô.

Vừa quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Di Nhiên vui vẻ chạy tới với chiếc cặp nhỏ trên lưng.

Phía sau còn có một chú thân hình cao lớn đi theo.

Hóa ra hôm nay không phải là bà ngoại tới đón cô bé tan học, mà là ba ba cô đến đón cô.

Cha của Thẩm Di Nhiên nhìn thấy Tôn Nhạc Dao, chủ động đi lên phía trước bắt chuyện.

"Quấy rầy rồi, tôi là cha của Thẩm Di Nhiên, Thẩm Thiên Phóng."

Cha của Thẩm Di Nhiên nhìn rất trẻ trung, nhưng vẻ mặt có chút tiều tụy.

Mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây, áo sơ mi trắng được xắn lên rất đẹp, quần tây thẳng tắp như đao.

Mái tóc chỉnh tề, giày da sáng loáng, vừa nhìn liền biết là một người ưu tú.

"Xin chào anh." Tôn Nhạc Dao cũng rất lễ phép mà chào hỏi lại.

"Bọn nhỏ là bạn tốt của nhau à?" Nhìn thấy ba đứa nhỏ cùng nhau nhảy nhót liên hồi, Thẩm Thiên Phóng nói.

"Vâng, quan hệ rất tốt, tuần trước còn hẹn với nhau cùng đi bãi cát ngồi nghịch đất cát nữa nha."

"Ồ, hóa ra đây chính là hai bạn nhỏ Đào Tử với Huyên Huyên trong miệng của Nhiên Nhiên à, bà là bà ngoại của hai đứa?" Thẩm Thiên Phóng nói.

"Không phải, Huyên Huyên là con gái của tôi, Đào Tử ... Đào Tử là cháu gái của tôi." Tôn Nhạc Dao nói.

Thẩm Thiên Phóng nghe vậy sửng sốt một chút, nhưng mà cũng không nói thêm cái gì.

Chỉ nói một câu, "Hai đứa bé thật đáng yêu."

Hai người đang nói chuyện, thì điện thoại của Thẩm Thiên Phóng vang lên.

Hắn cầm lên vừa nhìn, sắc mặt liền thay đổi, lập tức lớn tiếng gọi Thẩm Di Nhiên đang ở phía trước chơi đùa với bọn nhỏ: "Nhiên Nhiên, nhanh lên một chút lại đây, theo cha đi về nào."

Vừa nói vừa nhận điện thoại.

"Thẩm tiên sinh, phiền ngài nhanh chóng chạy đến bệnh viện một chuyến."

Điện thoại mới vừa kết nối, liền nghe thấy giọng nói vội vàng của bên kia.

"Lập tức đến ngay." Thẩm Thiên Phóng đáp một tiếng, sau đó trực tiếp cúp điện thoại, chạy chậm vài bước, bế con gái còn đang lề mà lề mề xoay người chạy.

Ngay cả chào hỏi cũng quên mất.

Chỉ còn lại ba người ngơ ngác nhìn hắn, không biết xảy ra chuyện gì.

"Oa ~, tên bại hoại bắt trẻ con." Một lát sau, Đào Tử mới kinh ngạc nói.

"Đó là cha của Thẩm Di Nhiên, thế nào lại là tên bại hoại bắt trẻ con được chứ." Huyên Huyên nói.

"Nha, vậy thì chính là người cha tồi bắt trẻ em." Đào Tử nói.

Huyên Huyên: → _ →

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment