Nói thật ra, tay nghề của đầu bếp rất tốt, các món ăn được nấu chín rất ngọt và ngon.
Thế nhưng Hà Tứ Hải không thích ăn cho lắm, cảm thấy có chút hơi nhạt nhẽo.
Người Hà Châu có sở thích ăn mặn, Hà Tứ Hải cũng đã quen khẩu vị các món ăn địa phương ở Hà Châu.
Đợi cơm nước xong xuôi, Chu Lan mang theo một nhóm lớn nhân viên với trợ lý của cô đi trở về.
La Hoan lại bị Hà Tứ Hải bỏ lại.
"Cậu giúp tôi một chuyện." Hà Tứ Hải nói.
"Có việc ngài cứ việc nói." La Hoan vỗ ngực một cái.
"Vừa nãy lời nói của mẹ Tiệu Đậu cậu cũng nghe thấy rồi, cậu có thể giúp tôi lấy tiền trong thẻ ngân hàng này ra, sau đó quyên góp cho tổ chức từ thiện của trẻ em."
"Tiếp dẫn đại nhân, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp anh làm thỏa đáng." La Hoan nghe vậy vội vàng tiếp tới.
"Nhất định phải là cơ quan từ thiện chính thức, không nên đạp lên tấm lòng thành nữ sĩ của Mạnh Thải Hà." Hà Tứ Hải dặn dò.
"Yên tâm, nếu thực sự không được, tôi sẽ tự tay quyên góp." La Hoan ngay lập tức nói.
Kỳ thực, tập đoàn Thiên Hợp bọn họ sẽ quyên góp một lượng lớn vật chất và tài sản cho xã hội hàng năm.
Đồng thời còn có bộ phận riêng để xử lý việc này.
Hà Tứ Hải nghe vậy gật đầu, sau đó cất bước đi về phía trước.
"Tiếp dẫn đại nhân, hiện tại chúng ta đi đâu?" La Hoan vội vàng đuổi tới.
Hắn sở dĩ hỏi như vậy, là vì hướng Hà Tứ Hải đi không phải Vấn Tâm Quán.
"Cậu vẫn nên gọi tôi là Hà tiên sinh đi." Hà Tứ Hải nói.
Sau đó lại hỏi: "Cậu biết chung quanh đây có cửa hàng bán đồ âm nào không?"
"Cửa hàng đồ âm?" La Hoan nghe vậy sửng sốt một chút.
Sau đó nói: "Tôi thực sự có biết một nhà, cách đây không xa."
"Đi, cậu đưa tôi đến đó đi." Hà Tứ Hải nói.
La Hoan đương nhiên không có ý kiến gì, thế dẫn Hà Tứ Hải đi tới cửa hàng đồ ma gần đó.
Nó thật sự không xa, ra khỏi thị trấn, đi bộ một hoặc hai dậm về phía tây là đến.
Cửa hàng đồ âm không lớn, cửa vào bày đầy vòng hoa.
Một cụ già đang ngồi ở cửa vào, đang xếp những thỏi vàng chồng lên nhau.
Bên cạnh còn có một gian hàng, mặt trên trưng bày rất nhiều tiền âm phủ sặc sỡ, cạnh đó là một xấp giấy cỏ bên cạnh.
"Ông chủ, giấy cỏ này bán như thế nào?" Hà Tứ hỏi.
"Năm đồng một chồng." Ông chủ cũng không ngẩng đầu lên mà nói.
"Vậy cho tôi một chồng." Hà Tứ Hải nói.
Ông chủ nghe vậy ngẩng đầu lên, hơi kinh ngạc hỏi: "Chỉ mua một chồng à?"
"Đúng, chỉ một chồng." Hà Tứ Hải khẽ nói.
Sau đó từ trong túi áo lấy năm đồng đưa ra.
Ông chủ theo bản năng mà nhận lấy.
Hà Tứ Hải trực tiếp lấy một chồng giấy từ gian hàng.
Suy nghĩ một chút sau đó nói, "Còn dư lại cũng đều cho tôi đi."
"Được." Ông chủ nghe vậy nở nụ cười, thế mới đúng chứ.
Đốt tiền giấy cho người thân cũng đừng có quá keo kiệt chứ.
"Quét mã cho ông." Hà Tứ Hải lấy điện thoại di động ra.
"Tiền trả lại cậu, đều quét mã cho tôi đi." Ông chủ đem 5 ngàn mới kiếm được trả lại nói.
"Không cần." Hà Tứ Hải không nhận, chỉ quét mã QR để thanh toàn tiền giấy dư còn lại.
Ông chủ thấy vậy cũng không miễn cưỡng, chỉ cần trả tiền là được.
"Ông chủ, tất cả những thứ này đều để cho tôi đi." La Hoan chỉ xấp tiền lớn trên gian hàng.
"Cậu mua cái này làm gì?"
"Tôi đốt cho chị của tôi."
Hà Tứ Hải nghe vậy mới hiểu ra, quay đầu nói với ông chủ: "Ông chủ, ở chỗ ông có cái đục giấy không? Cho tôi mượn sử dụng."
"Có, có." Thấy Hà Tứ Hải bọn họ mua nhiều như vậy, ông chủ làm sao có thể không đáp ứng chứ.
Rất sung sướng vào nhà, lấy ra một chiếc đục giấy có tuổi đời vài năm.
La Hoan có chút ngạc nhiên mà tiến tới gần.
"Đồ chơi này, hiện tại rất ít người dùng." Ông chủ lấy cho Hà Tứ Hải một tấm ghế đẩu.
