"Ba ba, con muốn mang theo mũ." Đào Tử nhét chiếc mũ nhỏ của mình vào trong rương hành lý của Hà Tứ Hải.
"Được." Hà Tứ Hải lấy nó ra rồi gấp lại chỉnh tề.
Đào Tử xoay người lại, cầm một bộ quần áo khác lên.
Ban đầu còn rất tốt, thế nhưng sau khi cầm vài món đã chạy đi cầm con búp bê thỏ tới, muốn mang theo, cầm gậy phép thuật tới, cũng phải mang đi, con gà béo lại càng phải mang theo. . .
"Chúng ta là ra ngoài một chuyến, không phải là dọn nhà, không cần đem tất cả mọi thứ theo." Hà Tứ Hải có chút không biết nói gì.
"Nhưng mà ở bên ngoài, nếu như con nhớ chúng nó thì phải làm sao bây giờ?" Đào Tử lo lắng hỏi.
"Vậy thì nhớ thôi, trở về lại chơi." Hà Tứ Hải có chút buồn cười nói.
"Sẽ chết mất." Đào Tử trợn mắt lên nói.
"Ai nói với con nhớ sẽ chết mất thế?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Người lớn nha, các người thường xuyên nói mình nhớ đến chết rồi."
Hà Tứ Hải: ". . ."
Hà Tứ Hải khuyên can đủ đường, nàng lựa chọn đi lựa chọn lại, cuối cùng để lại một phần ở nhà.
Thế nhưng rất nhanh nàng lại ôm lấy tiểu Bạch, muốn nhét vào trong rương hành lý của Hà Tứ Hải.
"Đã nói rồi, chúng ta chỉ là đi ra ngoài du lịch một chuyến, rất nhanh sẽ trở về, con ôm tiểu Bạch tới làm gì?"
"Tiểu Bạch thật sự sẽ chết, chúng ta không ở nhà, nó sẽ không có cơm ăn." Đào Tử ngước cổ, mở đôi mắt to nhìn hắn.
"Chúng ta ở nhà, nó cũng không có cơm mà?"
Trong ngày thường, Đào Tử đi nhà trẻ, Hà Tứ Hải đến cửa hàng, buổi trưa căn bản không chăm sóc tiểu Bạch, đều là vợ chồng Lưu Trung Mưu chăm sóc.
Lần này cũng vậy, Hà Tứ Hải đã nhờ vợ chồng Lưu Trung.
"Há, bà Tôn sẽ chăm sóc cho tiểu Bạch nha, con sẽ nhớ nó." Đào Tử thả tiểu Bạch ra.
Tiểu Bạch "Meo" một tiếng rồi chạy như một làn khói.
"Yên tâm, chắc chắn sẽ nhớ không chết được đâu." Hà Tứ Hải lập tức cướp lời.
Đào Tử nghe vậy thì nở nụ cười khanh khách.
"Ba ba, chúng ta đi Giang. . . Giang. . ."
"Giang Hữu." Hà Tứ Hải nhắc nhở.
"Giang Hữu chơi vui không?" Đào Tử hỏi.
"Ba làm sao biết, ba cũng chưa. . .từng đi." Hà Tứ Hải nhỏ giọng nói.
"Chị Huyên Huyên sẽ đi cùng chúng ta sao?" Đào Tử lại hỏi.
"Đương nhiên, còn có dì Lưu." Hà Tứ Hải nói.
"Há, nha." Đào Tử gật gật đầu, nàng nhớ tới lần trước bọn họ cùng đi tỉnh Vân Nam, có thể chơi vui rồi, có thể vui sướng rồi.
Nàng xoay người chạy về phía phòng khách.
Hà Tứ Hải cũng không quản nàng, thế nhưng nàng rất nhanh đã trở về rồi, trong tay còn ôm một đống đồ ăn vặt lớn, đều là ở trên bàn trà trong nhà.
