Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 228 - Chương 228: Chuyện Cũ.

Chương 228: Chuyện Cũ. Chương 228: Chuyện Cũ.

Trương Lục Quân thật vất vả mới động viên được Dương Bội Lan.

"Xe nhỏ của Tiểu Chu."

Nàng ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, nhìn chiếc xe nhỏ đã sờn màu trên tay, hì hì cười nói.

"Ai." Trương Lục Quân vô lực thở dài một tiếng.

Lúc còn trẻ, Trương Lục Quân cũng là người hăng hái.

Khi đó cha là quân nhân xuất ngũ, được người người trong thôn tôn kính.

Anh cả đi bộ đội, càng là vinh quang của gia đình.

Nhưng mà hắn chỉ có một tay nghề sửa chữa thiết bị điện.

Lúc bày sạp ở trong huyện, có lúc mở tiệm ở trong thành phố, cũng chính vào lúc này, hắn quen biết cô sinh viên xinh đẹp Dương Bội Lan.

Khi đó hắn thật sự cảm thấy toàn bộ thế giới đều là nàng.

Áo sơ mi hoa, quần ống loe, kính đen lớn, giày da cao gót.

Cho dù trở về thôn thì cũng là người đẹp nhất toàn bộ trấn.

Bản thân hắn mở tiệm sửa chữa, chuyện làm ăn mỗi ngày đều làm không xong.

Trong nhà, tivi, tủ lạnh, máy giặt… không thiếu một thứ gì.

Dương Bội Lan còn sinh cho hắn một đứa con trai mập mạp, tháng ngày trải qua vô cùng vui vẻ.

Nhưng mà. . .

Sự cố bất ngờ xảy ra, cuộc sống của hắn xảy ra thay đổi long trời lở đất.

Giống như là thịnh cực mà suy, cuộc sống hai mươi lăm năm trước và cuộc sống hai mươi lăm năm sau phải nói là khác biệt một trời một vực.

Con trai mất rồi, thê tử cũng điên, cha không còn, trải qua tất cả, đã tạo thành đả kích nặng nề đối với hắn.

Nói là một đêm bạc đầu thì có chút khuếch đại, thế nhưng Trương Lục Quân khí phách hăng hái nắm đó bỗng trở nên già nua với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, trên đầu mọc đầy tóc trắng.

Nhìn vợ yên tĩnh ngồi ở dưới lán che nắng.

Trương Lục Quân xoay đầu lại, gọi một tiếng, "Tiểu Chu. . ."

"Con hiện tại gọi là Hà Tứ Hải."

"Đánh gãy xương cũng liền với gân, gọi gì không quan trọng, đều là đứa nhỏ nhà lão Trương chúng ta." Bà nội ở bên cạnh nói.

Nàng vẫn lôi kéo tay Hà Tứ Hải không thả, phảng phất như sợ mình mà buông tay thì lại không thấy Hà Tứ Hải nữa.

Hà Tứ Hải nhìn bốn phía một chút, chưa thấy Trương Kiến Quốc, trong lòng có chút kỳ quái, hắn đã trở về từ trước, còn chưa tới sao?

"Há, được, tiểu Hà, Tứ Hải. . ." Trương Lục Quân lắp ba lắp bắp, lời đều nói không rõ.

"Xin lỗi." Cuối cùng hắn nói.

Trước cũng nghe hắn nói xin lỗi, Hà Tứ Hải có chút kỳ quái hỏi: "Tại sao lại nói xin lỗi? Ba không có lỗi gì với con cả, chuyện này cũng không phải là ba sai."

"Ba. . . Ba hẳn là đi tìm được con rồi." Trương Lục Quân áy náy nói.

"Con đừng trách cha con, đều là ba không được, liên lụy hắn. . ." Bà nội nhẹ nhàng xoa mu bàn tay Hà Tứ Hải, nói xong thì lại rơi nước mắt.

Thì ra năm đó Trương Lục Quân cũng ra ngoài đi tìm Hà Tứ Hải.

Đầu tiên là đưa bà nội đến nhà anh cả Trương Hải Quân, để Trương Hải Quân chăm sóc.

Sau đó mang theo vợ và Trương Kiến Quốc cùng nhau lên đường, nhưng mà tìm một hai năm, bởi vì bệnh tình của vợ thực sự không xong, cộng với cần chi phí rất lớn, mà tiền tích trữ đã thấy đáy.

Bà nội lại bệnh nặng một trận, Trương Lục Quân chỉ có thể mang theo vợ trở về quê, đón bà nội về chăm sóc.

Hy vọng duy nhất còn lại chính là Trương Kiến Quốc, hy vọng ông có thể mang con trai về.

Nhưng mà lại đợi được một tờ giấy thông báo tử vong, thông báo người thân đến nhận thi thể.

Chuyện này đã đả kích rất lớn đối với Trương Lục Quân. Trương Kiến Quốc qua đời mang đi tất cả hy vọng của hắn, có thể tưởng tượng được trong lòng hắn đã thống khổ như nào.

Hắn muốn đi tìm con trai, nhưng mà lại bị trói tay chân, giống như một con thú bị vây khốn, mỗi ngày đều chịu đựng nỗi đau mất mát dày vò.

"Đô đô đô. . . Xe hơi nhỏ. . ." Dương Bội Lan nhẹ nhàng đẩy xe hơi nhỏ, lăn qua lăn lại ở trên bàn.

Lúc này bọn họ đều đang ở trong sân phía sau cửa hàng.

Sân vô cùng lớn, tường vây rất cao, xi măng bằng phẳng, nhìn có vẻ vô cùng trống trải.

Ngoại trừ bỏ bên trong góc có một căn phòng nhỏ thô sơ, ở vị trí giữa chỉ có một vườn hoa hình tròn, bên cạnh là một cái bàn và mấy cái ghế.

Nơi này chính là thế giới riêng của Dương Bội Lan, nàng rất ít đi ra ngoài.

Trên căn bản đều là ngồi ở dưới dù che nắng, ôm đồ chơi khi còn bé của con trai, ngơ ngác mà sững sờ, lẳng lặng mà chờ đợi con trai trở về.

Đào Tử và Huyên Huyên ở bên cạnh có chút ngạc nhiên mà nhìn nàng.

Đào Tử để đồ chơi gà béo của mình lên bàn, dùng tay rút dây ở trên mông một hồi, con gà lập tức lăn đến bên cạnh Dương Bội Lan.

"Hì hì. "

Dương Bội Lan nở nụ cười với Đào Tử.

"Tiểu Chu." Dương Bội Lan ngây ngốc cười nói.

"Cháu không phải là tiểu Chu, cháu là Đào Tử." Đào Tử sửa lại.

"Đào Tử." Dương Bội Lan nghe vậy thì lập tức đổi giọng.

"Cháu là Huyên Huyên." Huyên Huyên ở bên cạnh nói.

"Tiểu Chu."

"Là Huyên Huyên."

"Tiểu Chu."

. . .

"Ai ~ "

Huyên Huyên thở dài, nhướng mày, đầy mặt bất đắc dĩ mà từ bỏ.

"Tiểu Chu, Đào Tử, chơi." Dương Bội Lan nhìn hai đứa nhóc giống như hai đứa ngốc.

Lưu Vãn Chiếu ngồi ở bên cạnh quan sát Dương Bội Lan tỉ mỉ.

Phát hiện con mắt, tai và trán của Hà Tứ Hải cực giống với nàng.

"Có mang. . . nàng đi khám chưa?"

Hà Tứ Hải nhìn Dương Bội Lan giống như một đứa nhỏ, oán giận đọng lại nhiều năm trong lòng lại không có cách nào nhấc lên.

Trương Lục Quân gật gật đầu.

"Bác sĩ nói thế nào?" Hà Tứ Hải hỏi.

Trương Lục Quân nghe vậy trầm mặc rồi, bệnh về tinh thần, xưa nay đều không có thuốc gì có thể chữa trị.

"Không nói chuyện này nữa, không nói chuyện này nữa, ngày hôm nay là ngày vui. Đợi lát nữa cháu bảo ba cháu dẫn cháu đi từ đường tế bái tổ tiên một hồi, cũng tế bái ông nội. Nếu như ông nội con biết con trở về rồi thì không biết sẽ cao hứng như thế nào nữa, ô ô. . ." Bà nội nói xong thì nước mắt lại rơi xuống.

Lưu Vãn Chiếu vội vàng móc khăn tay ra đưa tới.

"Cảm ơn." Bà nội nói.

Sau đó mới phản ứng được, tiểu Chu còn mang theo một cô gái trở về, là vợ của tiểu Chu đi?

"Đây là bạn gái của cháu, Lưu Vãn Chiếu. . ." Hà Tứ Hải lại giới thiệu một lần nữa.

"Tốt lắm."

Bà nội nghe vậy cũng không khóc nữa, quan sát Lưu Vãn Chiếu tỉ mỉ, cười tươi như hoa.

Nhưng tiếp theo lại tiều tụy vì lo lắng: "Lưu tiểu thư, điều kiện nhà chúng tôi không được, ngài đừng ghét bỏ. Cháu và tiểu Chu cứ sinh sống cho thật tốt, bà và ba mẹ nó sẽ không liên lụy các cháu, chỉ cần. . . Chỉ cần nếu rảnh rỗi thì nhớ về thăm mọi người một chút là được."

"Bà nội, không nên nói như vậy, nếu như các người là người nhà của Tứ Hải thì cũng là người nhà của cháu, nói những này thì quá khách sáo rồi."

"Đúng. . . Đúng, người nhà, người một nhà." Bà nội nghe vậy thì rất là cao hứng.

Nhưng là trong lòng lại cảm thấy rất là khủng hoảng bất lực.

Sợ hãi là bởi vì bọn họ đã bỏ lỡ hạnh phúc của tiểu Chu.

Biết tiểu Chu lớn rồi, còn sống sót, đồng thời sống rất tốt, bọn họ đã rất thỏa mãn rồi. Bọn họ không thể đòi hỏi nhiều hơn được.

Trương Lục Quân ở bên cạnh có chút bất an chà xát tay, "Con. . . con là nhìn thấy tiểu Lộc đăng ở trên mạng, cho nên. . . cho nên mới tìm trở về sao?"

"Không phải, là. . . Là ông nội tới tìm con." Hà Tứ Hải lắc đầu nói.

Trương Lục Quân và bà nội nghe vậy thì vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

Trương Kiến Quốc cũng đã chết mấy năm rồi.

"Huyên Huyên."

Hà Tứ Hải vẫy vẫy tay đối với Huyên Huyên đang ngồi chơi dưới lán che nắng với Dương Bội Lan.

Huyên Huyên nghe tiếng thì lập tức chạy tới.

"Ông chủ." Huyên Huyên cười ha hả nói.

"Đưa đèn Dẫn Hồn cho anh." Hà Tứ Hải đưa bàn tay qua.

Huyên Huyên đưa tay nhỏ ra sờ soạng phía sau lưng một chút, lấy ra một chiếc đèn lồng.

"Cháu là người xách đèn, chỉ đường cho người chết." Huyên Huyên giơ đèn lồng lên cao, căng thẳng nói.

"Được rồi, được rồi, đi chơi đi."

Hà Tứ Hải đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của nàng, đưa nhận lấy đèn lồng từ trên tay nàng.

Sau đó ở đưa tay đốt đèn trước ánh mắt kinh ngạc của Trương Lục Quân và bà nội.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment