Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 229 - Chương 229: Tìm Trở Về.

Chương 229: Tìm Trở Về. Chương 229: Tìm Trở Về.

Sau khi đèn Dẫn Hồn được điểm sáng, nhưng lại bị ánh mặt trời mãnh liệt che khuất ánh sáng.

Trương Lục Quân và bà nội nhìn Hà Tứ Hải với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

"Lần này, người một nhà cuối cùng cũng đoàn viên rồi." Đúng lúc này, bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói vui vẻ.

Giọng nói quen thuộc này, khiến cho thân thể của Trương Lục Quân và bà nội lập tức trở nên cứng ngắc.

Sau đó bọn họ quay đầu lại với vẻ khó có thể tin được.

Giọng nói và dáng vẻ quen thuộc, không phải Trương Kiến Quốc thì còn có thể là ai?

"Ông nó, ông làm sao, ông làm sao. . . ?" Bà nội lộ ra vẻ khó có thể tin được.

"Bà nó, không nói với bà một tiếng mà tôi đã đi trước một bước rồi." Trương Kiến Quốc nhìn bà nội, mặt đầy vẻ thương cảm.

"Ông nó?" Bà nội vẫn cảm thấy khó có thể tin được.

"Là tôi." Trương Kiến Quốc khẽ gật đầu một cái.

"Ông nó." Bà nội đứng lên, lảo đảo vài bước, ôm chặt lấy Trương Kiến Quốc.

"Lão già đáng chết này, ông không phải đã chết rồi sao? Tại sao lại trở về rồi? Chết rồi đều không khiến người ta an tâm?" Bà nội lôi cánh tay của hắn, đưa tay vuốt gò má của hắn rồi lẩm bẩm.

"Bà nó, lúc tôi đi đã đồng ý với bà là nhất định sẽ tìm tiểu Chu trở về, hiện tại đã tìm được tiểu Chu trở về rồi."

Nói xong ngẩng đầu lên, nhìn Trương Lục Quân rồi nói: "Thằng hai, ba đã làm được rồi."

"Ba. . . Ba." Nước mắt của Trương Lục Quân cũng không nhịn được nữa, không tiếng động mà rơi xuống theo viền mắt.

"Ông nó, một đời ông đều chưa từng lừa tôi. Tôi còn nghĩ thầm, ông sắp chết làm sao còn lừa người đây. . ." Bà nội rơi nước mắt không ngừng.

Bên cạnh, Trương Lục Quân cũng không thể khống chế được sự thương tâm.

"Được rồi, lớn như thế này rồi còn khóc cái gì, ngày hôm nay là ngày vui của chúng ta mà? Con đi mua đồ ăn, buổi tối ba sẽ làm một bữa ngon cho mọi người." Trương Kiến Quốc nói.

"Ba, xin lỗi, xin lỗi. . ." Trương Lục Quân không ngừng nói xin lỗi.

Cha vì giúp hắn tìm kiếm con trai mà đã bỏ mình nơi đất khách quê người, trong lòng hắn cảm thấy hổ thẹn không gì sánh được.

Hắn cảm thấy cả đời này quá thất bại rồi, xin lỗi con trai, có lỗi với vợ, càng có lỗi với cha.

Hắn không phải là một người ba tốt, không phải là người chồng tốt, càng không phải là đứa con trai tốt, cuộc đời của hắn quá thất bại rồi.

"Được rồi, được rồi, đều qua rồi, đều qua rồi. . ." Trương Kiến Quốc đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, hai mắt cũng đã đỏ chót.

"Nhưng mà. . . ba không phải, không phải đã. . ." Trương Lục Quân lau nước mắt nước một cái, nghi hoặc hỏi.

"Việc này đợi lát nữa lại nói." Lão gia tử khoát tay áo một cái.

"Con chăm sóc cho mẹ con tốt là được."

Nói xong xoay người nói với Hà Tứ Hải đúng ở bên cạnh.

"Tứ Hải, ông chậm trễ chút thời gian ở trên đường." Hắn đứng ở trước mặt Hà Tứ Hải, nói.

Hà Tứ Hải gật gật đầu.

"Cháu đi theo ông." Hắn đưa tay lôi kéo Hà Tứ Hải, đi về phía Dương Bội Lan đang ngồi ở dưới lán che nắng.

"Bội Lan."

Trương Kiến Quốc đi tới, gọi Dương Bội Lan đang chơi đùa với bọn nhỏ một tiếng.

Dương Bội Lan nghe thấy tiếng Trương Kiến Quốc, hơi hơi ngẩn ra, lúc quay đầu lại nhìn thấy Trương Kiến Quốc thì lập tức lộ ra một tia khủng hoảng.

Ngập ngừng gọi một tiếng ba.

Trương Kiến Quốc cũng sửng sốt một chút, sau đó hơi xúc động nói: "Không nghĩ tới con thành như vậy rồi, còn có thể nhớ tới ba?"

"Ba giúp con tìm tiểu Chu trở về rồi. Ba. . . ba không trách con nữa, sau này nhớ sinh sống thật tốt với Lục Quân, bệnh tình cũng sẽ dần tốt lên thôi." Trương Kiến Quốc kéo tay Hà Tứ Hải, đặt ở trên tay Dương Bội Lan.

"Lục Quân, ha ha. . ." Dương Bội Lan nhìn Hà Tứ Hải cười khúc khích.

"Tứ Hải." Trương Kiến Quốc nhìn về phía Hà Tứ Hải, trong mắt tràn đầy vẻ cầu xin.

Hà Tứ Hải nhìn người phụ nữ điên trước mắt, nói không hận nàng đó là nói dối.

Lúc hắn cần nàng nhất thì nàng lại không xuất hiện.

Lúc hắn bất lực nhất nàng cũng chưa từng xuất hiện.

Thế nhưng, tất cả những thứ này đều trách nàng sao?

Chính bản thân Hà Tứ Hải cũng không có đáp án.

"Lục Quân, đi tìm tiểu Chu về ăn cơm đi, nó nhất định rất đói bụng. . ." Dương Bội Lan nói lung tung.

Vẻ mặt Hà Tứ Hải phức tạp không gì sánh được, lời chưa kịp ra khỏi miệng, ngập ngừng nửa ngày, cũng không nói ra.

Lưu Vãn Chiếu nhẹ nhàng đi tới, kéo cánh tay Hà Tứ Hải lại.

Trong ánh mắt của nàng bao hàm sự ủng hộ và cổ vũ đối với Hà Tứ Hải.

"Ba ba." Đào Tử cũng tò mò gọi một tiếng.

"Ông chủ?" Huyên Huyên có chút ngây ngốc xoa xoa đầu nhỏ.

Các nàng không hiểu nổi đã xảy ra chuyện gì, chỉ là cảm thấy bầu không khí trở nên có chút quái lạ.

Nhìn các nàng, Hà Tứ Hải cuối cùng lấy hết dũng khí, gọi một tiếng.

"Mẹ."

Dương Bội Lan nghe vậy thì nhìn thẳng vào hắn.

Hà Tứ Hải lại gọi một tiếng mẹ lần nữa.

Có lần thứ nhất, lần thứ hai sẽ thông thuận hơn nhiều.

Thế nhưng Dương Bội Lan lại lộ ra vẻ khủng hoảng.

Lôi kéo tay Hà Tứ Hải, sốt sắng nói: "Tiểu Chu, không thấy tiểu Chu nữa. Em bảo nó không được rời đi, tại sao nó lại không nghe chứ, tại sao lại không nghe lời chứ. Nó đi đâu rồi, đi đâu rồi. . ."

Nàng dùng sức vô cùng lớn, nắm khiến cho Hà Tứ Hải đau cả tay.

"Ai ~ "

Hà Tứ Hải bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

"Để ba đến cho, để ba đến cho."

Phía sau Trương Lục Quân vội vàng tiến lên đến, chuẩn bị an ủi.

"Là mẹ của ba ba sao?" Đúng lúc này, Đào Tử bỗng nhiên tiến lên hỏi.

Mà Dương Bội Lan vốn đang có chút điên cuồng bỗng nhiên tỉnh táo lại.

"Chơi."

Nàng đưa xe hơi đồ chơi trong tay cho Đào Tử rồi nói.

"Được, chúng ta cùng nhau chơi đùa đi." Đào Tử giơ con gà đồ chơi trong tay lên rồi nói.

Mọi người không đều thở phào nhẹ nhõm.

"Bội Lan rất thích Đào Tử nha." Bà nội ở bên cạnh cảm khái.

"Mọi người đều yêu thích con." Đào Tử chống nạnh đắc ý nói.

"Cũng yêu thích con, cũng yêu thích con." Huyên Huyên không cam lòng yếu thế nói.

Có các nàng chen vào, bầu không khí hòa hoãn hơn rất nhiều.

"Ông nó, ông trở về là tốt rồi, trở về sẽ không đi nữa đúng chứ?" Bà nội lôi kéo Trương Kiến Quốc, lầm bầm lầu bầu.

Phảng phất như đã quên mất chuyện Trương Kiến Quốc đã tạ thế.

"Bà nó, tôi đã chết rồi, hiện tại, bà chỉ có thể thấy tôi dưới đèn Dẫn Hồn mà thôi." Trương Kiến Quốc thở dài nói.

Khi còn sống, hắn đã ngóng trông một ngày này, đến chết đều không thể mong được.

Nhưng mà hiện tại đã rất tốt rồi.

"Làm sao biết, làm sao biết, ông hiện tại rất tốt nha. Ông nhìn xem, trên người ông còn rất ấm." Bà nội có chút bối rối nói.

Trương Lục Quân ở bên cạnh cũng là vẻ mặt nghi hoặc.

Hắn chính là người nhận thi thể của Trương Kiến Quốc, chuyện này tuyệt đối sẽ không sai, trừ khi trên thế giới này có hai người y hệt nhau.

"Vẫn là để con nói đi." Hà Tứ Hải đưa tay tắt đèn Dẫn Hồn.

Trương Kiến Quốc lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng ở trước mắt của bọn họ.

. . .

Sau khi Hà Tứ Hải giải thích, bọn họ đều bừng tỉnh, cũng là một mặt kinh ngạc.

"Cháu trai của bà thành thần tiên rồi sao." Bà nội lẩm bẩm.

Sau đó nói với Trương Kiến Quốc vừa mới xuất hiện: "Ông nó, ông mang tôi đi cùng đi, một đời đều không tách ra, đến ngày già lại không gặp một bóng người, ông bảo tôi sau này sống thế nào đây?"

Trong mắt của bà nội tràn đầy bi thống.

Trương Kiến Quốc chết ở bên ngoài, nàng có rất nhiều lời không kịp nói với hắn.

"Không vội, không vội, bà cứ sống cho thật tốt, tìm được tiểu Chu rồi, người một nhà phải sinh sống vui vẻ. Tôi chờ bà ở trên đường đến suối vàng." Trương Kiến Quốc nắm tay bà nội, nhẹ giọng nói.

"Con đi mua chút đồ ăn." Trương Lục Quân đứng lên, đồng thời làm bộ lơ đãng dụi dụi con mắt.

Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu cũng đứng lên, đi về phía đám người Đào Tử dưới lán che nắng.

Để lại không gian riêng tư cho ông nội và bà nội nói chuyện.

Bọn họ có quá nhiều lời muốn nói rồi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment