"Cho nên, như vậy liền kết thúc rồi?" Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc mà hỏi Vương Tiểu Ninh.
Vương Tiểu Ninh mặt mỉm cười gật gật đầu.
"Lẽ nào các người không xảy ra chút gì sao?" Hà Tứ Hải một mặt bát quái hỏi.
Vương Tiểu Ninh liếc Hà Tứ Hải một cái, anh nói một "Thần tiên" như anh sao lại bát quái như thế chứ?
"Quách Quỳ cũng không có ghét bỏ dáng vẻ của tôi." Vương Tiểu Ninh lộ ra bộ dáng hạnh phúc.
"Anh ấy đã đồng ý với tôi, rảnh rỗi sẽ giúp tôi đi thăm ba mẹ tôi. Tôi hiện tại đã rất thỏa mãn rồi, cảm tạ anh, tiếp dẫn đại nhân." Vương Tiểu Ninh cúi đầu thật sâu với Hà Tứ Hải.
Sau đó xoay người đi về phía vùng sáng ở trong không trung.
Ở bên dưới mảnh hào quang, Vương Tiểu Ninh khôi phục lại dáng vẻ vốn có của mình.
Quả nhiên là một cô gái rất đẹp.
Bỗng nhiên nàng dừng lại, quay đầu lại, mỉm cười nói với Hà Tứ Hải: "Tiếp dẫn đại nhân."
"Làm sao thế?"
"Tôi hiện tại đã không hối hận vì đã đến nhân gian một lần." Vương Tiểu Ninh nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì sửng sốt một chút.
Vương Tiểu Ninh xoay người đi vào trong hào quang rồi biến mất vô ảnh vô tung.
Vương Tiểu Ninh vẫn cảm thấy là bởi vì mình, liên lụy cha mẹ, làm lỡ Quách Quỳ.
Cho nên rất hối hận tại sao mình lại đến nhân gian này một lần.
Nhưng hiện tại, cũng bởi vì có bọn họ, cho nên nàng không còn hối hận nữa.
...
Hà Tứ Hải đứng ở bên cạnh hồ Kim Hoa, nhìn gợn sóng dập dớn, tâm tư ngàn vạn.
Không biết vì sao, gần đây hắn càng ngày càng yêu thích đi tới bên hồ.
Mặt hồ rộng lớn này giống như có thể làm tản đi uất ức đọng lại trong lòng hắn.
Thời tiết tiến vào mùa thu, đã có chút ý lạnh.
Đặc biệt là đến gần bên hồ, gió nhẹ thổi qua mặt nước, càng có thể cảm nhận được từng tia ý lạnh.
Nhưng mà Hà Tứ Hải cũng không có cảm thấy lạnh giá, trái lại còn có một loại cảm giác thông suốt, thoải mái.
"Tứ Hải." Lưu Vãn Chiếu trên bờ vẫy vẫy cánh tay rồi hô.
Hà Tứ Hải xoay người, vẫy vẫy tay với nàng.
Lưu Vãn Chiếu lập tức nhảy nhót rồi trượt xuống từ trên cao.
"Cẩn thận một chút." Hà Tứ Hải nhắc nhở.
"Không... sao..."
Lưu Vãn Chiếu ngoài miệng nói như vậy, nhưng người lại lảo đảo một cái, xông thẳng xuống từ trên bờ, cũng may mà có Hà Tứ Hải cản lại, nếu không phải đã khả năng rơi xuống bên trong hồ Kim Hoa rồi.
"Cẩn thận." Hà Tứ Hải giúp nàng vuốt vuốt tóc mái tán loạn trên trán.
Đồng thời nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của nàng, làm dịu cơn thở dốc bởi vì căng thẳng của nàng.
"Dọa chết em rồi." Nàng nói.
"Đi giày cao gót, còn không chú ý một chút." Hà Tứ Hải cúi đầu liếc mắt nhìn rồi nói.
"Như này đã không cao lắm rồi." Lưu Vãn Chiếu lẩm bẩm một câu, như là làm nũng.
Tiếp theo, tò mò hỏi: "Anh đứng ở chỗ này làm gì?"
"Không có gì, chỉ là nhìn hồ Kim Hoa một chút, em không cảm thấy hồ Kim Hoa mùa thu có một loại đẹp cảm giác đẹp khác sao?" Hà Tứ Hải ôm eo của nàng, nhìn về phía mặt hồ.
"Có sao?" Lưu Vãn Chiếu nhìn lại theo ánh mắt của hắn, không cảm thấy đẹp chỗ nào.
Nàng sống ở gần hồ Kim Hoa đã rất nhiều năm, đã sớm nhìn quen thuộc những cảnh sắc này.
Nhưng mà, có Tứ Hải ở đây quả thật là không giống.
Nhận ra được Lưu Vãn Chiếu nhìn theo ánh mắt của mình.
Hà Tứ Hải xoay đầu lại hỏi: "Ngày hôm nay sao lại trở về sớm như vậy?"
"Bởi vì tiết đầu buổi chiều chính là tiếng Anh, dạy xong em liền về, vốn là muốn lên trên trấn tìm anh, xa xa nhìn bên hồ thấy có một người giống anh, đi vào vừa nhìn quả nhiên là anh, khà khà..."
Nhìn Lưu Vãn Chiếu khôn khéo già dặn trong thường ngày, nhưng ở trước mặt mình thì lại giống như một đứa nhóc ngây ngốc, trong lòng Hà Tứ Hải có một loại cảm giác ấm áp không nói ra được.
Có lẽ nhân gian cũng bởi vì có nhóm người “đáng yêu” như "ta", nên mới làm cho người ta không hối hận khi đến nhân gian một lần.
"Đi thôi, chúng ta cùng đi đón Đào Tử và Huyên Huyên tan học." Hà Tứ Hải nắm tay Lưu Vãn Chiếu rồi nói.
"Ừm." Lưu Vãn Chiếu cúi đầu ôn nhu đáp một tiếng.
"Cẩn thận dưới chân."
"Được."
"Chậm một chút, nắm chặt cánh tay của anh."
"Được."
Hai người chậm rãi leo lên con dốc trên bờ sông.
Xe điện của Hà Tứ Hải dừng ở ven đường.
Lúc Lưu Vãn Chiếu đến trường học, đường khá xa nên sẽ lái xe đi.
Chờ về đến nhà, lúc đi trên trấn tìm Hà Tứ Hải, đều sẽ đi xe điện của Hà Tứ Hải.
Tuy rằng đi xe điện rất lâu, cũng quá lỗi thời, thế nhưng Lưu Vãn Chiếu cũng không chê, cũng không có ý nghĩ đối mới.
Hà Tứ Hải thuần thục bước lên xe điện.
Lưu Vãn Chiếu ngồi ở phía sau, ôm eo hắn. Hai người đi xe điện chậm rãi hướng về Ngự Thủy Loan.
Lưu Vãn Chiếu áp đầu lên phía sau lưng hắn, bỗng nhiên mở miệng gọi một tiếng.
"Tứ Hải."
"Làm sao thế?"
"Không có gì, chính là muốn gọi anh một chút."
"Có đúng không?"
Lưu Vãn Chiếu trầm mặc một chút, sau đó mới nói: "Có lúc em cảm thấy... Cảm thấy..."
"Cảm thấy cái gì?"
"Cảm thấy... anh sẽ rời khỏi em." Lưu Vãn Chiếu nhỏ giọng nói.
"Đồ ngốc, anh sao có thể rời khỏi em được? Chỉ cần em không chủ động rời khỏi anh thì anh sẽ không rời khỏi em."
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy, cánh tay ôm Hà Tứ Hải lại siết chặt hơn, nhỏ giọng nói: "Em biết, nhưng mà, em chính là có cái cảm giác này."
"Đồ ngốc, anh cam đoan với em, tuyệt đối sẽ không rời bỏ em." Hà Tứ Hải nói.
"Ừm." Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì đáp lại một tiếng.
Hà Tứ Hải trầm ngâm một chút, nhẹ giọng hỏi: "Ngày hôm nay ở trường học có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi hay không."
"Ừm." Lưu Vãn Chiếu nhỏ giọng đáp một tiếng.
"Có thể nói cho anh một chút không?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Buổi trưa hôm nay, em gặp giáo viên trung học trước đây ở nhà ăn." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Sau đó thì sao?"
“Thầy ấy hiện đang quét dọn ở nhà ăn, người cũng vô cùng già nua. Em thiếu chút nữa đã không nhận ra được, thầy ấy là một giáo viên rất tốt..."
"Hắn không dạy học nữa sao?"
"Đều là lỗi của chúng em." Lưu Vãn Chiếu cảm thấy rất là hổ thẹn, nói.
"Lúc đi học, giáo viên mở một lớp bổ túc ở bên ngoài. Chúng em thường đến chỗ thầy học khóa bổ túc, có mấy tên xấu xa bởi vì không muốn học nên đã báo cáo thầy, sau đó thầy ấy bị trường học khai trừ..."
Hà Tứ Hải nghe vậy có chút trầm mặc, bởi vì quốc gia ra chính sách, nghiêm cấm giáo viên mở lớp bổ túc ở bên ngoài.
"Từ sau đó chúng em cũng chưa từng gặp lại thầy, sau đó em nghe người ta nói, vợ thầy bởi vì bị bệnh mà tốn rất nhiều tiền, thầy đã thiếu nợ rất nhiều. Ngoại trừ chút tiền lương của trường học thì lớp bổ túc gần như chính là nguồn thu nhập duy nhất của thầy..."
"Em không phải đã nói rồi sao? Là mấy tên xấu xa báo cáo, cũng không có quan hệ nhiều lắm với em, em không cần áy náy như vậy." Hà Tứ Hải an ủi.
"Nhưng mà... Em lúc đó có biết chuyện này, hơn nữa cũng không có ngăn lại, mà còn có chút vui mừng, bởi vì em cũng không muốn học bổ túc. Em có phải là rất xấu hay không?" Lưu Vãn Chiếu nói.
Hà Tứ Hải dừng xe lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu đang một mặt mờ mịt nhìn hắn.
Hắn đưa tay ôm nàng vào trong lồng ngực.
"Không có, anh cảm thấy em có chút đáng yêu." Hà Tứ Hải nói.
Tuy rằng biết rõ Hà Tứ Hải đang dỗ cho nàng vui, thế nhưng Lưu Vãn Chiếu thật sự rất vui vẻ.
"Phi ~, thứ đồ gì vậy."
Một chiếc xe chạy qua, người điều khiển thấy có một đôi nam nữ ôm nhau ven đường thì tỏ vẻ khinh thường.
------
Dịch: MBMH Translate