Hà Tứ Hải cầm lấy ngồi xuống, sau đó trải giấy rơm ra, dùng búa đục đóng dấu lên nó.
Trên tờ giấy rơm xuất hiện những hàng đồng xu.
"Vật này dùng ở m Phủ có tốt không?" La Hoan ở bên cạnh tò mò hỏi, vừa liếc nhìn đống tiền giấy âm phủ mình mới mua.
Nếu như m Phủ thật sự sử dụng những đồng tiền này, đoán chừng đã sớm khủng hoảng kinh tế rồi, sự mất giá của tiền âm phủ tuyệt đối theo đuổi kịp Zimbabwe.
"Trước đây mọi người đã từng đốt giấy như thế này." Ông chủ ở bên cạnh tiếp lời mảnh vụn nói một câu.
Sau đó lại hỏi: "Thỏi vàng, thỏi bạc ròng có muốn một ít không? Tủ lạnh TV, máy tính và điện thoại chỗ này đều có, độc căn biệt thự, mỹ nữ trai đẹp muốn cái gì có cái đó"
La Hoan: "..."
"Tiền âm phủ trên thực tế chỉ là một loại ký thác, cậu đối với người chết càng quan tâm đến, người chết sẽ nhận càng nhiều tiền, nếu không chính là một đống giấy vụn." Hà Tứ Hải thấp giọng giải thích rõ một câu.
Tiền âm phủ được cho là tiền, không bằng nói là vật nuôi sống tinh thần để con người tưởng nhớ những người đã khuất.
Loại ký thác này sau khi lan truyền đến m Phủ, nó sẽ được truyền cho người đã chết dưới dạng những đồng tiền.
Người chết có thể sử dụng để mua bán với nhau.
Cho nên, số lượng tiền âm phủ đốt nhiều hay ít cũng không quan trọng, quan trọng là tinh thần ký thác là bao nhiêu.
Từ cửa hàng đồ ma đi ra, hai người đi bộ dọc theo hồ Kim Hoa, tìm thấy một bãi đá.
Dùng cục đá trên đất vẽ một miệng vòng tròn mở, sau đó đốt giấy tiền vàng mã.
Giấy tiền vàng mã bốc cháy bay lên theo làn gió, giấy tiền vàng mã bay lả tả ra, rơi vào trong hồ Kim Hoa, theo làn sóng chung quanh dập dờn.
"Tiểu Đậu, thu tiền ~" Hà Tứ Hải nhẹ giọng nói ra.
Sau đó một cơn lốc xoáy bỗng dưng bốc lên, cuốn giấy tiền vàng mã sắp cháy hết trên mặt đất, bay lên trời, biến mất trong không trung.
La Hoan trợn mắt ngoác mồm, học theo răm rắp, cũng trên đất vẽ cái vòng thật to, sau đó mới đem tiền âm phủ của mình một đống đốt lên.
"Đại tỷ, thu tiền." La Hoan nói.
Sau đó ...
——————
Ngọn lửa bốc lên, không có chuyện gì xảy ra hết.
"Tại sao không được?" La Hoan nhìn về phía Hà Tứ Hải với vẻ mặt kinh ngạc.
"Phải dụng tâm." Hà Tứ Hải nói.
La Hoan nghe vậy gãi đầu một cái, dụng tâm dụng như thế nào?
"Chỉ cần chân thành tưởng niệm đến người là được rồi." Hà Tứ Hải vỗ vai hắn nói.
La Hoan nghe vậy ngẩn ngơ, kể từ khi trải qua chuyện của đại tỷ, rất nhiều ký ức đã bị lãng quên lần nữa hiện lên.
Hắn phảng phất lại nghĩ tới cái buổi chiều hôm đó, thiếu nữ ôm hắn ngồi ở trong sân.
"Hoan Hoan, em phải mau lớn lên, lớn rồi chị sẽ dẫn em đi xem biển rộng ..."
Một trận gió nhẹ thổi tới, ngọn lửa bay tán loạn, thổi giấy tiền vàng mã tung bay, trôi về phía xa cùng với suy nghĩ của hắn.
"Đi thôi."
Hà Tứ Hải quay sang bờ hồ.
La Hoan liếc mắt nhìn tiền âm phủ bị đốt cháy, sau đó vội vàng chạy chậm vài bước đi theo.
"Đại tỷ có thể nhận được tiền giấy tôi đốt cho chị ấy không?"
"Đã nhận được rồi." Hà Tứ Hải nói.
"Cảm ơn." La Hoan thấp giọng nói.
Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn hắn.
"Người sống, đến cùng là vì cái gì?" Hà Tứ Hải đột nhiên nói.
La Hoan nghe vậy nhíu mày.
"Điều này tôi thực sự chưa bao giờ nghĩ tới, sống sót đó là sống, cái nào có nhiều như vậy tại sao?"
La Hoan tùy ý nói, Hà Tứ Hải nghe vậy trái lại sửng sốt một chút.
Đúng vậy, sống sót đó là sống, làm gì có tại sao, cần gì phải bận tâm đến tại sao chứ?
Hai người không nói thêm lời nào, cùng nhau đi về phía bờ hồ Kim Hoa.
Khi sắp tới thị trấn hồ Kim Hoa, La Hoan lần nữa quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Phảng phất như thể hắn có thể nhìn thấy đại tỷ đang đứng ở bên bờ, mặt mỉm cười, vẫy tay với hắn từ xa vậy.
------
Dịch: MBMH Translate