Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 224 - Chương 224: Tìm Kiếm.

Chương 224: Tìm Kiếm. Chương 224: Tìm Kiếm.

"Là ăn không ngon sao? Ăn không ngon chúng ta liền không ăn nữa." Trương Kiến Quốc căng thẳng đến mức có chút luống cuống tay chân.

Hà Tứ Hải lắc lắc đầu, nuốt miếng bánh gạo nếp trên tay xuống.

"Ăn rất ngon." Hà Tứ Hải nhẹ giọng nói.

"Ba ba."

Đào Tử đang vùi đầu chuyên tâm ăn, thấy ba ba buồn, cũng không ăn nữa, miệng nhỏ xẹp xuống, cảm giác như muốn khóc.

"Không có chuyện gì, chủ yếu là ăn quá ngon thôi, ăn ngon đến mức ba rơi cả nước mắt." Hà Tứ Hải nói.

Vừa nãy cũng chỉ là đột nhiên nhớ tới chuyện cũ, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.

Hiện tại tỉnh táo lại, hắn lập tức ngừng lại, dù sao đã trải qua quá nhiều, đã có chút cảm giác chết lặng.

Nếu không phải do bản thân mình tương đối cảm tính thì hắn căn bản sẽ không chảy nước mắt.

Đào Tử ôm chén nhỏ, ngơ ngác mà nhìn hắn, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

"Không sao rồi, ăn đi." Hà Tứ Hải nhẹ nhàng sờ sờ đầu nhỏ của nàng rồi nói.

Đào Tử cúi đầu dùng cái nĩa nhỏ, chắn một miếng bánh gạo rồi giơ cao cánh tay lên, chuyển đến bên miệng Hà Tứ Hải rồi nói: "Ba ba, bà nội nói, ăn no sẽ không buồn nữa."

Hà Tứ Hải khom lưng, đưa miệng lại, sau đó sờ sờ đầu nhỏ của nàng rồi nói: "Ba ba không buồn, ba chỉ là bởi vì ăn quá ngon thôi."

"Ồ ~ nha ~, →_→ "

"Thứ đồ nhỏ này, ăn nhanh một chút, nguội sẽ không còn ngon nữa." Hà Tứ Hải nhẹ nhàng gõ gõ đầu nhỏ của nàng.

Trương Kiến Quốc ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm.

"Ông cũng nếm thử đi." Hà Tứ Hải nói.

"Được, được, ông cũng nhiều năm chưa ăn rồi." Trương Kiến Quốc dùng đũa gắp một viên lên rồi nói.

"Sao không tự mình làm?" Hà Tứ Hải thuận miệng hỏi.

Trương Kiến Quốc lắc lắc đầu, cắn một miếng bánh gạo nếp.

"Đào Tử, Đào Tử, nhanh mở cửa một chút, em có phải là đang ăn món ngon hay không?" Lúc này bỗng nghe thấy tiếng đập cửa thùng thùng từ bên ngoài.

"Chị Huyên Huyên đến rồi."

Đào Tử ngẩng đầu lên khỏi bát, nhìn về phía Hà Tứ Hải bên cạnh, ý tứ rất rõ ràng, để Hà Tứ Hải đi mở cửa. Nàng cũng không muốn làm lỡ thời gian ăn.

Hà Tứ Hải đi qua mở cửa, không chỉ có Huyên Huyên đứng ở ngoài cửa mà Lưu Vãn Chiếu cũng đây. Hai người mỗi người cầm một nửa quả táo gặm dở trong tay.

Cửa vừa mở ra, Huyên Huyên liền lập tức khịt khịt mũi, mùi bánh xông thẳng vào mũi.

Nàng lập tức chen vào trong cửa, nhào về phía bên cạnh Đào Tử.

"Món ngon gì thế, có thể cho chị nếm thử không?" Nàng nói với vẻ tràn đầy hưng phấn.

"Ừm, ừm. . ." Đào Tử hiện tại cũng không rảnh mà trả lời nàng.

"Được, còn có rất nhiều." Trương Kiến Quốc đẩy một đĩa bánh gạo nếp viên về phía trước.

Nếu như nói ở đây, người mà Trương Kiến Quốc quen thuộc nhất ngoại trừ Hà Tứ Hải chính là Huyên Huyên, bởi vì nàng cũng có thể nhìn thấy Trương Kiến Quốc.

"Cảm ơn ông ạ." Huyên Huyên cũng không khách sáo.

Trực tiếp bò lên ghế ngồi, táo cũng không ăn nữa, cầm lấy đũa mà Hà Tứ Hải để lên bàn rồi "Cắn" cái viên lớn.

"Ồ, trong nhà có khách tới sao?" Lưu Vãn Chiếu đi tới, nhìn thấy Trương Kiến Quốc thì hơi kinh ngạc hỏi.

Nàng từng thấy Trương Kiến Quốc, cũng là ở trong nhà Hà Tứ Hải, ngày hôm đó là buổi sáng.

Sau đó Hà Tứ Hải không hiểu ra sao mà đuổi hắn ra ngoài.

Lúc đó nàng còn tò mò hỏi hắn là ai, nhưng mà Hà Tứ Hải không trả lời nàng.

"Hừm, đây là. . . anh. . . Đây là Trương lão tiên sinh, ông ấy làm bánh gạo nếp viên, rất là ngon, em cũng tới nếm thử đi."

"Ngon hơn cả anh làm sao?" Lưu Vãn Chiếu hỏi.

Nàng đã ăn qua bánh do Hà Tứ Hải làm, cảm thấy mùi vị vô cùng tốt.

"Hừm, ngon hơn cả anh làm." Hà Tứ Hải lại vào nhà bếp cầm hai bộ bát đũa ra.

"Như thế nào, ăn ngon không?" Nhìn Lưu Vãn Chiếu ăn một cái, Hà Tứ Hải hỏi.

Thế nhưng Lưu Vãn Chiếu chưa kịp trả lời, Huyên Huyên đã giơ cao cánh tay, lớn tiếng nói: "Ăn ngon."

"Em nha, có cái gì mà ăn không ngon sao?" Lưu Vãn Chiếu nói.

"Nhưng mà, mùi vị nói như thế nào đây nhỉ, ăn đúng là ngon thật, thế nhưng cảm thấy rất giống với anh làm." Lưu Vãn Chiếu tiếp tục nói.

"Vẫn có chút khác nhau." Hà Tứ Hải nói.

Cũng chính là điểm khác biệt ấy, ăn lên lại khác nhau một trời một vực.

"Ăn ngon thì các cháu ăn nhiều thêm một chút.”

"Ông đi trước rồi, các cháu cứ từ từ ăn." Trương Kiến Quốc nói.

"Vội vã như thế làm gì, ông lại không có chuyện gì?" Hà Tứ Hải cũng không ngẩng đầu lên mà nói.

"Ông đi dạo xung quanh một chút, lần này đi rồi, chỉ sợ cũng sẽ không bao giờ trở về nữa." Trương Kiến Quốc nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì trầm mặc không nói, Trương Kiến Quốc yên lặng mà đi ra ngoài cửa.

Đào Tử ngẩng đầu liếc mắt nhìn, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn.

Lưu Vãn Chiếu cũng quay đầu lại liếc nhìn bóng lưng rời đi của hắn, sau đó quay đầu lại, bỗng nhiên nói với hắn Hà Tứ Hải: "Em mới phát hiện, tướng mạo của ông lão này khá giống với anh, nói sai rồi, hẳn là anh có chút giống với. . ."

Lưu Vãn Chiếu là một mặt kinh hỉ.

Nhưng vứa nói ra khỏi miệng, thấy Hà Tứ Hải cúi đầu trầm mặc không nói, nàng như bừng tỉnh cái gì đó.

Trương Kiến Quốc đi xuống lầu, lắc lư một vòng ở trong tiểu khu.

Hắn quen thuộc đối với từng cọng cây ngọn cỏ nơi này hơn bất kỳ thứ gì khác, một hai tháng này, hầu như mỗi ngày hắn đều ở chỗ này.

Sau đó, hắn ra khỏi tiểu khu, chuyển tới phía sau tiểu khu, đi dọc theo con đường bên hồ về phía trước.

Tốc độ của hắn không nhanh, một đường vừa đi vừa nghỉ, nhìn nơi này một chút rồi nơi đó nhìn một cái, dường như muốn ghi tạc từng cọng cây ngọn cỏ ở trong lòng.

Đây là thành phố mà hắn dừng lại lâu nhất trong nửa đời sau.

Không bao lâu sau, hắn liền đi tới phố Tam Tường.

Nơi này chính là chợ đêm mà Hà Tứ Hải bày sạp trước đó.

Trương Kiến Quốc cũng chính là nhìn thấy hắn ở đây.

Nơi này vẫn là đèn đuốc sáng choang, tiếng người huyên náo, náo nhiệt đến không được.

Bên cạnh dì Tề vẫn cùng bày sạp với Hà Tứ Hải giờ đã đổi thành một đôi vợ chồng nhỏ.

Đôi vợ chồng nhỏ bán khoai tây chiên, chuyện làm ăn rất tốt, cũng rất nhiệt tình, nói chuyện với dì Tề rất vui vẻ.

Trương Kiến Quốc đi tới trạm xe lửa.

Nơi này đã đã biến thành một toà trung tâm mua sắm đèn đuốc sáng choang, một chút cũng không nhìn thấy dáng vẻ năm đó.

Trương Kiến Quốc nghỉ chân một hồi ở cửa trung tâm thương mại, sau đó đi vào bên trong trung tâm thương mại đèn đuốc sáng choang.

Nhìn dòng người đến người đi, ký ức giống như thay đổi trong chớp mắt, cảnh sắc quá khứ bao trùm lên hiện tại.

"Hành khách đi tới Thân Thành, xin lên xe từ sân ga số hai."

"Hành khách đi tới Nga Thành, xin lên xe từ sân ga số sáu."

"Đồng chí, làm phiền anh xếp hàng, không được chen ngang."

"Người này không có chút tố chất nào hay sao?"

"Tiên sinh muốn một phần báo không?"

"Hạt dưa, nước có ga, đậu phộng, có muốn một phần không?"

". . ."

Lần đầu tiên Trương Kiến Quốc ngồi xe lửa từ Giang Hữu đến nơi này, nhìn trạm xe lửa huyên nháo chen chúc thì có chút luống cuống tay chân.

Đây là lần đầu hắn đi ra ngoài tìm cháu trai, đối mặt với thành thị xa lạ, hắn cảm thấy vô cùng mờ mịt, giống như là mò kim đáy biển.

Hắn đầu tiên là bắt đầu từ trạm xe lửa rồi đi hỏi thăm từng cửa hàng, sau đó kéo dài ra bốn phía.

Lần lượt thất vọng, lần lượt muốn từ bỏ.

Nhưng mà mỗi lần nghĩ đến ánh mắt chờ đợi của tiểu Chu, tim của hắn lại đau đớn giống như là bị kim đâm.

Thất vọng quá nhiều, cuối cùng trở nên mất cảm giác, nhưng mà hắn vẫn không hề từ bỏ. Hắn nhất định phải tìm được tiểu Chu, dù cho chết hắn cũng không từ bỏ.

Hắn đi qua rất nhiều con đường, hỏi qua rất nhiều người, ngủ qua phố lớn, nằm qua gầm cầu. . .

Hắn già rồi, tìm không nổi nữa rồi, cuối cùng chết ở trên đường tìm kiếm tiểu Chu.

Nhưng mà hắn không cam tâm.

Cho nên lại về đến nơi này.

Một chỗ vốn dĩ đã từng được đo đạc bằng từng bước chân giờ lại trở nên xa lạ không gì sánh được.

Thế nhưng dòng người vẫn đông đúc như vậy.

Người đến người đi.

"Tiểu Chu có lẽ ở trong những đám người này." Hắn nghĩ thầm.

Hắn mỗi ngày đều đi lại ở đây.

Có một ngày, bên tai hắn chợt nghe có một cô bé nói, "Ba ba, con thỏ nhỏ thật là đáng yêu."

Hắn quay đầu nhìn sang.

Sau đó liền lập tức nhận ra hắn, dáng vẻ rất giống với trong tưởng tượng của mình.

Nhưng mà, hắn đã trở nên không còn giống.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment