Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 233 - Chương 233: Tổ Tiên.

Chương 233: Tổ Tiên. Chương 233: Tổ Tiên.

"Trương gia nhà chúng ta ấy mà, nghe nói là một chi của Long Hổ Sơn, ai mà biết được? Nói không chừng là tổ tiên tự dát vàng lên mặt mình thôi.”

“Cũng chưa từng nghe nói Trương gia có người nào xuất chúng, có điều từ đường của Trương gia chúng ta, tuyệt đối chính là cái lớn nhất, cái đẹp nhất trong mười tám dặm quanh đây, mấy năm trước có người đến huyện, còn nói là văn vật, cần phải bảo tồn....”

Trương Lục Quan cầm theo một túi đồ cùng Hà Tứ Hải vừa đi vừa nói chuyện.

Có thể nhìn ra được tâm trạng của ông cực kỳ tốt, lúc đi đường dường như cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Trên đường thỉnh thoảng có vài chiếc xe máy cùng xe con chạy qua, nhìn náo nhiệt hơn hôm qua nhiều.

“Hôm nay là lễ Quốc Khánh, rất nhiều người đều trở về, haizzz, có mấy đứa thanh niên trẻ tuổi, cha cũng không nhận ra nữa.”

“Vừa là Quốc Khánh, con lại trở về rồi, đây chính là một đại hỷ sự, vừa hay ngày mai mọi người đều trở về, bày thêm mấy bàn, chúc mừng một trận, con cũng xem như nhận....xem như làm quen một chút.”

Trương Lục Quân vốn muốn nói là nhận tổ quy tông, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở về.

Hà Tứ Hải vẫn luôn lẳng lặng lắng nghe.

Sau đó đi theo bước chân của Trương Lục Quân, đi vòng quanh trong thôn, đồng thời nhìn ông không ngừng chào hỏi với mọi người.

Trên mặt mang theo nụ cười, thỉnh thoảng lại giới thiệu Hà Tứ Hải với mọi người.

Lúc này cả thôn đều biết đứa con trai của Trương Lục Quân đã tìm được rồi, cho nên đều rất hiếu kỳ mà đánh giá Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải chỉ có thể mỉm cười gật đầu tỏ ý chào hỏi với họ.

Cuối cùng cũng đi hết thôn, đến được một mảnh đất bằng phẳng ở phía sau thôn.

Một cái quảng trường cực kỳ lớn, trên mặt đất trải đầy những tảng đá lớn.

Ở phía sau quảng trường, có một tòa từ đường phong cách cổ kính xuất hiện trước mắt hắn.

Trên từ đường có một khối biển hiệu màu đen, bên trên đó có bốn chữ “Từ đường Trương thị”.

Cả tòa từ đường đều được xây dựng bằng những tảng đá xanh lớn chuyên dụng, bên trong từ đường được trang trí bằng các loại đá chạm khắc, còn lấy gỗ chạm khắc làm chủ.

Cả tòa từ đường có ba tiến bảy gian, chiếm ít nhất trên một nghìn mét vuông.

Trương Lục Quân dẫn Hà Tứ Hải trực tiếp đi vào.

Hà Tứ Hải tò mò đánh giá bốn phía.

“Lão thúc có ở đây không?” Trương Lục Quân lớn tiếng nói.

“Ai đấy?” Sau đó liền nghe thấy tiếng hỏi của một cụ già.

“Là cháu, Lục Quân.” Trương Lục Quân lớn tiếng đáp.

“Là thằng hai à, sao cháu lại nhớ mà đến chỗ này của ta?” Men theo tiếng nói, từ bên trong xuất hiện một ông cụ đầu tóc bạc phơ, tinh thần minh mẫn.

Ông cụ vừa ra tới, nhìn thấy hai người, đầu tiên là sửng sốt một lúc, tiếp đó nhìn thấy ngoại hình của Hà Tứ Hải, lập tức cả mặt kinh ngạc.

“Lão thúc, đây là Tiểu Chu, chú còn nhớ không?” Trương Lục Quân nói.

