Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 222 - Chương 222: Cuộc Sống Nhỏ.

Chương 222: Cuộc Sống Nhỏ. Chương 222: Cuộc Sống Nhỏ.

"Không nên mang theo quá nhiều quần áo, lúc này mới đầu tháng mười, chính là thời điểm Giang Hữu dễ chịu nhất, mang hai cái áo khoác mỏng là được rồi. . ." Tôn Nhạc Dao vừa tỉ mỉ căn dặn, vừa thu dọn đồ đạc cho Lưu Vãn Chiếu.

"Mẹ, mẹ từng đi Giang Hữu rồi sao?" Lưu Vãn Chiếu tò mò hỏi.

"Trước đây trường học có tổ chức đi học tập." Tôn Nhạc Dao nói.

"Như thế nào, chơi vui không?" Lưu Vãn Chiếu có chút ngạc nhiên hỏi.

"Bên kia nha, nói như thế nào đây, bầu không khí tôn giáo dày đặc, truyền thống văn hóa bảo tồn tương đối hoàn hảo."

"Mẹ, ngày 1 tháng 10 mẹ và ba không ra ngoài chơi sao?" Lưu Vãn Chiếu hỏi.

Tôn Nhạc Dao nghe vậy dừng một chút.

Bởi vì chuyện của Huyên Huyên luôn là vướng mắc trong lòng bọn họ, nhiều năm như vậy, ngoại trừ bận bịu công việc thì bọn họ rất ít khi có tâm trạng nhàn nhã đi ra ngoài du lịch cái gì. Ngày nghỉ lễ trên căn bản đều là ngồi ở nhà, không phải xem ti vi thì chính là đọc chút sách.

Không nghĩ nhiều, cũng không dám nghĩ.

Nghĩ đến liền đau.

"Huyên Huyên sẽ đi cùng chúng con, mẹ và ba cũng ra ngoài chơi một chút đi. Nếu như thực sự không được thì mẹ đi cùng chúng con đi." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Không được, không quấy rầy các con làm gì, đợi lát nữa mẹ hỏi ba con một chút, có muốn đi chỗ nào hay không. Nhưng mà bọn mẹ cũng sẽ không đi bao xa, chỉ quanh quẩn ngay gần đây thôi."

"Con đi hỏi ba." Lưu Vãn Chiếu nói xong liền nhảy nhót ra ngoài phòng.

Trong phòng khách, Lưu Trung Mưu đang ngồi ở trên ghế sô pha, Huyên Huyên ngồi ở trên đùi của hắn, nép ở trong ngực của hắn, yên tĩnh nghe hắn đọc truyện.

"Ô. . . Ô. . ."

"Lợn nhỏ khóc lớn ở trên thảo nguyên."

"Lợn nhỏ, lợn nhỏ, cậu làm sao thế?"

"Cậu làm sao thế?"

"Cậu làm sao thế?"

"Lợn nhỏ, lợn nhỏ, cậu làm sao thế?"

"Cậu có phải là đau chỗ nào hay không?"

"Cậu bị ngã sao?"

"Tớ. . . Tớ nói với các cậu, tớ bị ba ba mắng. . ."

. . .

Đây là một câu chuyện có tên là “Ba tớ siêu lợi hại’, Huyên Huyên nghe vô cùng chăm chú.

Lưu Vãn Chiếu không tiến lên quấy rối bọn họ, mà là đứng ở bên cạnh lẳng lặng lắng nghe.

Sau khi đọc xong câu chuyện, Lưu Trung Mưu khép sách tranh lại rồi hỏi: "Nghe xong câu chuyện, con có ý kiến gì không?"

"Khò khè, khò khè, con là lợn nhỏ." Huyên Huyên dùng ngón tay nâng mũi của mình, nói.

"Đứa ngốc." Lưu Trung Mưu vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay nhẹ nhàng nặn nặn gương mặt nhỏ nhắn của nàng.

"Hì hì, ba ba." Huyên Huyên ngây ngốc mà gọi một tiếng.

"Làm sao thế?"

"Con cũng thích. . . thích nhất là ba ba." Huyên Huyên nói.

Đây là phần cuối của câu chuyện, lợn nhỏ nói với heo ba.

Thế nhưng Huyên Huyên cũng muốn nói với ba ba.

Nhìn dáng vẻ này của con gái, Lưu Trung Mưu cảm thấy tim như tan chảy.

"Ba ba cũng thích nhất là Huyên Huyên nhà chúng ta." Lưu Trung Mưu cười híp mắt nói.

Sau đó hôn một cái lên trán nhóc.

Lưu Vãn Chiếu: ". . ."

Cho nên yêu sẽ biến mất sao?

Trước đây Lưu Trung Mưu cũng đã nói lời tương tự với nàng.

---

"Ba, lễ quốc khánh, ba có muốn ra ngoài chơi với mẹ không?" Lưu Vãn Chiếu lớn tiếng nói.

Lưu Trung Mưu nghe tiếng xoay đầu lại, có chút bất mãn nói: "Con lớn tiếng như vậy làm gì? Ba lại không già."

Lưu Vãn Chiếu: ". . ."

"Đi gọt cho Huyên Huyên quả táo, đứa nhóc này, gần đây ăn quá nhiều thịt, ăn quá ít rau dưa rồi, phải ăn nhiều trái cây một chút để bổ sung Vitamin." Lưu Trung Mưu sờ sờ đầu nhỏ của Huyên Huyên rồi nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy liền xoay người rời đi.

"Táo ở chỗ này mà, con đi đâu đấy?" Lưu Trung Mưu chỉ quả táo trên bàn trà rồi nói.

"Em muốn ăn quả lớn nhất." Huyên Huyên cười hì hì với nàng.

"Ai ~" nhìn gương mặt nhỏ của Huyên Huyên, Lưu Vãn Chiếu căn bản không đành lòng từ chối.

Đưa tay cầm quả táo lớn nhất trên bàn trà lên.

"Đợi lát nữa ăn không hết, chị sẽ đánh mông em." Lưu Vãn Chiếu có chút không cam tâm màhù dọa nàng

"Hừ, em nhất định có thể ăn hết, em vô cùng lợi hại đó nha, a ô, a ô. . ." Huyên Huyên há to mồm, lắc đầu nuốt không khí.

"Em là đứa ngốc sao?"

"Mới không phải."

"Vậy em nhất định là lợn nhỏ, giống y hệt con lợn trong câu chuyện vừa nãy." Lưu Vãn Chiếu nói xong, cầm quả táo đi vào nhà bếp.

Huyên Huyên lập tức nhảy xuống từ trên đùi Lưu Trung Mưu, đuổi theo.

Dùng ngón tay út ở đâm đâm mấy cái trên cái mông đầy đặn và đàn hồi của Lưu Vãn Chiếu.

"Chị mới là heo mập mạp." Huyên Huyên nói.

"Ha ~, dĩ nhiên còn dám một mình lại đây." Lưu Vãn Chiếu xoay người khom lưng, đùng một cái kẹp nàng ở dưới nách của mình rồi mang theo nàng đì vào nhà bếp.

"Ba ba, nhanh lên cứu con một chút, con bị sói xám lớn bắt đi rồi." Huyên Huyên giãy giụa lớn tiếng cầu viện.

Lưu Trung Mưu cầm lấy tờ báo trên sô pha bên cạnh, làm bộ không nghe thấy.

Chỉ chốc lát sau, đã thấy hai chị em đi ra từ trong phòng bếp, hai người mỗi người cầm một nửa quả táo.

"Chị, em cũng thích. . . thích chị nhất."

"Em không phải vừa mới nói thích ba ba nhất sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy bây giờ em lại thích chị nhất sao?"

"Tại sao lại không được? Ba ba là ba em thích nhất, mẹ là mẹ em thích nhất, chị là chị gái em thích nhất. Em Đào Tử là em Đào Tử mà em thích nhất, ông chủ là ông chủ mà em thích nhất. . ."

Đứa nhỏ nói một đống lớn, đều là người mà nàng thích nhất.

Lưu Vãn Chiếu bừng tỉnh, như có chút rõ ràng logic của nàng, mỗi người đều là duy nhất, mỗi người đương nhiên đều là người mà nàng thích nhất rồi.

Nhưng mà Lưu Trung Mưu ngồi đọc báo trên ghế sô pha lại có chút không mấy vui vẻ.

Cầm lật báo vang ầm lên.

Người thiệt thòi chính là người ba này.

"Ba, con vừa nãy hỏi ba, ba vẫn chưa trả lời con đấy." Lưu Vãn Chiếu gặm một miếng táo, hỏi.

Huyên Huyên đứng ở bên cạnh, cũng làm động tác tương tự, cũng gặm một miếng, nhét đầy miệng.

"Con muốn đi đâu?" Lưu Trung Mưu tức giận hỏi.

"Con làm sao biết, là con đang hỏi ba đó? Nhiều năm như vậy, ba và mẹ đều chưa từng đi du lịch mấy nơi." Lưu Vãn Chiếu nói với vẻ không vui.

Lưu Trung Mưu nghe vậy thì liếc mắt nhìn con gái đang cúi đầu chuyên tâm gặm quả táo trong tay, mỉm cười nói: "Xem ý mẹ con đi, bà ấy muốn đi đâu thì đi đó."

"Em cũng không muốn đi đâu cả, quốc khánh người quá nhiều, tất cả đều là đầu người, có chút thời gian còn không bằng trở về nông thôn." Tôn Nhạc Dao nói.

Lưu Trung Mưu nghe vậy trong lòng hơi động, "Đây là ý kiến hay, vậy chúng ta sẽ về quê chơi mấy ngày."

"Được, nhớ mang theo cần câu của anh, đến lúc đó có thể câu câu cá." Tôn Nhạc Dao vốn là thuận miệng nói, hiện tại phát hiện chủ ý này tương đối hay.

"Đáng tiếc Huyên Huyên và Vãn Chiếu không thể trở về cùng chúng ta, nếu không ba mẹ sẽ càng vui hơn khi gặp được bọn nó." Lưu Trung Mưu có chút tiếc nuối.

"Chuyện này chẳng sao cả, cùng lắm thì chờ hết quốc khánh thì bảo ba mẹ quay về với chúng ta mấy ngày." Tôn Nhạc Dao nói.

"Chủ ý này không tệ." Lưu Trung Mưu rất tán thành.

Trên thực tế, hai vợ chồng Lưu Tâm Viễn tháng trước đã đến sinh nhật Huyên Huyên.

"Vãn Vãn. . ." Lưu Trung Mưu đang cầm báo bỗng nhiên gọi Lưu Vãn Chiếu một tiếng.

"Làm sao thế?" Lưu Vãn Chiếu hơi nghi hoặc một chút mà nhìn sang.

"Khụ. . . , đi ra bên ngoài. . .nhớ chăm sóc tốt chính mình." Lưu Trung Mưu cầm báo, che khuất mặt, làm bộ lơ đãng nói.

Tôn Nhạc Dao bên cạnh nghe ra được ý trong lời nói của hắn, không nhịn được mà lườm hắn một cái.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment