Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 231 - Chương 231: Chưa Bao Giờ Quên

Chương 231: Chưa Bao Giờ Quên Chương 231: Chưa Bao Giờ Quên

Trong nhà có không ít phòng, buổi tối Trương Lục Quân sắp xếp cho bọn họ ở bên trong một gian phòng.

Nhưng mà là hai chiếc giường, giường ở nông thôn cũng không lớn nhưng mà đủ cho bốn người.

Lưu Vãn Chiếu là bạn gái của Hà Tứ Hải, đúng là không cần kiêng kỵ gì.

Đào Tử là con gái của hắn, càng là không sao cả.

Về phần Huyên Huyên, xem như là em vợ của Hà Tứ Hải, thế nhưng là trẻ nhỏ, không tính.

Một ngày hôm nay, hầu như đều là đi đường, hai đứa nhóc đã sớm buồn ngủ, cho nên đi ngủ rất sớm.

Hai người bọn họ ngủ trên một giường, không biết đã vui như thế nào.

Lưu Vãn Chiếu cố hết sức, chỉ có thể ngủ cùng Hà Tứ Hải.

Lưu Vãn Chiếu cũng rất mệt, cũng rất muốn ngủ, thế nhưng Hà Tứ Hải lăn qua lộn lại không ngủ được, nàng cũng cố nén cơn buồn ngủ.

"Anh đang suy nghĩ chuyện của dì sao?" Lưu Vãn Chiếu nhẹ giọng hỏi.

"Không." Hà Tứ Hải đáp lại một tiếng.

Lưu Vãn Chiếu khẽ cười một tiếng, sau đó đưa tay ôm eo hắn, cả người co lại trong ngực của hắn.

Hà Tứ Hải sửng sốt một chút, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa lưng của nàng.

"Ngủ đi." Hà Tứ Hải nhẹ giọng nói.

Tâm trạng buồn bực của hắn dường như yên tĩnh lại tại thời khắc này.

Sau đó mơ mơ màng màng ngủ mất.

Nhưng ngủ chưa được một hồi, đã nghe thấy ngoài cửa phòng truyền đến tiếng động nhẹ nhàng.

Hà Tứ Hải cầm điện thoại di động lên nhìn, mới bốn giờ.

Trong lòng có chút nghi hoặc, thế là rón rén xuống giường.

Người vừa tới cửa phòng, đã nghe Trương Lục Quân và bà nội đang nhỏ giọng nói chuyện.

"Mẹ, nhờ mẹ chăm sóc Bội Lan một chút, con đặt ở đầu giường nửa chén nước lạnh, chờ nàng tỉnh dậy thì mẹ thêm chút nước nóng rồi cho nàng uống." Trương Lục Quân nói.

"Biết rồi, đi làm chuyện của con đi, nhanh lên một chút, về sớm một chút." Bà nội nói.

"Nếu như con trở về chậm thì các người cứ ăn sáng trước, không cần chờ con." Trương Lục Quân lại nói.

"Biết rồi, con cũng mua nhiều món ăn một chút, mặt khác, cũng mua chút đồ ăn vặt trở về, trong nhà có hai đứa bé lại không có cái gì ăn, nhìn cũng không hay lắm."

"Con biết rồi." Sau đó liền nghe thấy tiếng mở cửa nhẹ nhàng.

Hà Tứ Hải đứng ở cửa phòng, suy nghĩ một chút rồi lại lui trở lại, nằm ở trên giường một lần nữa, nhưng mà lại không cảm thấy có chút buồn ngủ nào.

Lưu Vãn Chiếu đang ngủ say đại khái là cảm nhận được động tĩnh của hắn, lập tức gác một chân ở trên người hắn, cọ cọ trên người hắn.

. . .

"Tiểu. . . Tứ Hải, rời giường rồi?" Nhìn thấy Hà Tứ Hải đi ra từ trong phòng, bà nội lập tức cười híp mắt chào hỏi.

Nàng đang chải đầu cho Dương Bội Lan, trong tay Dương Bội Lan còn cầm một quả táo đang gặm.

Nhìn thấy Hà Tứ Hải, lập tức đưa quả táo đã gặm một nửa tới trước mặt hắn.

"Lục Quân, ăn. . ." Nàng nhìn chằm chằm vào Hà Tứ Hải rồi nói.

Hà Tứ Hải sửng sốt một chút.

Bà nội cũng ngừng chải đầu, nhìn Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải do dự một chút, vẫn là đưa tay nhận lấy.

"Ăn, ăn ngon." Dương Bội Lan thúc giục.

"Cảm ơn." Hà Tứ Hải không có do dự nữa, gặm một miếng.

Dương Bội Lan lập tức cao hứng mà cười lên, sau đó đoạt lại quả táo từ trong tay Hà Tứ Hải rồi bắt đầu ăn tiếp.

"Ăn ngon." Nàng cười khúc khích.

"Ai ~" bà nội thở dài, tiếp tục chải đầu cho nàng.

Vừa bên chải vừa nói: "Cháu đi đánh răng rửa mặt đi, chờ sau khi các nàng đều dậy thì chúng ta liền ăn cơm sáng."

". . . Ông ấy đâu?" Hà Tứ Hải ngập ngừng trong cổ họng một hồi, mới nói ra mấy chữ này.

Bà nội cũng không để ý, mà là nói: "Cha cháu lên huyện mua thức ăn rồi."

"Huyện?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì rất kinh ngạc.

Hắn tra bản đồ rồi, gần thôn Trương gia chỉ có một huyện thành, đó chính là huyện Quang Xương.

Cách thôn Trương gia hơn hai mươi km.

Mua chút món ăn mà phải đi xa như vậy sao?

"Cha cháu đi mua vịt chiên giòn cho cháu rồi, khi còn bé cháu rất thích ăn."

"Trước đây có xe đi về trong huyện, sau đó người trong thôn đi đến càng ngày càng ít, cho nên xe cũng ngừng vận chuyển, đi trong huyện cũng không tiện, cho nên cha cháu đã dậy sớm để đi."

"Vậy ông ấy đi thế nào?"

"Đi xe đạp, rất nhanh thôi." Bà nội hời hợt nói.

Chờ sau khi bọn người Hà Tứ Hải ăn xong bữa sáng, Trương Lục Quân cũng trở về rồi.

Lái một chiếc xe đạp cũ kỹ, toàn thân hắn đều là mồ hôi.

"Đào Tử, Huyên Huyên, ông mua đồ ăn ngon cho các cháu." Hắn nhìn thấy hai đứa nhóc đang chơi đùa ở cửa từ phía xa thì ngay lập tức tươi cười chào hỏi.

"Nhị tử, nhà anh có người thân đến chơi sao?" Còn hàng xóm đang bưng bát ăn cơm ở cửa nghe thấy tiếng liền hỏi.

"Không phải, tiểu Chu trở về rồi." Hắn lớn tiếng nói.

"Tiểu Chu?" Hàng xóm đầu tiên là không kịp phản ứng lại, tiếp đó tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Tìm được con trai của anh rồi sao?" Mọi người kinh ngạc hỏi.

"Đúng đấy, nó trở về rồi." Trương Lục Quân vui vẻ nói.

Nhóm hàng xóm nghe vậy, đều tò mò đến tiệm sửa chữa.

Hà Tứ Hải nghe thấy động tĩnh thì đi ra từ sau nhà.

"Oa, vẫn đúng là giống nhị tử lúc còn trẻ."

"Nhìn tướng mạo thì đúng là không sai nổi con trai của hắn."

"Những năm này không biết đã đi đâu? Đáng tiếc cho ông lão."

"Bội Lan cũng vậy."

"Nhị tử, con trai của anh đã cưới vợ rồi sao? Con đều đã lớn như vậy rồi?"

". . ."

Trong lúc nhất thời, nhóm hàng xóm bưng bát cơm bắt đầu mồm năm miệng mười, rất náo nhiệt.

"Được rồi, được rồi, mọi người đi về trước, chờ buổi chiều tôi sẽ dẫn nó đến từ đường. Ngày mai tôi xếp tiệc rượu, mời mọi người ăn cơm." Trương Lục Quân nhìn mọi người ầm ầm, sợ Hà Tứ Hải và bạn gái của hắn không thích, vội vàng nói.

"Đây chính là chuyện vui, nên mở một tiệc rượu để chúc mừng một hồi."

"Đúng đấy, buổi chiều tôi đi tìm ông chú thương lượng một chút, đến lúc đó mọi người nhất định phải tới nha."

"Nhất định, nhất định." Hàng xóm còn bưng bát cơm, nhưng cũng tản đi rất nhanh.

Trương Lục Quân lau mồ hôi, sau đó móc ra một đống đồ ăn vặt từ trong túi, đưa cho cho Đào Tử và Huyên Huyên đang đứng ở bên cạnh với vẻ mặt tò mò.

"Đây là cho các cháu." Trương Lục Quân nói.

Sau đó vụng về mở một cái túi khác ra, hương thơm nức mũi lập tức lan tràn.

Hắn lấy ra một cái chân ra từ trong túi nhựa trên tay, sau đó đưa cho Hà Tứ Hải: "Ba biết con thích ăn, cho nên không chặt, còn nóng lắm, con tranh thủ ăn lúc nóng đi."

Hà Tứ Hải sửng sốt.

Sau đó chậm rãi nói: "Con đã không còn là trẻ nhỏ nữa."

Trương Lục Quân nghe vậy thì lúng túng xoa xoa tay trái của mình ở trên bắp đùi, lộ vẻ lúng túng, nói: "Đúng vậy, con đã là người lớn rồi, nhìn xem đầu óc của ba này."

Sau đó định cầm chân gà trở lại.

"Nhưng mà, mùi vị nhất định sẽ rất tốt." Hà Tứ Hải đưa tay nhận lấy.

"Đúng, mùi vị rất tốt, ăn rất ngon." Trương Lục Quân lộ ra nụ cười vui vẻ.

"Chúng cháu cũng muốn ăn." Đào Tử và Huyên Huyên ở bên cạnh nuốt nước bọt, nói.

"Đều có, đều có, ông mua hai cái đây." Trương Lục Quân vui vẻ nói.

Sau cho Đào Tử và Huyên Huyên một người một cái, ngay cả Lưu Vãn Chiếu mới vừa đi ra từ trong nhà cũng đều có.

Nhưng mà chờ trở lại sân sau, Dương Bội Lan nhìn thấy liền cũng muốn ăn.

"Được. . . Ăn." Nàng nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên tay Hà Tứ Hải.

"Em ăn cái này."

Trương Lục Quân vội vàng mở túi ra, lấy một cánh gà ra từ bên trong.

Nhưng mà Dương Bội Lan chỉ nhìn chằm chằm chân gà đã gặm dở trong tay Hà Tứ Hải.

"Lục Quân, muốn. . . Muốn ăn." Dương Bội Lan nói.

"Ăn đi."

Hà Tứ Hải đưa chân gà trong tay tới.

"Hì hì." Dương Bội Lan lập tức nhận lấy.

Ngay vào lúc mọi người cho rằng nàng sẽ nhét vào trong miệng mình thì nàng lại trực tiếp nhét vào trong túi quần áo.

"Hì hì, tiểu. . . Tiểu Chu. . . Tiểu Chu thích ăn, cho nó ăn."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment