Chỗ mà Hà Tứ Hải muốn đi là một thôn tên là Trương gia thuộc tỉnh Lâm Xuyên, Giang Hữu.
Máy bay chỉ có thể bay đến tỉnh Hồng Thành, Giang Hữu.
Sau đó sẽ ngồi tàu điện một tiếng rưỡi từ Hồng Thành đến trạm xe Nam Phong phía dưới quận Lâm Xuyên.
Sau khi xuống xe tại trạm Nam Phong, lại đi xe buýt khoảng hai giờ là có thể đến thôn Trương gia rồi.
Nhưng như vậy trên đường quá dằn vặt rồi, Hà Tứ Hải thuê một chiếc xe, trực tiếp đi cao tốc, sau đó lái về thôn Trương gia.
Như vậy cũng là ba giờ rưỡi.
Hai đứa nhóc đã ngủ một giấc ở trên máy bay, hiện tại đang là lúc tinh thần sáng láng.
Cộng với sau khi xuống máy bay, Hà Tứ Hải dẫn các nàng đi ăn ít thứ, bụng nhỏ cũng đã no no.
Cho nên dọc theo đường đi, hai người ngồi chung một chỗ, nằm nhoài trên cửa sổ xe, nhìn xung quanh bên ngoài.
Núi đó, cây kia, người kia. . .
Tất cả đều làm cho các nàng cảm thấy rất mới mẻ.
Giang Hữu có hơn ba mươi dân tộc thiểu số, mỗi một dân tộc thiểu số đều có trang phục riêng của mình, mỗi vùng có các đặc sắc, có các nét đẹp riêng.
Quả thực khiến hai đứa nhóc nhìn mà hoa mắt.
Dọc theo đường đi thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người đi đường ăn mặc quần áo dân tộc.
Hợp Châu thuộc khu vực đồng bằng, rất ít khi có thể nhìn thấy núi và đồi núi.
Mà Giang Hữu là khu vực đồi núi, khắp nơi đều là núi, thế nhưng đều không cao, từng cái mô đất, địa hình chập trùng bất định.
Đào Tử và Huyên Huyên cảm giác thấy giống như là đang ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, dọc theo đường đi không ngừng hò hét.
Ngược lại, sắc mặt của Lưu Vãn Chiếu có chút tái nhợt, cao thấp chập trùng như vậy làm cho nàng có chút muốn ngất.
"Nhắm mắt lại ngủ một hồi đi, ngủ thì sẽ không chóng mặt, anh trông coi bọn nó cho." Hà Tứ Hải ở bên cạnh nói.
Lưu Vãn Chiếu uể oải gật gật đầu.
Huyên Huyên bất mãn mà chu mỏ nói: "Em mới không cần người lớn trông coi, em còn có thể giúp đỡ chăm nom Đào Tử."
"Em cũng có thể chăm nom chị." Đào Tử lập tức nói.
Như vậy là có thể chăm sóc lẫn nhau rồi.
"Được rồi, đừng khoác loác nữa, cũng không nên nói nữa, dì Lưu đang không thoải mái." Hà Tứ Hải gõ một cái ở trên đầu nhỏ của hai người bọn họ.
"Là chị gái." Huyên Huyên ôm đầu nhỏ, bất mãn nói.
Nhưng mà hai đứa nhóc rất hiểu chuyện, cũng không huyên nháo nữa.
Chỉ lẳng lặng mà nằm nhoài trước cửa sổ xe, nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Lưu Vãn Chiếu gối lên vai Hà Tứ Hải, cảm thấy rất an tâm, chỉ chốc lát đã ngủ rồi.
Nhưng mà hai đứa nhóc rất nhanh đã nhìn chán cảnh sắc ngoài cửa xe, cái mông uốn tới ẹo lui ở trên chỗ ngồi, phảng phất như có đinh trên đó.
Hà Tứ Hải lấy điện thoại di động ra, cho hai người bọn họ chơi game.
Đương nhiên không phải là loại game của người lớn, mà là một app có tên là Baby bus, bên trong có các loại trò chơi nhỏ, trong quá trình chơi đùa còn có thể tăng thêm tri thức, nhận thức, lễ phép, sắc thái...
Đó là một app vô cùng hay, thế nhưng bình thường Hà Tứ Hải rất ít cho các nàng chơi, bởi vì sợ các nàng đau mắt.
Hai đứa nhóc mỗi người ôm một cái điện thoại di động, cuối cùng lại yên tĩnh lại.
Chỉ là thường xuyên phát ra tiếng cười "Hì hì" ngây ngô và âm thanh trong game. Hà Tứ Hải quay đầu nhìn về phía ngoài cửa xe, cảnh sắc ngoài cửa sổ khiến cho hắn có chút quen thuộc không tên.
Giống như có một người đàn ông với tướng mạo mơ hồ ghé vào lỗ tai hắn nói, "Ra ngoài phải nhớ đường thì mới có thể trở về nhà."
Hắn chung quy cũng không nhớ kỹ đường về nhà.
Nhưng mà. . .
Hắn vẫn là trở về rồi.
. . .
Thôn Trương gia là thôn nhỏ được bao bọc bởi bốn bề toàn núi thôn, đời đời lấy nghề nông mà sống, đặc sản là hạt sen.
Bởi vì 147 ngày phùng nông hằng năm là thời điểm thôn Trương gia "Bên đường", cho nên dần dần mọi người lại gọi nó là trấn Trương gia.
Nhưng mà từ sau khi thanh niên trai tráng đi ra ngoài phát triển, người ở lại chỉ có người già, đứa nhỏ, phụ nữ là chiếm đa số.
Cho nên lại bị một lần nữa được định nghĩa là thôn, mà không phải là trấn.
Trương Lục Quân mở một cửa hàng sửa chữa thiết bị sát đường!
Đây cũng chính là một trong những cửa hàng lâu đời nhất trong thôn.
Năm đó chuyện làm ăn sửa chữa đồ gia dụng rất tốt, mỗi ngày đều bận bịu không xong, người muốn sửa đều phải xếp hàng.
Cuộc sống càng ngày càng tốt, đồ gia dụng càng ngày càng nhiều, nhưng chuyện làm ăn lại càng ngày càng ít. Bởi vì không phải đưa cho công xưởng thì chính là trực tiếp đổi mới, rất ít người lại đến tìm hắn sửa đồ.
Người đến tìm hắn sửa đồ đều là một ít người lão, họ không nỡ vứt mấy món đồ cũ kia, thế nhưng những thứ đồ này căn bản là kiếm không ra tiền.
Cho nên Trương Lục Quân lại cải tạo cửa hàng lại một phen, thay bằng bán một ít phần cứng.
Thế nhưng tên tiệm không đổi, thậm chí còn không thèm đổi bảng hiệu. Hắn luôn nghĩ thầm, nếu là có một ngày con trai đi ngang qua cửa, nhìn thấy tấm biển này thì có thể nhớ tới đây là nhà của hắn.
Trương Lục Quân ngồi thẫn thờ ở sau bàn bảo trì, nhìn xuyên qua cửa sổ kính, kinh ngạc mà nhìn trên đường không có một bóng người, buổi chiều ánh mặt trời tán loạn trên mặt đất, có thể thấy rõ ràng bụi bặm trong không trung.
"Thằng hai, hết nước sôi rồi, mẹ đi đun chút nước sôi, còn có, nên gọi Bội Lan dậy rồi, ngủ lâu như vậy, buổi tối không ngủ sao? Đến lúc đó lại giày vò người."
Cửa sau cửa hàng bị mở ra, một bà lão vóc người nhỏ yếu đi tới. Nàng khom người, tóc trắng thưa thớt, nhìn rất già nua, nhưng mà tinh thần xem ra cũng không tệ lắm.
"Mẹ, con biết rồi." Trương Lục Quân đứng lên nói.
"Ai, ngày mai là quốc khánh rồi, mấy người lão đại có nói là quay về không?" Bà lão hỏi.
"Mẹ, quốc khánh là lúc bọn họ bận bịu, sao có thể trở về được?"
"Vậy xem ra chỉ có thể chờ đến lúc Tết mới có thể nhìn thấy người, Mẹ nhớ tiểu Lộc, một cô gái như nó, một mình đi học ở bên ngoài, mẹ có chút không yên lòng."
"Nó cũng là đã lớn rồi, có cái gì mà không yên lòng. Nếu như mẹ nhớ nàng thì cứ gọi điện thoại cho nàng."
"Không được, không được, lần trước nó không phải mới gọi điện thoại tới sao? Không nên ảnh hưởng nó học tập."
Trong lòng bà lão cảm thấy vô cùng nhớ mong, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến đứa nhỏ, tràn đầy mâu thuẫn.
"Được rồi, không nói những lời này nữa, mẹ trông tiệm một chút, con đi gọi Bội Lan rời giường."
"Làng cũng không có người nào cả, còn sợ đồ bị trộm hay sao?" Ngoài miệng bà lão nói như vậy, thế nhưng vẫn ngồi xuống trên cái ghế bên cạnh.
"Ngày mai sẽ nhiều, ngày mai đều sẽ trở về." Trương Lục Quân nói một câu rồi xoay người hướng về phía sau nhà.
Bà lão nhìn bóng lưng của hắn rồi thở dài. Tiểu Lộc nói ngày hôm đó ở Dương Thành nhìn thấy một người rất giống tiểu Chu, cũng không biết có phải là tiểu Chu hay không!
Đều là nàng liên lụy con trai, nếu không phải là vì chăm sóc nàng, con trai đã sớm mang theo con dâu đi khắp nơi tìm con rồi.
"Lão gia hoả cũng thực sự là, sao lại âm thầm rời đi cơ chứ?" Bà lão lẩm bẩm.
Con mắt của nàng không tốt lắm, nhìn ánh mặt trời ngoài phòng chỉ thấy một mảnh vàng chói.
Ánh mặt trời rơi ở trên người nàng, làm cho nàng có chút cảm giác buồn ngủ!
Trong lúc hoảng hốt, bên tai nàng phảng phất nghe thấy tiếng cười của trẻ nhỏ.
"Mẹ, nếu mẹ mệt thì trở về phòng nằm một hồi đi!" Đúng lúc này, Trương Lục Quân đi trở về từ sau nhà.
"Không được, giờ mà ngủ thì buổi tối sẽ không ngủ được. Bội Lan đâu, nàng đã dậy chưa?" Bà lão tỉnh lại, nói.
"Dậy rồi, đang ở trong sân!"
"Mẹ đi xem nàng, vừa vặn đun ít nước." Bà lão đứng lên nói.
"Đợi lát nữa lấy chút nước cho Bội Lan uống!"
"Biết rồi, chuyện này còn cần con nói?" Bà lão nói xong thì đi ra sau nhà.
Đi được nửa đường, nàng người lại, nói với vẻ nghi ngờ: "Ngày hôm nay hình như có chỗ nào đó không đúng!"
"Không đúng? Lạ ở chỗ nào rồi?"
"Nói không được, vừa nãy hình như mẹ nghe thấy tiếng nói của trẻ nhỏ."
"Là trẻ con nhà Vĩ Minh sao?"
"Không giống." Bà lão nghi hoặc lắc lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều hơn.
"Đại bá của con có đưa đài thu thanh tới, con mau chóng sửa giúp hắn, không có máy thu thanh, buổi tối hắn ngủ không yên!"
"Con biết rồi, sẽ sửa ngay!" Trương Lục Quân nói xong, lại ngồi xuống ở sau bàn bảo trì một lần nữa.
Sau đó tháo một chiếc máy thu thanh cũ ra, chuyên tâm sửa chữa!
------
Dịch: MBMH Translate