“Nhớ chứ, sao lại không nhớ, đã lớn thế này rồi sao? Chúc mừng cháu, cuối cùng cũng tìm được đứa nhỏ trở về.” Lão thúc hưng phấn nói với Trương Lục Quân.

“Cho nên cháu dẫn thằng bé đến bái tế tổ tiên một chút, cảm tạ tổ tiên phù hộ.” Trương Lục Quân.

“Đúng là cần cúng bái tử tế, đáng tiếc là ông anh Kiến Quốc đi sớm, nếu như anh có thể nhìn thấy Tiểu Chu, chết cũng được nhắm mắt.” Lão thúc thở dài.

Trương Lục Quân gọi ông là lão thúc, trên thực tế lại không phải thật sự là chú của Trương Lục Quân, ông và Trương Kiến Quốc cũng không phải là anh em.

Có điều cả Trương gia thôn đều là một chi, đẩy lên trên, nhà nào cũng là quan hệ họ hàng.

“Lão thúc, ngày mai cháu đãi tiệc, còn phải phiền chú sắp xếp một chút.” Trương Lục Quân lại nói.

“Cái này dễ thôi, ta sẽ sắp xếp thỏa đáng cho cháu.” Lão thúc vỗ ngực cam đoan nói.

Sau đó tránh mình, để bọn họ đi vào.

Lão thúc là người trông coi từ đường, các cuộc tụ họp lớn nhỏ ngày lễ ngày tết đều do ông chủ trì xử lý.

Quảng trường bên ngoài từ đường dùng để làm gì chứ?

Là để dùng trong các cuộc tụ họp, bày năm sáu chục mâm cũng không vấn đề gì.

Hà Tứ Hải tiếp tục đi theo Trương Lục Quân vào bên trong.

Xuyên qua sân nhà , đầu tiên đi vào sảnh của từ đường.

Đằng sau lưng sảnh có mấy chiếc quạt cách tân đang hé mở.

Mặt sau chiếc quạt lại có một bức tranh cực kỳ lớn.

Nhìn thấy bức tranh trước mặt, Hà Tứ Hải sửng sốt một lúc.

“Đây là tổ tiên của Trương gia, Trương Giải.” Trương Lục Quân giải thích cho Hà Tứ Hải.

Đồng thời đem trái cây cùng với hương ở trong túi lấy ra, đặt ở trên chiếc bàn trước mặt.

Nhưng điều làm cho Hà Tứ Hải kinh ngạc chính là, Trương Giải ở trước mặt vậy mà lại mặc quần áo âm dương.

Có điều trên đầu của ông còn đội một chiếc mũ, cái này thì Hà Tứ Hải không có.

Hà Tứ Hải lại nhớ về những lời mà lão quỷ trên sông Vong Xuyên nói lúc đó.

Lão nói, vị quan cuối cùng rời khỏi minh thổ, không phải họ Trương thì chính là họ Lý.

Mặt khác, trên đường hắn từ Sơn thành trở về Hợp Châu, gặp được một nhân viên văn thư, hắn một mặt khẩn trương hỏi Hà Tứ Hải có phải họ Trương hay không.

Cho nên sở dĩ hắn có thể trở thành tiếp dẫn giả, là một vị tên Trương?

Nói cách khác, vốn dĩ hắn nhận được sổ sách, cũng không hẳn là vì vận may mách bảo.

“Tứ Hải, đến đây bái kiến lão tổ tông một chút.” Trương Lục Quân đã bày xong đồ cũng nói với Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải do dự một chút, vẫn là tiến lên phía trước, học theo điệu bộ của Trương Lục Quân bắt đầu bái tế.

Đợi đến khi tế bái xong, lại đi ra phía sau, tế bái những vị tổ tiên khác.

Bài vị của Trương Kiến Quốc cũng tương tự được đặt ở trong từ đường.

Sau khi từ trong từ đường đi ra, trời cũng đã tối rồi.

Quay người nhìn vào từ đường một cái, hắn cũng không cảm giác được có điểm gì đặc biệt, dường như thật sự chỉ là một tòa từ đường bình thường.

Nhưng mà trên người Trương Giải lại mặc quần áo âm dương, điều này nói với Hà Tứ Hải, một chút cũng không bình thường.

“Có thể nói cho cháu một chút, về chuyện của lão tổ tiên Trương Giải không?” Hà Tứ Hải hỏi.

“Lão tổ tiên?” Trương Lục Quân nghe vậy sửng sốt một lúc.

“Những thứ mà cha biết cũng không nhiều, nghe nói lão tổ tiên xuất thân từ Long Hổ Sơn Trương gia, còn từng đỗ thủ khoa, không biết tên của ông có phải vì vậy mà đổi thành......” Thứ mà Trương Lục Quân biết cũng cực kỳ có hạn.

“Bộ đồ trên người của ông ấy, chú không thấy nó rất đặc biệt sao?” Hà Tứ Hải lại hỏi.

“Đồ áo của thời xưa, không phải đều như thế sao? Đặc biệt ở đâu chứ?” Trương Lục Quân nghe vậy có chút nghi hoặc.

Hà Tứ Hải cũng không biết phải giải thích như thế nào.

“Nhanh chóng trở về thôi, mẹ con chắc đã tỉnh rồi, cha trở về làm cơm cho bà ấy.” Trương Lục Quân bước nhanh vài bước nói.

Hà Tứ Hải nhìn ông một cái nói: “Việc trong nhà đều là ba làm sao?”

“Trước đây khi mà thân thể bà nội con còn khỏe mạnh, bà cũng sẽ giúp một tay, mấy năm gần đây thân thể không còn tốt, cha liền không cho bà giúp nữa, đều là cha tự mình làm, cũng chẳng có bao nhiêu việc.” Trương Lục Quân nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy trầm mặc.

Một lúc sau mới nói: “Rất vất vả đúng không?”

Chăm sóc một người già một người bệnh, mười mấy năm như một ngày, không vất vả mới là lạ.

Tuổi của Trương Lục Quân thật ra không lớn lắm, năm nay mới có bốn mươi tám tuổi, nhưng nhìn qua lại giống một người năm sáu chục tuổi, tóc bạc đầy đầu, nhìn qua cực kỳ già dặn, đây đều là sự nhẫn nhịn của ông.

Mà Dương Bội Lan tuy rằng nhìn qua khùng khùng điên điên, nhưng nhìn bà vẫn là dáng vẻ ba mấy bốn chục tuổi, rõ ràng bà được chăm sóc rất tốt.

“Tuyên thành bên kia không quản sao?” Hà Tứ Hải lại hỏi.

“Bọn có cũng có cái khó của bọn họ, chú của con vừa phải chăm sóc người già, vừa phải chăm sóc con nhỏ, sao còn có thể chăm sóc cho Bội Lan nữa chứ, lại nói, cha cũng không cần bọn họ chăm sóc, tự cha chăm sẽ yên tâm hơn.” Trương Lục Quân nói.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bất tri bất giác đã về đến tiệm bảo dưỡng.

Bà nội đang sốt ruột đứng ở cửa nhìn xung quanh.

Lưu Vãn Chiếu đứng ở bên cạnh bà, hai cô nhóc cũng ngồi xổm một bên, cầm lấy mấy cái xẻng nhỏ lấy được từ trên giá đùa nghịch.

“Sao vậy? Bội Lan tỉnh rồi sao?” Trương Lục Quân đi qua đó hỏi.

Bà nội lắc lắc đầu, vẻ mặt ngập tràn lo lắng nói: “Mẹ đang lo chuyện này đây, hôm nay sao mà đến tận bây giờ cũng chưa tỉnh lại, có cần đưa con bé lên huyện xem thử không?”

Trương Lục Quân nghe vậy cũng bắt đầu lo lắng, buông đồ đạc xuống, đi vào trong phòng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment