Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 234 - Chương 234: Ban Đêm.

Chương 234: Ban Đêm. Chương 234: Ban Đêm.

Dương Bội Lan lẳng lặng nằm ở trên giường, dường như chỉ là ngủ say bình thường, một chút dấu hiệu thức giấc cũng không có.

Trương Lục Quân đi đến vừa lật mí mắt bà, vừa kiểm tra mạch đập, vừa nghe nhịp tim, nhìn rất chuyên nghiệp.

“Như thế nào rồi?” Hà Tứ Hải ở bên cạnh “hơi” lo lắng hỏi.

“Cha cũng không rõ lắm.” Trương Lục Quân nói.

Hà Tứ Hải: “.......”

“Có cần phải đưa bà ấy đến bệnh viện hay không?” Hà Tứ Hải hỏi.

“Trước kia bà ấy cũng có lần bị như này, nhưng thời gian không có dài như lần này, nhìn qua không giống như có vấn đề, để cha gọi điện thoại hỏi bác sĩ thử xem.” Trương Lục Quân nói.

“Người quen sao ạ?” Hà Tứ Hải có chút hiếu kỳ hỏi.

Gia đình bình thường, sẽ không có kiểu nói bác sĩ tư nhân, bây giờ có thể gọi điện thoại hỏi, cũng chỉ có thể là người quen.

“Một người chiến hữu của bác cả con, vợ của ông ấy là bác sĩ ở bệnh viện huyện, trước kia bệnh tình của Bội Lan đều do bà ấy phụ trách điều trị.” Trương Lục Quân một bên nói chuyện, một bên gọi điện thoại.

Đại khái bởi vì quan hệ với bác cả, đối phương biểu thị rất nhiệt tình, sau khi nghe ông miêu tả, lại hỏi có phải bà đã bị cái gì kích thích hay không, hoặc là tâm trạng có đặc biệt kích động hay không...

Sau một hồi tìm hiểu, lại nói Trương Lục Quân quan sát cẩn thận một lần nữa, nếu như sáng mai vẫn không tỉnh, thì liền đưa đến bệnh viện của bà.

Cho nên kết quả sau cùng, cảm thấy cũng chẳng giúp được gì mấy.

Có điều bởi vì là lời nói của bác sĩ, bà nội và Trương Lục Quân ngược lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hà Tứ Hải cũng cẩn thận quan sát một phen, trong lòng đánh giá chắc cũng không phải là chuyện lớn gì lắm, dù sao nếu có điểm nguy hiểm đến tính mạng, hắn sẽ nhìn thấy quỷ hồn của bà, hiện tại nhìn qua đúng là giống như đang ngủ mà thôi.

“Dì bà nội.....không sao chứ ạ?” Đào Tử nhìn thấy người lớn lo lắng, cô bé cũng hơi lo.

Có điều cách xưng hô này là sao vậy?

Nhưng mà Hà Tứ Hải cũng không sửa lại lời nói của cô bé, sờ sờ đầu cô nói: “Sẽ không sao đâu, con và Huyên Huyên đi chơi đi.”

“Baba cùng chơi với bọn con đi.” Đào Tử kéo tay hắn nói.

“Chơi cái gì?” Hà Tứ Hải thuận miệng hỏi.

Sau đó dắt theo cô bé và Huyên Huyên đi ra bên ngoài, lúc đi đến cửa, không nhịn được mà quay đầu lại nhìn một cái.

“Bọn em muốn lái xe hơi lớn.” Huyên Huyên nói.

“Được, anh dẫn mấy đứa đi lái xe hơi lớn.” Hà Tứ Hải nói.

Lưu Vãn Chiếu không đi theo, mà là ở lại cùng bà nội chăm sóc Dương Bội Lan.

Đồng thời lật giở album, tiếp tục nghe bà nội kể về những chuyện lúc Hà Tứ Hải còn nhỏ.

Còn về Trương Lục Quân, ông đi nấu cơm tối rồi.

“Ô ô ô......, xe hơi lớn.” Huyên Huyên ngồi trên ghế lái xe buýt, dùng sức xoay vô lăng, giả vờ như đang lái xe.

Đào Tử và Hà Tứ Hải đều là hành khách của cô bé.

“Hành khách, xin hỏi các vị muốn đi đâu?” Huyên Huyên hỏi.

“Chúng tôi muốn đi khu vui chơi.” Đào Tử nói.

“Được thôi, mời mọi người mua vé nào.” Huyên Huyên từ trên ghế lái trượt xuống, chạy đến trước mặt bọn họ, vươn tay ra nói.

“Đây.” Đào Tử móc móc trong túi áo, móc ra một cái giấy gói kẹo đặt ở trong lòng bàn tay cô bé.

Huyên Huyên cầm lấy giấy gói kẹo, tỉ mỉ quan sát một chút, sau đó tâm tình mãn nguyện cất nó vào.

Tiếp đó vươn tay đến trước mặt của Hà Tứ Hải, vô tình nói: “Đưa tiền.”

“Tôi không có tiền.” Trong túi áo của Hà Tứ Hải không có vỏ kẹo.

“Không có tiền còn ngồi xe, tôi sẽ báo chú cảnh sát bắt anh lại.” Huyên Huyên chống nạnh, hùng hùng hổ hổ nói.

“Vậy tôi xuống xe đây.” Hà Tứ Hải nghĩ nghĩ nói.

“Không được.” Huyên Huyên lập tức nói.

“Tôi không có tiền, cô không cho tôi ngồi xe, tôi không ngồi nữa muốn xuống xe, cô lại không cho tôi xuống, cô nói tôi phải làm sao?” Hà Tứ Hải khoát khoát tay, vẻ mặt ngập tràn bất lực nói.

“Cậu cho tôi cưỡi ngựa, ha ha.” Huyên Huyên vui vẻ nói.

“Đúng, đúng, cưỡi ngựa.” Đào Tử cũng hưng phấn nói.

“Cưỡi ngựa, cưỡi ngựa.....” Hà Tứ Hải nhìn về hướng căn nhà kho thô sơ, theo bản năng nhại lại hai câu.

“Baba tâm một chút, đừng có ba tâm hai lòng.” Đào Tử vươn bàn tay nhỏ nhắn ra, trực tiếp ôm lấy đầu của hắn, giúp hắn xoay đầu lại.

“Được rồi, được rồi, baba để cho hai đứa cưỡi ngựa là được rồi chứ gì.” Hà Tứ Hải ôm hai cô nhóc lên, sau đó xông xuống khỏi xe, đi đến bên trong sân, để hai cô nhóc ngồi trên vai mình.

Làm cho hai cô nhóc phát ra những tràng cười thật lớn.

Trương Lục Quân đang ở trong nhà bếp nấu ăn nghe thấy tiếng, ngó đầu ra nhìn một cái.

“Đã bao nhiêu năm rồi, bây giờ mới giống bộ dáng của một ngôi nhà.”

...........

Hơn mười giờ tối, lúc mà mọi người sắp đi ngủ, Dương Bội Lan vẫn chưa tỉnh lại.

Bà nội có chút lo lắng nói: “Sáng ngày mai, vẫn là nên đưa Bội Lan đi lên bệnh viện huyện khám thử xem.”

“Ngày mai vốn dĩ còn muốn đãi tiệc, xem ra là phải đẩy lùi một chút, Tiểu.......Tứ Hải, xin lỗi con nhé.” Trương Lục Quân nói.

“Này có là gì chứ, khám bệnh quan trọng hơn, ngày mai cháu đi cùng với chú.” Trên thực tế Hà Tứ Hải không thích việc bày tiệc lớn lắm, nhưng mà nhập gia tùy tục, cũng là chuyện không có cách nào thay đổi.

“Sáng ngày mai mẹ sẽ đi nói với lão thúc con một tiếng, đẩy lùi một chút nhé.” Bà nội nói.

“Được, mọi người đều ngủ sớm đi, ngày mai dậy sớm một chút.” Trương Lục Quân nói.

“Đợi lát nữa con đi đến nhà Đức Tùng mượn chiếc xe.” Bà nội nói.

“Con biết rồi......”

...............

“Sáng ngày mai em đi cùng anh nhé.” Nhìn thấy Hà Tứ Hải nằm trên giường lật qua lật lại, Lưu Vãn Chiếu nói.

“Em đi làm gì?”

“Em có thể giúp mọi người lái xe mà.”

“Không cần đâu, em ở nhà trông Đào Tử và Huyên Huyên đi, hơn nữa, bà nội ở nhà một mình nữa.”

“Trong lòng anh rõ ràng rất để tâm, tại sao lại.....”

“Sao lại nói tại sao lại?”

“Tại sao lại còn cứng miệng?”

“Nói lung tung, anh đâu có cứng miệng đâu, anh làm sao lại cứng miệng được chứ?”

Hà Tứ Hải cất cao giọng hỏi, nhưng mà không dám nói quá cao, hai cô nhóc nằm bên cạnh còn đang ngủ ngon lành đấy, không muốn đánh thức các cô.

“Rõ ràng là rất để tâm đến chú và dì, nhưng mà tại sao đến tận bây giờ anh vẫn không gọi một tiếng cha mẹ chứ?” Lưu Vãn Chiếu nói.

“Đâu có?” Hà Tứ Hải lẩm bẩm một câu, xoay người đưa lưng về phía cô.

Nhìn đáng dáng vẻ trẻ con đó của hắn, Lưu Vãn Chiếu nhẹ giọng cười cười.

Sau đó ôm lấy eo hắn, dán mặt lên trên lưng hắn.

“Bọn họ thật sự rất yêu anh.”

..............

Hà Tứ Hải mơ mơ màng màng bỗng nhiên bừng tỉnh.

Hắn đột nhiên mở choàng mắt, dọa cho người đang đứng trước giường một trận, hoang mang rối loạn lùi ra sau vài bước.

Hà Tứ Hải ngồi dậy, nhìn vào người phụ nữ trước mặt.

“Tiểu.....Tiểu Chu......” Đối phương rụt rè sợ hãi nói.

Giống như một đứa trẻ mắc lỗi.

Người đang đứng trước mặt Hà Tứ Hải, chính là Dương Bội Lan, lúc này bà nhìn hoàn toàn bình thường, đáng tiếc lại không phải là người.

“Sao dì lại ở đây?” Hà Tứ Hải nhíu chặt mày, có một loại cảm giác không tốt lắm.

“Mẹ....mẹ muốn nhìn thấy con.” Dương Bội Lan rụt rè nói.

“Bây giờ nhìn thấy rồi, mau chóng quay về đi.” Hà Tứ Hải đứng dậy kéo bà đi ra khỏi phòng.

“Tiểu....Tiểu Chu....., Đợi một lát, mẹ....mẹ.....” Dương Bội Lan có chút nôn nóng nói.

“Bây giờ cháu tên là Hà Tứ Hải.” Hà Tứ Hải quay đầu nhìn bà một cái.

“Ồ, Tiểu.....Tiểu Hải, mẹ có đôi lời muốn nói với con.” Dương Bội Lan nói.

“Đợi dì khỏe lại rồi hẵng nói với cháu.” Hà Tứ Hải kéo bà ấy, đi thẳng đến phòng của Trương Lục Quân.

“Sao vậy?” Trương Lục Quân bị đánh thức ngồi dậy hỏi.

“Mẹ con ra sao rồi?” Hà Tứ Hải có chút sốt ruột hỏi.

“Mẹ...con?”

Trương Lục Quân nhìn người vợ đang nằm bên cạnh một cái.

“Bà ấy rất tốt mà, có điều vẫn chưa tỉnh, sáng sớm ngày mai sẽ đưa bà ấy đi viện.”

Hà Tứ Hải đi lên phía trước, nhìn thấy Dương Bội Lan đang nằm trên giường ngực vẫn phập phồng hít thở, không khỏi thở phào một hơi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment