Quách Quỳ quá quen thuộc với giọng nói này rồi, chốc lát đã nghe ra được là của Vương Tiểu Ninh.
Hắn tràn đầy vui sướng muốn đi mở cửa.
Thì nghe Vương Tiểu Ninh ngoài cửa nói: "Anh đừng mở cửa, mở cửa em sẽ lập tức đi ngay."
Quách Quỳ nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó vội vàng nói: "Anh không ra, anh không ra, em đừng đi."
Nghe giọng nói kích động khó nhịn của Quách Quỳ ở bên trong, lại nhìn vẻ mặt thâm tình của Vương Tiểu Ninh bên cạnh, Hà Tứ Hải cảm thấy có chút cay con mắt, liền xoay người đi sang bên cạnh.
"Chỉ cần anh không mở cửa, em sẽ không đi."
"Không ra, anh không ra, lần trước em gọi điện thoại tới, anh còn có... Còn có rất nhiều lời chưa nói với em đây."
Trong phòng bệnh, Quách Quỳ dựa vào trên vách tường, nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh, lấy tay mạnh mẽ đè lại kích động trong lòng, nhẹ giọng nói.
"Anh muốn nói cái gì?" Vương Tiểu Ninh hỏi.
-----
Quách Quỳ cảm thấy mình có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng lại không biết nói từ đâu, im lặng nửa ngày, mới nói một câu: "Em... em có khỏe không?"
"Không... Không tốt lắm."
Vương Tiểu Ninh vốn muốn nói rất tốt, nhưng nghĩ tới ngày hôm nay đến để thẳng thắn tất cả với Quách Quỳ, thế là lập tức thay đổi cách nói.
"Là trong nhà xảy ra chuyện gì sao? Anh có đến nhà em tìm em, nhưng mà đó đã là nhà của người khác, nhà các em đã bán vào mấy năm trước rồi." Quách Quỳ hỏi, cảm thấy vô cùng lo lắng.
Vương Tiểu Ninh nghe vậy thì trầm mặc rồi, lúc trước vì trị bệnh cho nàng, trong nhà đã tốn rất nhiều tiền, cuối cùng bán nhà, nhưng mà vẫn không thể trị được bệnh cho nàng.
Nàng cảm thấy rất có lỗi với cha mẹ, một căn nhà. Sự nỗ lực cả đời của hai vợ chồng bọn họ đều hóa thành bọt nước bởi vì nàng, nàng còn mang tiền tài của bọn họ, tình yêu của bọn họ đi...
Nghĩ tới đây, Vương Tiểu Ninh không nhịn được mà nhỏ giọng nức nở.
"Sao anh lại khóc?" Quách Quỳ lấy tay đặt trên nắm cửa, chuẩn bị mở cửa.
"Anh đừng mở cửa, anh mà mở thì em sẽ lập tức đi ngay." Vương Tiểu Ninh sốt sắng nói.
"Được, được, anh không ra." Quách Quỳ vội vàng lùi về sau mấy bước.
Cách một cánh cửa, Quách Quỳ nghe Vương Tiểu Ninh nhỏ giọng nức nở.
Ở trong ký ức của hắn, Vương Tiểu Ninh rất ít khóc.
Ít nhất là khi đi cùng với hắn, hắn chưa từng thấy nàng khóc.
Ở trong ký ức của hắn, Vương Tiểu Ninh luôn luôn là loại tính cách lẫm liệt kia, sáng sủa lạc quan, trên mặt luôn mang theo nụ cười.
Vương Tiểu Ninh nhỏ giọng nức nở, thế nhưng rất nhanh đã ngừng lại, sau đó liền nghe thấy giọng nói của nàng.
"Trong nhà quả thực xảy ra chút chuyện, em cảm thấy em vô cùng có lỗi với ba mẹ." Giọng điệu của Vương Tiểu Ninh dường như đã khôi phục lại dáng vẻ trước đó.
"Xảy ra chuyện gì rồi, có thể nói cho anh một chút không?" Quách Quỳ khó nén thấp thỏm trong lòng.
"Còn nhớ vào năm ba đại học, trường học tổ chức kiểm tra sức khỏe không?" Vương Tiểu Ninh hỏi ngược lại.
Quách Quỳ lại không ngốc, nghe vậy lập tức đoán được đôi chút, kích động hỏi: "Là kiểm tra ra vấn đề gì sao? Tại sao em lại không nói cho anh?"
"Nói cho anh thì có ích lợi gì? Anh là bác sĩ sao? Anh có thể trị hết bệnh của em sao?" Vương Tiểu Ninh hỏi ngược lại.
Quách Quỳ nghe vậy thì không có gì để nói, hắn im lặng, nhưng rất lại nhanh phản bác: "Ít nhất anh có thể ở bên cạnh em, bồi tiếp em."
"Vậy thì có ích lợi gì?" Vương Tiểu Ninh chán nản nói.
"Nhưng mà, em rốt cuộc là bị bệnh gì? Hiện tại trị được rồi sao?" Quách Quỳ hỏi.
"Bệnh bạch cầu, anh nói xem?" Vương Tiểu Ninh hỏi ngược lại.
Quách Quỳ nghe vậy, tâm đột nhiên chìm xuống dưới, cảm thấy một trận quay cuồng trời đất, bệnh này có thể chữa khỏi sao?
"Vậy em... Vậy em..."
Quách Quỳ bỗng nhiên không biết nên hỏi cái gì.
"Em biết bệnh này của em không thể trị hết, em không muốn liên lụy đến anh nên lúc chia tay đã nói mình thích phụ nữ, đó là lừa anh. Tên ngốc nhà anh, làm sao lại tưởng thật cơ chứ? Đồ ngốc này..." Vương Tiểu Ninh nói xong, lại có chút muốn khóc rồi.
"Nhưng mà... Nhưng mà trong vòng bạn bè của em..."
"Anh nói Hiểu Quyên sao? Đó là bạn thân của em, em trước đây đã từng nói về cô ấy với anh, anh còn nhớ không?" Vương Tiểu Ninh nói.
Quách Quỳ nghe vậy thì có chút bừng tỉnh, ký ức từ lâu lại hiện lên lần nữa, hình như là thật sự có từng nói.
"Uống thuốc, tiêm, truyền nước, hóa liệu, ba mẹ em vì chữa bệnh cho em mà bán nhà, bán xe, khi đó em thật sự rất muốn chết đi, nhưng mà lại có chút không cam tâm..." Vương Tiểu Ninh nói xong, lại lần nữa nhỏ giọng nức nở.
Quách Quỳ cũng lại lần nữa đặt tay lên trên nắm cửa.
Nhưng cuối cùng nhịn xuống, không mở cửa, mà là lo lắng hỏi: "Bệnh của em hiện tại thế nào rồi? Có chuyển biến tốt không? Trong nước không được chúng ta liền ra nước ngoài. Anh nhất định sẽ giúp em chữa khỏi, chỉ cần em đừng tiếp tục ẩn trốn anh, đừng rời khỏi anh..."
"Anh... anh thật sự không thể không có em." Quách Quỳ nói kèm theo tiếng khóc nức nở.
"Đồ ngốc này." Vương Tiểu Ninh ngoài cửa thấp giọng lẩm bẩm.
“Anh không phải." Quách Quỳ phản bác.
...
"Anh đồ ngốc này."
"Anh không phải."
"Anh chính là."
"Anh không phải."
"Anh chính là."
...
"Em cố ý đối nghịch với anh đúng không?" Quách Quỳ hầm hừ hỏi.
"Đúng rồi, muốn đối nghịch với anh đó, chỉ cần anh nói không phải thì em sẽ nói phải." Vương Tiểu Ninh đắc ý nói.
"Vậy anh nói phải thì em sẽ nói không phải sao?"
"Đúng rồi."
"Vậy cũng tốt, anh là đứa ngốc."
"Ha ha, chính anh thừa nhận rồi, em đã nói anh là đồ ngốc rồi mà?" Vương Tiểu Ninh đắc ý nói.
"Lừa người."
"Cho nên mới nói anh là đồ ngốc, sau này nên thông minh một chút, không nên để người khác lừa." Vương Tiểu Ninh giảo hoạt nói.
Phụ nữ đều là như này, rõ ràng là mình ngang ngược không biết lý lẽ, lại có thể bày ra dáng vẻ mình đang nói đạo lý lớn.
"Chỉ cần là em, anh đồng ý cho em lừa." Quách Quỳ thâm tình nói.
"Đồ ngốc." Vương Tiểu Ninh nghe vậy thì có chút ngượng ngùng, nhưng mà làm sao cũng không che giấu được ý mừng giữa hai lông mày.
...
Vương Tiểu Ninh ngoài cửa cũng không có phản bác.
"Anh có thể... Có thể mở cửa nhìn em một chút không?" Quách Quỳ thấp thỏm hỏi.
