Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 232 - Chương 232: Xe Buýt

Chương 232: Xe Buýt Chương 232: Xe Buýt

“Ôi, em làm bẩn hết cả rồi, làm sao có thể để Tiểu Chu ăn được nữa?” Trương Lục Quân đi lên phía trước, lấy đùi gà từ trong túi áo của vợ ra.

Buổi sáng vừa mới thay một bộ quần áo sạch sẽ, lại bị cô ấy làm cho vương đầy dầu mỡ.

“Bẩn rồi sao? Tiểu Chu không ăn sao? Tiểu Chu thích ăn cái này lắm, Tiểu Chu.....Tiểu Chu.....đi đâu mất rồi, không thấy nó nữa, Lục Quân, tìm Tiểu Chu.....tìm Tiểu Chu......”

Nàng giãy khỏi tay Trương Lục Quân, cầm lấy cánh tay của Hà Tứ Hải, vẻ mặt ngập tràn vẻ van nài.

“Tiểu.....Tiểu Chu cậu ấy không sao cả, cậu ấy rất tốt, dì không cần lo lắng.” Hà Tứ Hải do dự một lúc, sau đó vươn tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng của bà.

Dương Bội Lan nghe vậy thì ngây người nhìn vào Hà Tứ Hải, sau đó nói: “Lục Quân, không lừa người.”

“Không lừa người.” Hà Tứ Hải nhìn Trương Lục Quân đang đứng bên cạnh một cái sau đó gật gật đầu.

“Nhưng mà....nhưng mà Tiểu Chu đi đâu rồi? Đi đâu mất rồi?” Rất nhanh nàng lại cau mày, vẻ mặt ngập tràn lo lắng.

“Mẹ của baba ơi, chúng ta cùng nhau đi chơi nhé.” Đào Tử ở một bên ăn xong cái đùi gà, khuôn mặt nhỏ nhắn bóng nhẫy dầu nhìn thấy Dương Bội Lan cứ nắm chặt lấy cánh tay Hà Tứ Hải không buông, thế là chạy qua nói.

“Chơi....chơi.....” Dương Bội Lan nghe vậy lập tức lộ ra nụ cười ngây ngốc.

Đào Tử nhìn nàng một cái, cuối cùng cũng nhịn không nổi mà hỏi ra thắc mắc mà cô bé đã kìm nén bấy lâu nay.

“Baba, bà bị làm sao vậy ạ, bà ấy là người lớn mà, sao lại giống trẻ con như vậy?”

“Bởi vì bà bị bệnh rồi.” Hà Tứ Hải giải thích cho cô bé.

Đào Tử ngoan ngoãn gật gật đầu, bộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, cũng không biết có phải là hiểu thật rồi hay không.

Sau đó lại hỏi: “Vậy mẹ của baba lúc nào mới có thể khỏe lại ạ?”

“Cái này....baba cùng không biết được.”

“Mong rằng bệnh của mẹ của baba có thể chóng khỏe lại.” Đào Tử vẻ mặt ngập tràn hy vọng nói.

“Sẽ nhanh thôi.....”

Lời của Hà Tứ Hải còn chưa dứt, Dương Bội Lan nãy giờ vẫn nắm lấy cánh tay hắn bỗng nhiên gục đầu ngã quỵ xuống đất.

Cũng may là Hà Tứ Hải nhanh tay lẹ mắt, kịp đỡ lấy nàng, nếu không chẳng thể tránh khỏi việc đầu rơi máu chảy.

“Đây là....Đây là làm sao vậy?” Hà Tứ Hải có chút hoảng loạn hỏi.

Đào Tử cũng bị dọa cho một trận, ôm chặt lấy chân của Hà Tứ Hải.

Ngược lại vẻ mặt của Trương Lục Quân rất bình tĩnh, mở mắt của Trương Bội Linh nhìn một chút, lại kiểm tra mạch đập của bà.

Sau đó an ủi Hà Tứ Hải nói: “Không có việc gì, không có việc gì, đừng lo lắng, một lúc nữa sẽ tỉnh lại thôi.”

“Đúng vậy, trước đây cũng từng té xỉu rồi, không phải là chuyện gì lớn.” Bà nội cũng ở bên cạnh an ủi nói.

Nhưng không biết tại sao, trong lòng của Hà Tứ Hải vẫn cứ lo lắng như cũ.

“Giao cho cha đi, để cha bế cô ấy về giường.” Trương Lục Quân vươn tay nói.

“Vẫn là để cháu đi.” Hà Tứ Hải đáp.

Sau đó vươn tay bế Dương Bội Lan lên, phát hiện nàng rất gầy, cũng rất nhẹ.

Hà Tứ Hải đưa nành ấy về phòng, để cho bà nội chăm sóc.

Vừa ra đến của, Đào Tử có chút lo lắng hỏi: “Mẹ của baba không sao chứ?”

“Con phải gọi là bà nội, Hà Tứ Hải sờ sờ đầu cô bé nói.”

“Bà nội?” Cô bé nghĩ đến bà nội của mình, hoàn toàn không giống thế mà.

“Muốn gọi thì gọi, không muốn gọi thì gọi bằng....dì nhé.” Hà Tứ Hải nghĩ nghĩ rồi nói.

“Dì không sao chứ ạ?” Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh cũng lo lắng hỏi.

“Không sao.” Hà Tứ Hải đáp.

Trên thực tế trong lòng hắn cũng không rõ, cũng không biết đây là chuyện gì.

“Có thể.....” Lưu Vãn Chiếu cắn cắn môi muốn hỏi.

“Đào Tử, con đi chơi với Huyên Huyên đi.” Hà Tứ Hải nói với Đào Tử còn có cô bé Huyên Huyên đang mải mê gặm đùi gà ở bên cạnh.

Cái của Huyên Huyên cô bé đã ăn hết rồi, cái đang gặm là của Lưu Vãn Chiếu.

Nhìn thấy hai cô nhóc chạy về hướng vườn hoa ở trong sân, Hà Tứ Hải ngồi xuống chiếc ghế đặt ở bên cạnh.

Lưu Vãn Chiếu cũng vội vàng ngồi xuống, đặt tay lên đầu gối của Hà Tứ Hải.

“Đây là chuyện rất lâu về trước rồi, năm ấy lúc sắp đến tết.....”

“Bà ấy nói với anh, nói anh đứng ở chỗ ấy đừng có rời đi, đợi lát nữa sẽ đến đón anh, nhưng mà anh đợi rất lâu, cũng không đợi được bà ấy.....”

Những lời kế tiếp Hà Tứ Hải còn chưa nói, Lưu Vãn Chiếu đã có thể đoán ra rồi.

Hà Tứ Hải ngược lại không cảm thấy buồn bao nhiêu, nhưng cô lại khóc như mưa.

“Con đừng trách mẹ con, thời điểm bệnh tình của bà ấy chưa nghiêm trọng, cha từng nghe bà ấy nói, bởi vì chuyển xe phải mua vé, sắp đến tết rồi, cực kỳ đông người, căn bản là không chen vào được.”

“Vì vậy bà ấy mới để con đứng bên một người nhân viên duy trì trật tự hiện trường, nhờ anh ta trông con một lúc, nhưng mà không ngờ....”

“Năm đó cũng có trách nhiệm của cha, nếu như cha trở về cùng hai mẹ con thì tốt rồi.”

Trương Lục Quân không biết đã đứng phía sau họ từ bao giờ, nghe Hà Tứ Hải nói vậy, cho nên giải thích nói.

Hà Tứ Hải đưa tay che mặt, dùng sức xoa mạnh.

Nghĩ đến những chuyện đã trải qua hồi còn nhỏ, lại đi trách ai được chứ?

“Baba, mau nhìn xem, con phát hiện ra một đóa hoa cực kỳ xinh đẹp.” Đào Tử giơ một đóa hoa màu vàng lên, vui vẻ cài lên đầu mình.

“Có phải là rất đẹp không?” Cô bé cười xán lạn như một đóa hoa.

Hà Tứ Hải gật gật đầu.

Cũng tốt mà, nếu không trải qua những chuyện đó, hắn làm sao có thể gặp được vợ chồng Hà Đào, gặp được bà nội, còn có cô bé dễ thương Đào Tử.

“Được rồi, em đừng buồn nữa.” Hà Tứ Hải nhẹ nhàng vỗ lên lưng của Lưu Vãn Chiếu, an ủi nói.

“Chị ơi, sao chị lại khóc?” Huyên Huyên từ đằng xa nhìn thấy, vội vàng chạy đến cùng Đào Tử.

“Không sao, các em đi chơi đi.” Lưu Vãn Chiếu lau nước mắt, hồi phục tâm tình nói.

Lúc này Trương Lục Quân chạy vào trong phòng, lấy ra một bịch khăn giấy đưa cho cô lau nước mắt.

“Đừng nói những thứ này nữa, đều đã qua cả rồi, Lưu tiểu thư, ngày hôm qua cháu nhìn thấy ảnh của Tiểu Chu.... Tứ Hải rồi nhỉ, có phải là dễ thương lắm không?” Trương Lục Quân vụng về nỗ lực chuyển chủ đề lảng sang chuyện khác.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy gật gật đầu, tâm trạng chầm chậm bình phục trở lại.

“Ảnh chụp đẹp lắm ạ.”

Từ mấy nhìn thấy mấy bức ảnh cũng có thể cảm nhận được, thuở ấy ngôi nhà này có biết bao hạnh phúc.

“Đại đa số thì là do chú chụp, hồi trước chú có cái máy ảnh, tiếc là hỏng mất rồi, sửa ra sao cũng không được.” Trương Lục Quân có chút tiếc nuối nói.

“Chiếc xe đồ chơi nhỏ trong tay dì chính là của Tứ Hải lúc nhỏ sao ạ?” Lưu Vãn Chiếu nhìn thấy trong rất nhiều tấm ảnh, Hà Tứ Hải đều ôm chiếc xe nhỏ đó.

“Đúng vậy, Tứ Hải hồi nhỏ rất thích các phương tiện giao thông công cộng, thời đó chiếc xe buýt đi thông đến huyện ngày nào cũng đi ngang qua cửa nhà chú, mỗi lần nghe thấy tiếng, Tứ Hải đều sẽ chạy ra ngoài cửa để ngó theo, còn nói sau này lớn rồi, sẽ lái xe hơi lớn.....” Trương Lục Quân trên mặt mang theo nụ cười, lâm vào trong hồi ức tốt đẹp.

“Chú thấy thằng bé nó thích xe hơi như vậy, có lần chú từ nhà bác cả trở về, mua cho nó một chiếc xe ô tô đồ chơi ở Lộc thị, nó ngày nào cũng cầm khư khư trên tay không chịu buông, đến cả lúc ngủ cũng ôm theo, thích lắm cơ....”

Hà Tứ Hải ngồi ở một bên lặng lẽ nghe ông nói, năm đó hắn còn quá nhỏ, thời gian lại qua lâu như vậy rồi, có rất nhiều chuyện hắn đã không nhớ rõ nữa.

“Đúng rồi, Tứ Hải, con theo cha qua đây.” Trương Lục Quân bỗng nhiên hưng phấn muốn kéo Hà Tứ Hải.

Nhưng vừa giơ được nửa đường thì phản ứng lại được, rụt trở về chà xát tay, có chút ngại ngùng nói: “Cha có mấy thứ muốn cho con coi.”

“Thứ gì vậy?” Hà Tứ Hải có chút nghi hoặc hỏi.

“Theo cha qua đây.” Trương Lục Quân nói xong, quay người đi về hướng căn nhà kho thô sơ trong vườn.

Hà Tứ Hải đi theo sau, Lưu Vãn Chiếu cũng hiếu kỳ mà đi cùng, hai cô nhóc kia đương nhiên cũng không ngoại lệ, đi theo ở phía sau góp vui.

Cửa căn nhà kho thô sơ ấy không khóa, chỉ là nhẹ nhàng khép lại.

Trương Lục Quân nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Chỉ nhìn thấy một chiếc xe buýt cũ kỹ xuất hiện trước mắt mọi người.

Rất giống với chiếc xe mà Dương Bội Lan đang cầm trên tay lúc này.

Tuy rằng đã cũ, nhưng vẫn được bảo dưỡng rất tốt, được dọn dẹp cực kỳ sạch sẽ.

“Năm đó con rất thích chiếc xe buýt này, mấy năm trước sau khi nó ngừng hoạt động, cha đã liên hệ với chủ xe, mua nó về đây.”

Trương Lục Quân xoa xoa tay, nhìn vào Hà Tứ Hải, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong.

Chờ mong Hà Tứ Hải cảm thấy vui vẻ, dù chỉ là một chút thôi, ông đã mãn nguyện rồi, tất cả những gì ông làm đều xứng đáng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment