Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 225 - Chương 225: Khởi Hành.

Chương 225: Khởi Hành. Chương 225: Khởi Hành.

"Đào Tử, con đi xong chưa?" Hà Tứ Hải đẩy rương hành lý ra khỏi gian phòng, gọi hướng về phòng vệ sinh.

"Lập tức, ừm ~ "

"Thực sự là, lúc trước bảo con đi nhà cầu nhanh một chút thì không chịu, nhất định phải chơi cùng tiểu Bạc, làm lỡ nhiều thời gian như vậy."

"Con muốn chào tạm biệt lần cuối cùng với tiểu Bạch, ừ ~" Đào Tử ở trong phòng vệ sinh lớn tiếng đáp lại.

Lời này sao lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi như thế đây?

Cái gì gọi là tạm biệt lần cuối?

Làm cho thật giống như là không về được.

"Nhanh lên một chút, nếu không sẽ đến muộn." Hà Tứ Hải thúc giục.

"Đến muộn sẽ như thế nào?"

"Đến muộn thì máy bay sẽ bay đi mất."

"Há, nha, như vậy sao lại không đi ô tô, ừ ~ "

Hà Tứ Hải: (*/ω\*)

Tiểu gia hỏa này, hiện tại là càng ngày càng không dễ dẫn theo nha.

"Huyên Huyên cũng đã chuẩn bị kỹ càng rồi, chúng ta sắp xuất phát rồi." Hà Tứ Hải nhìn thấy Lưu Vãn Chiếu kéo hành lý và dắt Huyên Huyên đi tới.

"Được, lập tức tới ngay." Đào Từ trong phòng vệ sinh nghe vậy, lúc này mới cuống lên.

Sau đó liền nghe thấy tiếng xả nước ào ào.

Tiếp theo liền nhìn thấy nàng mở cửa chạy ra.

"Nhanh như vậy sao?" Hà Tứ Hải ngạc nhiên hỏi.

Hắn hoài nghi đứa nhóc này còn chưa rửa sạch mông.

"Hừm, ừm, con rất là lợi hại." Đào Tử chống nạnh, đắc ý nói.

"Chuyện này có quan hệ gì với lợi hại sao? Còn có con thật sự rửa sạch rồi?"

"Đó là đương nhiên." Đào Tử đắc ý nói.

"Chuyện này thì có cái gì mà đắc ý?" Hà Tứ Hải muốn hỏi nàng, thế nhưng suy nghĩ một chút vẫn là bỏ đi, lại nói nữa không biết bao giờ mới nói xong.

Thế là dắt Đào Tử, kéo hành lý, đi về phía Lưu Vãn Chiếu và Huyên Huyên đang chờ ở ngoài cửa.

"Ăn sáng chưa?" Lưu Vãn Chiếu hỏi.

Huyên Huyên ở phía sau, trong tay còn cầm đang một miếng bánh đường, chăm chú gặm.

Nhìn thấy Đào Tử, lập tức đưa một miếng khác trong tay cho nàng.

Hà Tứ Hải còn chưa nói, Đào Tử đã cướp trước trả lời: "Ăn rồi ạ."

Thế nhưng tay lại không chậm một chút nào, trực tiếp đưa tay nhận bánh đường mà Huyên Huyên đưa tới, cắn một miếng thật lớn.

"Ai ~, đi thôi." Hà Tứ Hải cũng rất là bất đắc dĩ.

Đến sân bay không lái xe, chủ yếu là phí đỗ xe quá đắt, còn không bằng gọi một chiếc xe.

Nhưng mà lộ trình cũng thật đủ xa, tiền xe đã hơn 100 tệ, mặt khác còn phải đi qua một trạm thu phí cao tốc.

Lại có thể cùng nhau đi ra ngoài chơi, hai đứa nhóc rất là hưng phấn.

Dọc theo đường đi còn nhẹ hát vang trong làn gió ban mai.

Ngay cả tài xế taxi đều bị hai đứa nhóc ảnh hưởng, còn mở chút âm nhạc vui vẻ trong xe, sau đó hát cùng các nàng.

Bởi vì sợ quốc khánh nhiều người, Hà Tứ Hải đi sớm một ngày.

Thế nhưng không nghĩ tới là có rất nhiều người có suy nghĩ giống hắn, cho nên sân bay vẫn là chật ních lữ khách bay đi các nơi.

"Được rồi, các người chờ anh ở đây một chút, anh đưa hành lý đi gửi một hồi." Hà Tứ Hải để Lưu Vãn Chiếu chăm sóc đám nhỏ, mình thì cầm giấy chứng nhận đi đổi thẻ đăng ký.

Trương Kiến Quốc cũng không có đi cùng bọn hắn, tối ngày hôm qua hắn đã trở lại từ sớm rồi.

Chờ sau khi kiểm tra, đi tới phòng chờ, Hà Tứ Hải luôn vội vội vàng vàng cuối cùng mới có thể nghỉ ngơi một chút.

Hai đứa nhóc nhìn xuyên qua cửa kính trong phòng chờ máy bay, ngắm từng chiếc máy bay lớn ở bên ngoài.

"Thời tiết ngày hôm nay không tốt lắm, sẽ không mưa đó chứ?" Lưu Vãn Chiếu nhìn qua cửa kính, thấy bầu trời bên ngoài nổi đầy mây đen, có chút lo lắng nói.

Nếu như trời mưa, có thể sẽ trì hoãn cất cánh, thậm chí ngừng bay, nói chung là rất phiền phức.

"Dự báo thời tiết nói là có mưa nhỏ, nhưng mà hẳn là không ảnh hưởng đến việc cất cánh mới đúng." Hà Tứ Hải nói.

Lo lắng của Lưu Vãn Chiếu là dư thừa, tuy rằng mưa rơi lác đác, thế nhưng máy bay vẫn là cất cánh đúng giờ.

Lần trước đi máy bay, Huyên Huyên là biến thành quỷ rồi đi theo.

Lần này nàng đã là người có thân phận rồi, có thể mua vé.

Trải qua thời gian hai tháng, văn kiện giấy khai sinh ở nước ngoài gì đó của nàng cuối cùng cũng được làm thỏa đáng.

Sau đó Lưu Trung Mưu tìm một ít người, giải quyết chuyện thẻ căn cước của nàng.

Hai đứa nhóc một trước một sau, nhìn qua cửa sổ máy bay ra bên ngoài, nhưng mà bên ngoài đông nghịt, cũng không thấy rõ cái gì cả.

Trên cửa sổ thủy tinh còn bị giọt nước nhỏ che kín, nhìn ra bên ngoài cũng không thấy quá rõ.

"Thật nhiều mây đen nha." Đào Tử nói.

"Vù vù, thổi chúng nó đi." Huyên Huyên chu miệng nhỏ, thổi thổi đối với bên ngoài cửa sổ máy bay.

Đào Tử học theo răm rắp.

Sau đó. . .

Mây đen trong không trung phảng phất như bị một thanh lợi kiếm bổ ra từ bên trong.

Cuồn cuộn bốc lên, rồi tản về hai bên.

Một phen kỳ cảnh này khiến cho người trên máy bay không ngừng thán phục, rất nhiều người đều lấy điện thoại di động ra chụp một chút.

Đào Tử: ' (°ー°〃)

Huyên Huyên: →_→

Đào Tử duỗi tay nhỏ ra, nhẹ nhàng thổi một cái vào trong lòng bàn tay của chính mình.

Sau đó thở phào nhẹ nhõm, xem ra mình thổi không có lợi hại như vậy, không phải do nàng làm ra.

Hà Tứ Hải đang nói chuyện với Lưu Vãn Chiếu, nghe thấy tiếng kinh ngạc của những người khác mới chú ý tới cảnh tượng bên ngoài cửa sổ máy bay.

Mây đen tản đi, trời xanh quang đãng, ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ máy bay.

Hai đứa nhỏ ngồi ở trước cửa sổ máy bay, có thể thấy rõ ràng lông tơ trên mặt.

Lưu Vãn Chiếu không nhịn được mà lấy điện thoại di động ra, chụp cho các nàng mấy bức ảnh.

"Có ăn, uống, có yêu cầu gì không?" Đúng lúc này, nữ tiếp viên hàng không đẩy xe con vừa đi vừa hỏi.

Hai đứa nhóc lập tức bị thu hút.

"Hai người các em sáng sớm đã ăn nhiều đồ như vậy, còn có thể ăn nữa sao?" Hà Tứ Hải nói.

"Em khát." Huyên Huyên lập tức nói.

Đào Tử nhanh chóng chỉ vào đầu nhỏ, sau đó còn nhếch to miệng nói: "A, con thật là khát nha."

"Có đúng không? Vậy ba lấy cho các con chút nước suối." Hà Tứ Hải cố ý nói.

"Không muốn, em muốn uống Coca." Huyên Huyên lập tức lớn tiếng phản đối.

"Không phải khát sao? Uống nước là được, tại sao phải uống Coca, trẻ nhỏ mà uống nhiều Coca thì sẽ không cao được." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh nói.

Đào Tử: (⊙⊙)

"Nếu muốn cao lên thì vẫn là không nên uống Coca." Hà Tứ Hải cũng hùa theo.

"Vậy. . . Chúng con ăn Pepsi, không uống." Đào Tử suy nghĩ một chút rồi nói.

Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu: ". . ."

Nữ tiếp viên hàng không đi tới đều bị nàng chọc cho cười.

"Bạn nhỏ thì không nên uống Coca, như vậy đi, cô cho các cháu chút nước trái cây, có được không?" Nữ tiếp viên hàng không nói.

Hai đứa nhóc thấy người lớn đều phản đối, chỉ có thể lùi mà cầu lần, gật gật đầu.

Nhưng mà chờ hai đứa nhóc ôm nước trái cây rồi vui vẻ uống.

Hà Tứ Hải luôn cảm thấy giống như bị các nàng lừa rồi.

Các nàng ban đầu là không phải là muốn uống nước trái cây đó chứ?

Đều là trò lừa.

Nhưng mà nghĩ đến tuổi các nàng vẫn còn nhỏ như thế, đại khái là hắn cả nghĩ quá rồi.

"Ba ba, kể chuyện xưa cho con đi." Đào Tử bưng nước trái cây dựa vào ghế, vẻ mặt thoải mái.

"Thứ vật nhỏ này, đúng là biết hưởng thụ đó." Hà Tứ Hải có chút buồn cười nặn nặn gương mặt nhỏ bé của nàng.

Thế nhưng vẫn là nhẹ giọng kể chuyện cho nàng.

Ngày trước, có một tòa miếu.

Trong miếu một lão hòa thượng và một tiểu hòa thượng.

Có một ngày tiểu hòa thượng nói: "Sư phụ, người kể cho con nghe một câu chuyện đi."

Lão hòa thượng nói: "Ngày trước, có một tòa miếu. . ."

. . .

Đào Tử: (* ̄︿ ̄)

"Gào gừ, con cắn ba nha ~ "

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment