Trương Lục Quân kiểm tra cẩn thận bo mạch bên trong chiếc radio một hồi, lại dùng kính lúp cẩn thận quan sát một phen.
Mới phát hiện là một điện trở bị cháy.
Trương Lục Quân mở đáy ra, lấy một cái hộp ra từ bên trong.
Bên trong là đủ loại điện trở.
Có một số đã ngừng sản xuất rồi, được tháo ra từ trên các thiết bị khác.
Cũng may chiếc radio này được đưa đến chỗ của hắn, nếu như mà đưa đến những chỗ khác thì chưa chắc đã có thể sửa được.
Điện trở rất nhỏ, điện trở trong hộp lại nhiều.
Trương Lục Quân nhìn có chút không rõ, đứng dậy, đến gần ánh sáng mặt trời trước quầy hàng, dùng tay ào ào chuyển động, muốn tìm được một cái thích hợp.
Đúng lúc này, tia sáng trước mắt tối sầm lại, có người đi vào từ cửa.
"Có đồ muốn sửa sao? Hay là muốn mua gì đó?" Trương Lục Quân hỏi theo bản năng.
Sau đó ngẩng đầu lên, bởi vì đón ánh mặt trời, nhất thời không thấy rõ mặt người tới.
Chỉ có thể nhìn ra là một người trẻ tuổi.
"Ngày hôm nay thật sự có người trở về nha." Trương Lục Quân nghĩ thầm.
Sau đó cúi đầu chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm.
Sau đó. . .
Hắn bỗng nhiên phát hiện có chỗ không đúng.
Bỗng nhiên ngẩng đầu đến.
Lúc này mới thấy rõ tướng mạo người tới.
Chiếc hộp trong tay rơi xuống, điện trở ào ào rơi xuống ở trên quầy.
Có một số cái bật mấy lần rồi rơi xuống đất, rải đến đầy đất.
"Đều rơi hết cả rồi." Hà Tứ Hải khom lưng, nhặt lên mấy cái điện trở lăn xuống ở bên chân.
Sau đó đặt chúng nó vào trong hộp một lần nữa.
Trương Lục Quân kinh ngạc mà nhìn hắn, yết hầu không ngừng lăn, thiên ngôn vạn ngữ, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói như thế nào.
Hà Tứ Hải cũng đang quan sát hắn.
Trí nhớ mơ hồ trong đầu phảng phất như trở nên rõ ràng.
Thế nhưng người đã già đi rất nhiều, mái đầu năm đó giờ đã biến thành đầu húi cua, tóc đen biến thành hoa râm.
Người hơn bốn mươi tuổi nhưng nhìn như là năm mươi, sáu mươi tuổi.
"Cậu. . . cậu. . ." Yết hầu Trương Lục Quân lăn nửa ngày, cuối cùng chỉ nói ra mấy chữ này.
Hà Tứ Hải đưa tay đặt đống điện trở rơi ở trên quầy vào hộp rồi nhẹ giọng hỏi: "Chuyện làm ăn trong cửa hàng như thế nào, có ổn không?"
"Cũng. . . Cũng còn tốt." Trương Lục Quân run rẩy trả lời.
Con mắt nhìn Hà Tứ Hải chằm chằm không hề chớp, giống như sợ rằng chỉ cần mình chớp mắt một cái thì người trước mắt sẽ biến mất.
"Ba ba."
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một tiếng kêu.
Sau đó, hai bé gái chạy vào.
Phái sau các nàng còn có một cô gái trẻ tuổi.
"Ba ba, ba nhìn xem, lá cây thật lớn." Đào Tử giơ một chiếc lá cây trong tay lên, hưng phấn nói với Hà Tứ Hải.
"Có đúng không? Con thật là lợi hại." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng.
Sau đó quay đầu nói với Trương Lục Quân: "Đây là con gái của con, Đào Tử."
"Đào Tử, gọi ông nội." Hà Tứ Hải nói.
"Chào ông nội." Đào Tử ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Sau đó nàng nhìn người ông này với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, bởi vì người ông này khá là giống ba ba nha.
"Xin chào, chào cháu." Trương Lục Quân nói.
Thế nhưng trong lòng lại có nghi hoặc không gì sánh được.
Tại sao có thể có con gái lớn như vậy?
Lưu Vãn Chiếu cũng vô cùng kinh ngạc, bởi vì người trước mắt quả thực chính là bản trung niên của Hà Tứ Hải, ngoại trừ đôi mắt hơi có sự khác biệt ra thì những nơi khác quả thực là y hệt.
Nàng vẫn không có hỏi Hà Tứ Hải vạn dặm xa xôi chạy đến thôn xóm nhỏ này là vì cái gì, hiện tại nàng đều rõ ràng rồi.
Cho nên nàng vội vàng bắt chuyện một tiếng: "Cháu chào chú."
"Chào. . . Chào cháu." Trương Lục Quân xem ra còn căng thẳng hơn cả nàng.
"Đây là bạn gái của con Lưu Vãn Chiếu, đây là em gái của cô ấy, Lưu Nhược Huyên." Hà Tứ Hải chỉ vào Huyên Huyên đang cầm một cái điện trở và tò mò quan sát rồi nói.
Lúc này Trương Lục Quân đã có chút tỉnh táo lại.
Thế nhưng lại càng trở nên hỗn loạn hơn.
"Các con ngồi, ngồi đi." Hắn nói.
Sau đó lại một mặt căng thẳng, hỏi: "Ăn sáng chưa? Nếu không thì để chú đi làm cho các cháu một ít."
Sau khi Hà Tứ Hải nói bọn họ đã ăn rồi.
Hắn có chút thất vọng, sau đó phảng phất như nhớ tới cái gì, lại nói: "Chú đi đun cho các cháu chút nước, các cháu uống nước."
Nhìn vẻ mặt đầy hỗn loạn và dáng dấp bất an của hắn, Hà Tứ Hải cảm thấy trong lòng có chút mỏi nhừ.
"Không cần phiền toái như vậy, ba cũng ngồi đi, con. . . Chúng ta cùng trò chuyện." Hà Tứ Hải nói.
"Há, được." Trương Lục Quân ở ngồi xuống ở trước bàn sửa chữa.
Hai tay bất an mà xoa xoa bắp đùi, giống như là một đứa trẻ làm hỏng việc.
"Ông à, tướng mạo của ông đúng là rất giống ba cháu nha?" Đào Tử bỗng nhiên nói với vẻ mặt kinh ngạc.
Trương Lục Quân nghe vậy thì cười ha ha, nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nhìn về phía Hà Tứ Hải với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
"Ba mẹ của Đào Tử thu dưỡng con." Hà Tứ Hải ôm Đào Tử xuống từ trên ghế, bảo nàng đi ra ngoài chơi cùng Huyên Huyên.
"Em đi trông bọn nó." Lưu Vãn Chiếu cũng đứng lên rồi nói.
Nàng biết giữa bọn họ có lời muốn nói.
Nhìn các nàng đi ra ngoài, Trương Lục Quân lấy hết dũng khí, hỏi với vẻ mặt thấp thỏm: "Con có khỏe không?"
"Rất tốt, người nhìn xen, con khoẻ mạnh, không bệnh không đau, có con gái, còn có bạn gái, có cái gì mà không tốt?" Hà Tứ Hải giang hai cánh tay, cười nói.
Nghe Hà Tứ Hải nói như vậy, Trương Lục Quân không biết tại sao lại có chút hoảng hốt.
Run rẩy nói: "Đúng. . . Xin lỗi."
Hà Tứ Hải sửng sốt một chút, sau đó hỏi: "Vì sao nói như vậy."
"Ba hẳn là đi tìm được con rồi, nhưng mà. . . mẹ. . . , nhưng mà Bội Lan và bà nội đều cần người chăm sóc. . ." Hai mắt Trương Lục Quân đỏ chót.
"Con trai, mẹ hình như lại nghe thấy tiếng của trẻ nhỏ rồi." Vào lúc này, một bà lão đẩy cửa đi vào từ phía sau.
"Há, trong nhà có khách tới rồi?" Bà lão ngẩng đầu liếc mắt nhìn, sau đó cười nói.
Hà Tứ Hải đứng lên, nhẹ nhàng đi tới.
Bà lão vốn không cao, cộng với lưng khom, liền có vẻ càng thêm thấp bé gầy yếu.
"Muốn mua gì đó sao? Bà giúp cháu cầm." Bà lão cười hỏi.
Thế nhưng không nghe khách trả lời, bà hơi nghi hoặc một chút rồi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải.
Sau đó cười nói: "Con trai, đứng ở đây làm gì, nhanh một chút. . ."
Sau đó nàng sửng sốt, một phát bắt được cánh tay Hà Tứ Hải, cố gắng để sát vào rồi quan sát.
Nhưng mà nàng quá thấp, Hà Tứ Hải không thể không khom người, để cho nàng nhìn rõ.
"Là tiểu Chu của bà sao?" Nàng nghẹ giọng hỏi.
Giống như sự giọng nói của mình quá lớn sẽ đánh thức mộng đẹp này.
"Là cháu." Hà Tứ Hải gật gật đầu.
"Cháu. . . cháu ngoan của bà. . . cháu ngoan, cháu đã đi đâu vậy?" Nàng ôm lấy Hà Tứ Hải, lớn tiếng khóc lên.
"Cháu. . . cháu đã trở về." Hà Tứ Hải ôm ấp nàng, nhẹ nhàng nói.
Đào Tử và Huyên Huyên đang chơi đùa ở ngoài cửa nghe thấy tiếng thì tò mò nhìn về phía trong phòng.
Đào Tử xoay người muốn đi vào, lại bị Lưu Vãn Chiếu kéo lại.
"Ba ba con đang nói chuyện với ông nội, không nên quấy rầy bọn họ." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Cháu hình như nghe thấy tiếng bà lão đang khóc?" Đào Tử hơi nghi hoặc một chút.
"Không có chuyện gì, lát nữa sẽ không khóc nữa." Lưu Vãn Chiếu sờ sờ đầu nhỏ của nàng rồi nói.
"Vậy cũng tốt." Đào Tử tiếp tục nhặt lá cây cùng Huyên Huyên, so xem của ai nhặt là lớn nhất.
"Sao con giờ mới trở về, ông nội con. . . ông nội con chết cũng nhắm mắt được rồi. . . , ở bên ngoài có chịu khổ không? Trở về là tốt. . . Trở về là tốt rồi. . ." Bà nội nói năng có chút lộn xộn.
Ngay vào lúc này, một người lại đi tới từ cửa sau.
Nàng nhìn qua thì trẻ hơn Trương Lục Quân nhiều, chỉ là tóc có chút tán loạn, ánh mắt có chút dại ra.
Trong lồng ngực ôm một chiếc xe buýt đồ chơi.
Lúc ánh mắt của nàng nhìn thấy Hà Tứ hải, trên mặt lập tức lộ ra vẻ khủng hoảng.
"Lục Quân, xin lỗi, xin lỗi, không thấy tiểu Chu nữa rồi, tiểu Chu đi đâu rồi? Ô ô. . . Tiểu Chu. . . Tiểu Chu, mẹ ở đây, con nhanh đi ra đi mà?"
"Con đứng ở chỗ này, không được rời đi, đợi lát nữa mẹ sẽ đến đón con."
"Người đâu, người đâu? Không thấy nữa, không thấy nữa? Tiểu Chu, tiểu Chu, con ở đâu vậy?"
. . .
Nàng điên điên khùng khùng tìm kiếm khắp phòng.
------
Dịch: MBMH Translate