Thế nhưng ngoài cửa cũng không trả lời, là một trận trầm mặc, ngay vào lúc Quách Quỳ cho rằng Vương Tiểu Ninh đã đi rồi.
Bỗng nghe thấy giọng nói của nàng, nhưng cũng không trả lời hắn, mà là tự nhiên nói: "Sau khi hóa liệu, tóc rụng, bởi vì hormone trong thuốc, em... trở nên vừa mập vừa xấu... , anh sẽ thất vọng."
"Sẽ không, anh chính là yêu thích con người của em, mà không phải là dáng vẻ của em, dáng vẻ bây giờ của anh cũng chưa chắc tốt hơn bao nhiêu."
Ngoài cửa lại là một hồi yên lặng.
Quách Quỳ lại đặt tay lên nắm cửa một lần nữa, sau đó nhẹ nhàng mở cửa phòng ra...
Liền thấy ngoài cửa phòng là một người đàn ông thấp với vóc người vạm vỡ, đang cúi đầu, nhìn mũi chân.
Quách Quỳ hơi nghi hoặc một chút, nhìn hai bên một chút, người đâu?
"Anh là?" Hắn nhìn về phía người "đàn ông" trước mắt.
"Là em." Vương Tiểu Ninh thấp giọng nói.
Giọng nói quen thuộc truyền vào trong tai của hắn.
Nhưng dáng vẻ đàn ông ông kia lại giống như một lưỡi dao sắc cắm vào trong lòng hắn.
Quách Quỳ lộ ra vẻ khó có thể tin nổi.
Dáng vẻ nhỏ nhắn dễ thương của Vương Tiểu Ninh và người trước mắt quả thật là có sự tương phản quá lớn?
"Có phải là rất thất vọng hay không?" Vương Tiểu Ninh vẫn cúi đầu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Quách Quỳ rồi hỏi.
Nhìn Vương Tiểu Ninh với gương mặt đàn ông, Quách Quỳ theo bản năng mà muốn gật gù, nhưng đột nhiên phản ứng lại, vội vàng lắc lắc đầu.
"Cũng còn tốt." Quách Quỳ nói.
Lời này nói ra, chính hắn đều cảm thấy trái với lương tâm.
"Phải chính là phải, không phải thì nói không phải." Vương Tiểu Ninh lườm hắn một cái.
Ánh mắt quyến rũ kia, khiến cho Quách Quỳ lần đầu tiên cảm thấy, một người đàn ông với dáng vẻ của một người phụ nữ thực sự là làm cho người ta...
"Tiểu Ninh."
"Ừm ~ "
"Đi vào trong ngồi đi."
Quách Quỳ đưa tay kéo Vương Tiểu Ninh vào bên trong phòng bệnh, sau đó ầm một tiếng, khép cửa phòng lại.
Về phần sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không ai biết được.
...
"Quách tiên sinh, nên tiêm rồi." Y tá nhìn thấy Quách Quỳ ngây ngốc ngồi ở trên ghế sô pha thì đi tới nhẹ giọng nói.
Quách Quỳ không nói gì, y tá cho rằng hắn đang cảm thấy lo lắng vì sắp phẫu thuật.
Thế là an ủi: "Đừng lo lắng, kỹ thuật của bác sĩ Tống rất tốt, hơn nữa còn sẽ gây tê cho anh, một đao xuống, anh sẽ không cảm giác được đau đâu."
Nhưng mà Quách Quỳ nghe vậy thì ngơ ngác, cũng không có một chút phản ứng gì.
Nhìn dáng vẻ ấy của hắn, y tá thở dài một tiếng, chủ động vén tay áo của hắn lên, tiêm xuống một kim.
"Cô làm gì vậy ?" Bởi vì đau đớn, Quách Quỳ có chút tỉnh táo lại.
"Tiêm nha, ấn lại, đừng nhúc nhích." Y tá lấy kim ra, ra hiệu cho hắn đè bông lại.
Quách Quỳ theo bản năng mà đè rượu sát trùng lại, sau đó căng thẳng hỏi: "Tiêm cái gì thế?"
"Không có gì, có lẽ có chút không dễ chịu, nhưng chẳng mấy chốc sẽ qua thôi." Y tá bỏ kim vào khay, đứng dậy muốn đi.
"Cô chờ một chút, tôi..."
Quách Quỳ vội vàng đứng dậy muốn giải thích, liền cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, đặt mông ngồi ở trên ghế sô pha.
...
------
Dịch: MBMH Translate