“Trở về đi.” Hà Tứ Hải nói với Dương Bội Lan đang đứng ở sau lưng.
“Mẹ có lời muốn nói với con.” Dương Bội Lan nhỏ giọng nói.
“Tứ Hải?” Trương Lục Quân thấy hắn nói chuyện một mình với không khí, có chút lo lắng gọi hắn một tiếng.
Nhìn thấy Dương Bội Lan đang cẩn thận từng li từng tí đứng trước mặt, Hà Tứ Hải bất lực thở dài một hơi: “Đợi dì tỉnh lại rồi, hẵng nói với cháu.”
“Nhưng mà.....” Dương Bội Lan
“Đi thôi.” Hà Tứ Hải buông tay Dương Bội Lan ra.
Dương Bội Lan nhìn thấy Hà Tứ Hải vẻ mặt nghiêm túc, lúc này mới sợ sệt đi đến trước giường.
“Tứ Hải?” Trương Lục Quân có chút lo lắng từ trên giường đứng dậy.
Chính vào lúc này, trên giường đột nhiên có động tĩnh, Trương Lục Quân quay đầu nhìn thử, liền thấy Dương Bội Lan đang ngồi dậy ở trên giường.
“Bội Lan, bà tỉnh rồi sao? Có khát hay không? Tôi rót chút nước cho bà uống nhé.” Trương Lục Quân một mặt kinh hỉ nói.
Trên chiếc bàn trước giường có đặt nửa ly nước sôi để nguội, là để đề phòng việc Dương Bội Lan tỉnh dậy bất cứ lúc nào, thuận tiện thêm tí nước nóng là có thể uống được.
“Đói rồi phải không, buổi tối tôi có để phần cho bà ít thức ăn, tôi đi hâm nóng cho bà ăn nhé.” Trương Lục Quân đưa ly nước đến trước mặt bà rồi nói.
“Cảm ơn, bây giờ tôi không khát.” Dương Bội Lan nhỏ giọng nói, ánh mắt của bà lại nhìn chằm chặp vào Hà Tứ Hải đang đứng sau lưng Trương Lục Quân.
“Không khát cũng phải.....” Trương Lục Quân bỗng nhiên sửng sốt, chiếc ly đang cầm trong tay trực tiếp rơi xuống, nước vương vãi cả một giường.
“Bà ....bà.....” Trương Lục Quân hồi lâu cũng không nói ra được thành lời.
“Sao lại không cẩn thận như vậy.” Dương Bội Lan nhẹ giọng nói.
Sau đó lấy chiếc cốc đang năm trên giường đặt lại bàn.
“Bội Lan, bà khỏi rồi sao?” Trương Lục Quân cuối cùng cũng hồi thần.
Dương Bội Lan nhẹ nhàng gật gật đầu, từ trên giường bước xuống.
Trương Lục Quân run rẩy, có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói với bà, những cực khổ mà ông phải chịu suốt bao năm nay, dường như trong chớp mắt đều tuôn ra.
Cả người run run, kìm nén giọt nước mắt.
“Được rồi, tôi nói chuyện với Tiểu...Hải trước đã, đợi lát nữa chúng ta từ từ nói.” Dương Bội Lan nhẹ nhàng vỗ lên lưng ông nói.
Bà thanh tỉnh lại, nhưng cũng không quên đi những chuyện đã phát sinh trong mấy năm này, đặc biệt hiểu rõ Trương Lục Quân trong mấy năm này đã phải chịu biết bao nhiêu ủy khuất cùng nhẫn nhục.
Bề ngoài ông rất kiên cường, nhưng trên thực tế trong vô số đêm tối, ông ôm lấy bà khóc nấc lên, đáng tiếc lúc đó bà ngu si ngây ngốc, ngay cả một câu an ủi cũng không có.
“Có lời gì, ngày mai hẵng nói với cháu.” Hà Tứ Hải vươn tay lấy ra đá ngàn năm Vong Xuyên đưa qua.
“Mang cái này theo bên người.”
Dương Bội Lan nghi hoặc nhìn hắn.
Hà Tứ Hải trực tiếp nhét nó vào tay bà.
Sau đó xoay người đi ra khỏi phòng, hơn nữa còn nhẹ nhàng đóng cửa giúp họ.
Đứng sững người trước cửa, nghe thấy âm thanh nức nở cố sức đè nén ở trong phòng, Hà Tứ Hải xoay người trở về phòng.
Lưu Vãn Chiếu đã thức giấc rồi, đang ngồi bên mép giường đợi hắn.
“Ngủ đi.” Cô nói.
Hà Tứ Hải gật gật đầu, đi đến nằm xuống bên cạnh cô.
Lưu Vãn Chiếu nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng.
Nhỏ giọng nói: “Ngủ đi.”
.............
“Lục Quân, nhiều năm như vậy, cảm ơn ông.” Dương Bội Lan kéo tay của Trương Lục Quân nói.
Trương Lục Quân không lên tiếng, chỉ là lắc lắc đầu, lúc này cảm xúc của ông đã hoàn toàn được khống chế rồi.
“Tiểu Chu.....Tiểu Hải cuối cùng cũng đã tìm thấy rồi, tôi chết cũng không còn gì nuối tiếc.” Dương Bội Lan có chút nghẹn ngào nói.
“Không được nói mấy lời kém may mắn như vậy, bà đã đói chưa, tôi đi làm chút gì cho bà ăn.” Trương Lục Quân đứng dậy nói.
“Không cần đâu, tôi không muốn ăn, ông ở đây với tôi là được rồi.” Dương Bội Lan giữ chặt ông lại nói.
“Tiểu Hải có thể tha thứ cho tôi hay không, không tha thứ cho tôi cũng không sao cả, tôi biết được nó bình an vô sự là được, cũng không mong cầu gì hơn....”
“Nó ở bên ngoài nhiều năm như vậy, cũng không biết trải qua như thế nào, chắc chắn đã phải chịu rất nhiều cực khổ, là tôi có lỗi với thằng bé, đều là lỗi của tôi........”
“Thằng bé lớn lên rất giống ông hồi còn trẻ, vợ nó cũng rất xinh đẹp, hy vọng sau này chúng nó có thể sống tốt....”
........
Dương Bội Lan cứ lải nhải không ngừng, một hồi lại khóc, một hồi lại cười.
Trương Lục Quân ngồi ở bên cạnh, lặng lẽ nghe bà nói.
Cuối cùng Dương Bội Lan cũng dời ánh mắt chuyển về trên người ông.
Nhìn thấy Trương Lục Quân cả đầu tóc hoa râm, nước mắt của Dương Bội Lan lại một lần nữa rơi xuống.
Bà vươn tay vuốt lấy má của Trương Lục Quân, hai mắt đẫm lệ mông lung nói: “Lục Quân, ông già đi rồi.”
Trương Lục Quân của năm đó biết bao anh tuấn tiêu sái, hăng hái hăm hở.
Nhưng mà bây giờ, thời gian trôi đi đâu mất.
Ngàn sai vạn sai tất cả đều là do bà sai.
Năm đó nếu không phải bà kiên trì đem Tiểu Chu về nhà ngoại, làm gì có nhiều chuyện phía sau như thế chứ.
Bản thân có lỗi với Tiểu Chu, có lỗi với chồng, có lỗi với cái nhà này, càng có lỗi với cha chồng hơn....
Dương Bội Lan càng nghĩ càng thương tâm, vốn dĩ niềm vui sướng có được khi lần nữa được gặp lại con trai đã bị cuốn đi sạch sẽ, còn lại chỉ có hối hận cùng tự trách.
“Đều đã qua rồi, đều đã qua rồi, sẽ tốt lên thôi....” Trương Lục Quân ôm bà vào lòng, nhỏ giọng an ủi nói.
..........
“Con trai, mới sớm như vậy đã tỉnh rồi sao? Dậy sớm chút cũng tốt, làm chút đồ ăn sáng, sau đó đưa Bội Lan đến bệnh viện khám đi, Tứ Hải còn chưa tỉnh lại thì cứ để cho nó ngủ, không cần đi theo nữa, đi nhiều người như vậy cũng không có tác dụng gì.......”
Bà nội theo thói quen vừa sáng sớm đã rời giường.
Nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Trương Lục Quân trong phòng bếp, nhịn không được nói.
“Mẹ.” Chính vào lúc này, Dương Bội Lan từ sau bếp lò đứng dậy.
“Con cũng dậy sớm như thế à?” Bà nội cười nói.
Sau đó mới phản ứng lại được.
“Bội Lan....con....con khỏe rồi sao?” Bà kinh ngạc hỏi.
Dương Bội Lan nhẹ nhàng gật gật đầu.
Trên mặt bà nội lộ rõ vẻ kinh hỉ.
“Tốt, tốt......, đây thật đúng là chuyện tốt thành đôi, Tứ Hải quay về rồi, bệnh của con cũng khỏi rồi, tốt, tốt...”
Bà nội nói xong, rấm rứt khóc không thành tiếng.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy, bệnh của Bội Lan khỏi rồi, không phải nên vui mừng mới đúng sao?” Trương Lục Quân nói.
“Mẹ nhớ đến cha con rồi, nếu ông ấy còn sống thì tốt biết mấy.” Bà nội nói.
Dương Bội Lan nghe vậy có chút hoảng loạn chà xát tay, vẻ mặt ngập tràn tự trách nói: “Mẹ, thật xin lỗi, đây đều là lỗi của con.”
Bà nội nghe thấy thế lau lau nước mắt nói: “Haizzz, đây đều là cái số, đã qua rồi, đều đã qua rồi, không nói những thứ này nữa.”
“Mẹ.”
“Con ấy à, sau này phải đối xử với Lục Quân cho tốt, nó trong những năm này, vì con mà phải chịu không biết bao nhiêu khổ, chịu đựng mà sống qua ngày.”
Thật ra bà nội vẫn giận Dương Bội Lan đôi chút, có điều đã già rồi, đều đã tha thứ cho bà rồi, con trai cũng một lòng đối với bà, bà còn có cách gì chứ?
Lại nói chăm sóc nhiều năm như vậy, thật sự đã xem bà như con gái ruột mà nuôi nấng, làm thế nào lại không có tình cảm được.
“Mẹ, con biết rồi.” Dương Bội Lan cúi thấp đầu, nắm góc áo nói.
“Haizz, mẹ cũng không nói nhiều nữa.” Bà nội bất lực thở dài một hơi.
Sau đó nắm lấy tay bà, đặt lên tay của Trương Lục Quân.
“Bây giờ con trai cũng đã tìm thấy rồi, sau này hai đứa phải sống cho tốt.”
“Mẹ, cái này còn phải để mẹ nói sao?” Trương Lục Quân trên mặt tràn ngập nụ cười vui sướng.
Bà nội vươn tay vuốt vuốt trên mái tóc hoa râm của ông.
“Tiểu tử ngốc.” Bà nói.
Sau đó xoay người lại, đi ra khỏi phòng bếp: “Hai đứa bận đi, làm thêm mấy món ngon chút, mẹ trở về ngủ thêm một lát, cũng không biết có ngủ được hay không....”
Bóng lưng của bà hiu quạnh lại cô độc.
------
Dịch: MBMH Translate