"Con làm gì thế?"
"Trên đường ăn." Đào Tử nói.
"Vậy cũng không cần mang nhiều như vậy."
Những thứ này đều là đồ ăn vặt đặt ở trên bàn trà, có của Tôn Nhạc Dao mua, có của Lưu Vãn Chiếu, cũng có của Lưu Trung Mưu mua, nhưng lại không có của Hà Tứ Hải mua.
Hà Tứ Hải đưa tay cầm mấy cái nhỏ rồi đặt vào trong rương hành lý.
Đào Tử nhìn một chút, lại nhìn một đống lớn trong ngực một hồi, thở dài tràn đầy tiếc hận.
"Đi chơi đi, không cần con giúp đỡ nữa." Hà Tứ Hải phát hiện, nàng càng giúp lại càng bận bịu.
"Con rất tuyệt." Nhưng là Đào Tử lại không muốn.
"Ba biết con rất tuyệt, thế nhưng hiện tại đã không cần con giúp đỡ nữa rồi, đều đã thu dọn xong rồi." Hà Tứ Hải đóng rương hành lý lại, vốn cũng không có bao nhiêu đồ có thể mang theo.
Sau đó Hà Tứ Hải dắt Đào Tử đi ra ngoài.
"Ba ba, ông lão đã làm ở trong phòng bếp rất lâu rồi?"
"Có đúng không?"
"Hừm, ừm, con đều ngửi được hương thơm, nhất định ăn sẽ rất ngon."
"Có đúng không? Ba cũng ngửi được rồi, hôm nay ông sẽ làm bánh gạo nếp cho chúng ta." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng rồi nói.
"Có ngon hơn ba ba làm hay không?" Đào Tử tò mò hỏi.
"Hừm, ngon hơn so với ba ba làm." Hà Tứ Hải nói.
"Vậy con muốn ăn nhiều." Đào Tử nói xong, liền chạy về phía nhà bếp.
Đợi đến cửa phòng bếp, lại phanh gấp, dựa vào mép cửa, lặng lẽ thỏ đầu nhỏ ra rồi nhìn lén bên trong.
"Đào Tử, nhanh đi vào một chút, nếm bánh gạo nếp ông làm, xem có ngon hơn của ba ba con làm không?" Trương Kiến Quốc trong phòng bếp quay đầu lại, vừa cười vừa vẫy vẫy tay với Đào Tử.
Đào Tử nghe vậy thì quay đầu nhìn về phía Hà Tứ Hải đang đi đến.
"Đi thôi." Hà Tứ Hải nhẹ nhàng vỗ vỗ ở sau lưng nàng.
Đào Tử lúc này mới nhút nhát đi vào, tò mò nhìn Trương Kiến Quốc.
"Đến, nếm thử, cẩn thận nóng, thổi thổi một hơi rồi lại ăn."
Trương Kiến Quốc gắp mấy cái đã chín vào trong một cái chén nhỏ rồi đưa cho Đào Tử.
Đào Tử đưa tay nhận lấy.
"Cảm ơn ông." Nàng nói.
"Không cần cám ơn, nhanh nếm thử xem xem." Trương Kiến Quốc một mặt chờ mong nhìn Đào Tử, muốn nghe đánh giá của nàng.
Đào Tử dùng nĩa nhỏ chắn một cái lên, dẩu lên miệng nhỏ thổi "Ô ô ô" mấy lần, sau đó lại dùng môi nhỏ nhanh chóng thăm dò mấy lần, xác định không nóng, lúc này mới nhẹ nhàng cắn.
"Thế nào?" Trương Kiến Quốc có chút sốt sắng hỏi.
"Hừm, ăn ngon nha." Đào Tử cao hứng gật gật đầu.
Trương Kiến Quốc nghe vậy thì lập tức nở nụ cười, giống như một đóa hoa.
"Cháu có muốn nếm thử hay không?" Trương Kiến Quốc ngẩng đầu lên, hỏi Hà Tứ Hải .
"Chờ sau khi ông làm xong thì chúng ta cùng nhau ăn." Hà Tứ Hải nói.
"Vậy được, để ông làm xong đống còn lại, cháu mang Đào Tử đi ra ngoài đi, phòng ngừa dầu bắn lên đứa nhỏ." Trương Kiến Quốc xoay người lại vui vẻ tiếp tục bận việc.
Hà Tứ Hải nhìn bóng lưng bận rộn của hắn mà trầm ngâm một chút, đưa tay nhẹ nhàng ôm đầu nhỏ của Đào Tử, mang theo nàng ra khỏi phòng bếp.
"Ăn ngon lắm sao?"
"Ừm ~ "
"Cẩn thận nóng."
"Ừm ~ "
Trong miệng Đào Tử đã nhét đầy, lời đều nói không rõ.
Trương Kiến Quốc rất nhanh đã làm xong, sau đó bưng ra.
"Ăn trước đĩa này trước đi, đĩa này làm trước, sẽ không quá nóng." Trương Kiến Quốc đẩy một cái đĩa đến trước mặt Hà Tứ Hải.
"Cảm ơn." Hà Tứ Hải nói.
Sau đó cầm lấy đũa, gắp một viên gạo nếp lên cắn một cái.
Sau đó. . .
Mùi vị quen thuộc. . .
Ký ức quen thuộc. . .
Nổi lên ở trong đầu hắn.
. . .
"Ăn chậm một chút, còn có rất nhiều, còn lại đều cho cháu." Ông lão nói với bé trai.
"Ông nội, ăn thật ngon, ông thật là lợi hại." Bé trai ngẩng đầu lên nhìn ông lão với vẻ mặt sùng bái.
Ông lão nghe vậy thì vô cùng cao hứng.
"Tiểu Chu thích bánh gạo nếp cho ông nội làm, sau này ông nội sẽ thường xuyên làm cho cháu ăn."
"Được."
"Nhưng mà bánh gạo nếp này không dễ tiêu hóa, cháu ăn ít một chút."
Ăn ít một chút. . .
. . .
Mùa đông năm đó rất lạnh, hắn quần áo đơn bạc co quắp ở bên kệ bếp.
Nhiệt độ của bếp đã tắt có thể mang đến cho hắn một tia ấm áp.
Hắn đã một ngày không ăn gì, đói gần chết.
Trên kệ bếp chỉ còn lại một bát bánh gạo nếp đã đông cứng.
Cứng rắn, cắn một miếng như đâm vào trong miệng, hắn đang cực kỳ đói bụng, lại cảm thấy đây chính là mỹ vị không nói ra được.
Hắn giống như ăn được loại hương vị quen thuộc trong trí nhớ.
"Thì ra mình trước đây đã từng ăn miếng bánh ngon như vậy." Hắn nghĩ thầm.
"Tiểu Lượng, Tiểu Lượng, em thế nào rồi? Ba mẹ mang theo em trai đi chơi mạt chược rồi, anh thả em đi ra nha."
Trước cửa phòng bếp truyền đến tiếng ầm ầm.
Sau đó bị người mở ra từ bên ngoài, một cái thân ảnh nho nhỏ, ôm một cái áo bông rộng lớn xuất hiện tại cửa phòng bếp.
"Gạo nếp đã lạnh rồi, em ăn ít một chút. . ." Bé nói.
Sau đó vụng về khoác áo bông cũ nát lên trên người hắn.
"Em nhanh chạy đi một chút, phải chạy cho thật xa."
Đó là một tia ấm áp đầu tiên mà hắn cảm nhận được ở trong trời đông giá rét lâu dài.
Hắn rất thích ăn bánh gạo nếp.
---
Nước mắt hắn không ngừng rơi xuống tích tích.
------
Dịch: MBMH Translate