Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 236 - Chương 236: Bà Nội.

Chương 236: Bà Nội. Chương 236: Bà Nội.

Bà nội quay trở về căn phòng của chính mình, nhìn vào căn phòng lạnh lẽo, cuối cùng cũng không quay về giường tiếp tục ngủ.

Sờ chỗ này một chút, nắn chỗ kia một tẹo, chỉnh lý chiếc bàn một tí, lại lau qua khung ảnh của ông nó, cuốn album lấy ra hôm qua đã được đặt lại chỉnh tề, cuối cùng mang theo một chiếc ghế nhỏ đi vào trong vườn.

Trời bắt đầu hửng sáng rồi.

Bà nội ngồi xuống trong sân, nhìn vào những khóm hoa cúc nhỏ được trồng chính giữa vườn.

Cái đó được trồng khi ông cụ còn sống, không có người chăm bẵm, vậy mà chẳng ngờ nó lại nở rất đẹp.

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trên trời bắt đầu xuất hiện những vệt màu cam báo hiệu bình minh, thật đẹp.

Bên tai nghe thấy âm thanh huyên náo ở bên ngoài, có tiếng xe cộ, tiếng người, tiếng la hét.

Bà đột nhiên nhớ ra hôm nay hình như là ngày họp chợ.

Những người bày sạp buôn bán từ bốn phương tám hướng đều đổ về đây.

“Thật náo nhiệt.” Bà nội vui tươi nói.

“Đúng là nghe rất náo nhiệt, bà nội, hay là bà đi xem xem đi.” Chính vào lúc này, bên cạnh đột nhiên có tiếng nói chuyện truyền tới.

Bà nội nghe vậy, trong ánh mắt lấp lánh vẻ vui sướng, quay đầu lại nói: “Sao lại không ngủ thêm chút nữa, mới sớm như vậy đã dậy rồi sao.”

“Cháu không ngủ được, liền dậy luôn.” Hà Tứ Hải ngồi xuống bên cạnh bà.

“Vợ cháu cũng dậy rồi sao?” Bà nội hỏi.

“Vẫn chưa dậy, cô ấy không phải là vợ cháu, là bạn gái của cháu.”

“Đều như nhau cả, đều như nhau cả, để con bé ngủ thêm lát nữa.” Bà nội cười ha ha nói.

Sau đó vươn tay nắm lấy tay của Hà Tứ Hải nói: “Tiểu......., Tứ Hải à, cháu có thể quay về thật là tốt quá, không nghĩ rằng trước khi bà mất còn có thể được nhìn thấy cháu, thật tốt....”

“Bà nội.” Hà Tứ Hải nói.

“Cháu rốt cuộc cũng gọi bà là bà nội rồi.” Bà nội vui vẻ nói.

Hà Tứ Hải từ khi quay về, chưa từng gọi ai, bà nội ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn hiểu rõ.

“Những năm này cháu ở bên ngoài, chắc chắn đã chịu rất nhiều cực khổ phải không?” Bà nội vươn đôi tay thô ráp vuốt ve trên hai má của Hà Tứ Hải.

Trong mắt ngấn lệ.

“Vẫn ổn.” Hà Tứ Hải đáp.

“Khiến cháu phải ấm ức rồi.” Trong lòng bà nội làm sao lại không hiểu, một đứa trẻ bốn tuổi, lưu lạc ở bên ngoài, có thể sống tốt như thế nào được chứ.

“Bà nói với cháu một chuyện.” Bà nội có chút do dự nói.

“Bà nói đi.”

“Mẹ cháu con bé tối qua không biết làm sao lại hồi phục như bình thường rồi, đợi lát nữa cháu gặp lại con bé, có thể hay không.....có thể đừng có kích thích con bé được hay không, bà sợ bệnh của nó lại tái phát, ý bà không phải là nói cháu tha thứ cho nó, bà nội chỉ là....” Bà nội ấp a ấp úng nói.

“Cháu biết rồi, sẽ không đâu, bà nội, chúng ta đi dạo phố đi, nghe bên ngoài có vẻ náo nhiệt lắm.” Hà Tứ Hải đứng dậy kéo bà nói.

“Chậm thôi, chậm thôi, bà nội già rồi.” Bà nội cười ha hả đứng dậy.

“Bà nói cho cháu biết, Trương Gia trấn bình thường nhìn qua tưởng chẳng có mấy người, nhưng cứ đến mười bốn là người bảy tám dặm quanh đây đều sẽ tụ tập về, cực kỳ náo nhiệt.”

“Không đúng, hôm nay không phải mới mồng hai sao?”

“Cái bà nói là âm lịch.” Bà nội được Hà Tứ Hải dìu lấy, xuyên qua tiệm bảo dưỡng, đi về hướng bên ngoài nhà.

Dương Bội Lan đứng ở xa nhìn vậy, cắn cắn môi, do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng không dám đuổi theo.

“Oa, nhiều người như vậy sao.”

Hà Tứ Hải bước ra khỏi cửa, cũng không kìm được kinh ngạc nói.

Vốn dĩ hai bên đường cực kỳ trống vắng, bây giờ toàn là người, một sạp hàng nối tiếp một sạp hàng, bày bán đủ thứ, cả đường đều là người.

Phỏng chừng năm nay những người trở về, xe chắc chắn sẽ không vào được.

Có chút giống với chợ đêm mà hồi trước Hà Tứ Hải bày sạp bán hàng.

Thế nhưng phong cách hoàn toàn không giống, chợ đêm có đèn nê ông ngũ sắc rực rỡ, thoạt nhìn càng thêm huyền ảo, cảm thêm cảm giác hiện đại.

Mà những sạp hàng ở đây, tràn ngập phong cách nguyên thủy.

Người bán rau, người bán cá, người bán đặc sản vùng núi, giao thoa lại với nhau.

Người bán thịt heo, người bán thịt cừu, cả cái đầu treo lên trên đó, cắt bán ngay tại chỗ.

Người bán thịt thỉnh thoảng lại kê dao lên cái thanh mài, xoẹt xoẹt vài cái, cảm giác vô cùng có khí thế.

Ngoài ra còn có rất nhiều quầy bán đồ ăn vặt cùng với đồ chơi, cũng cực kỳ thú vị.

“Ai ya, nếu như Đào Tử và Huyên Huyên đến đây, hai cô nhóc chắc chắn sẽ thích lắm.” Hà Tứ Hải cảm thán nói.

“Không sao cả, những sạp hàng này ít nhất phải bày bán đến tận chiều, đợi lát nữa mấy cô nhóc thức dậy rồi, cháu lại đem mấy đứa nó ra đây dạo chơi.” Bà nội nói.

“Vậy thì đương nhiên là quá tốt.”

“Cháu có muốn ăn cái gì hoặc là có muốn mua thứ gì không, bà nội mua cho cháu.”

“Được ạ.”

Hà Tứ Hải một chút cũng không khách khí, chỉ chỉ vào món ngó sen bọc đường đang được bày bán trên sạp hàng bên cạnh.

“Cháu muốn ăn cái này.”

“Được, bà nội mua cho cháu, ông chủ, lấy cho tôi nửa cân, à không, lấy cân rưỡi đi.”

Bà nghĩ đến hai cô nhóc đang ở trong nhà.

Sau đó bà sờ sờ trong túi, lấy ra một chiếc khăn tay được cuộn thành một cục, sau đó mở nó ra, bên trong có năm tệ mười tệ, tất cả đều là những tờ tiền lẻ vụn vặt.

“Bà nội có tiền.” Bà nội khí khái nói.

“Oa, bà nội thật là có tiền quá đi.” Hà Tứ Hải cười nói.

Bà nội nghe thấy vậy chính mình cũng trở nên vui vẻ, dường như quay về hồi còn nhỏ, về khung cảnh bà dẫn hắn đi dạo phố.

Lúc nào cũng mua cho cháu trai hết cái này đến cái kia, sau đó về đến nhà toàn bị con trai nói cho một trận, không phải chuyện gì cũng chiều theo đứa nhỏ, muốn cái gì là mua cái đó, mấy thứ đạo lý ấy bà đều hiểu, nhưng chính là cứ không thay đổi.

“Nhưng mà đặc sản ở nơi này của chúng ta, đều là đồ thủ công tự nhà làm, không giống với mùi vị ở bên ngoài, cháu nếm thử xem.”

“Lúc nhỏ cháu chính là thích ăn mấy cái này, nhưng mà nó quá ngọt, cha mẹ cháu không cho cháu ăn nhiều, bây giờ thì bọn nó không quản được cháu nữa rồi.” Bà nội giảo hoạt nói.

Sau đó không thể chờ được mà mở túi ra, để cho Hà Tứ Hải lấy nhiều thêm một chút, ăn nhiều thêm một chút.

Dường như bà muốn hắn đem những thức quà không được ăn trong những năm này, đều bù đắp một lượt.

Hà Tứ Hải cũng không khách khí, mỗi tay một cái, một ngụm cũng một cái.

“Ăn có ngon không?”

“Ngon ạ.”

“Có ngọt không?”

“Ngọt.”

“Còn muốn ăn cái gì nữa, bà nội mua cho cháu.”

“Dạ được.”

...............

Từ đầu đường đi dạo đến cuối đường, Hà Tứ Hải mua một đống lớn đồ vật, cơ bản đều là quà vặt.

“Bà nội, bà hết tiền rồi.” Hà Tứ Hải nhìn vào chiếc khăn tay trống không của bà nói.

“Không sao cả, bà nội có tiền trợ cấp, mỗi tháng quốc gia đều sẽ phát lương cho bà mà.” Bà nội kiêu hãnh nói.

“Thật sao? Tốt quá đi.” Hà Tứ Hải cười nói.

“Đúng vậy, bà nội vẫn luôn tiếc tiền không dám tiêu, toàn bộ đều để dành, bà nội chính là nghĩ, ngày nào đó nếu cháu trai ngoan của bà trở về rồi, thì sẽ tiêu cho cháu trai ngoan của bà.” Bà nội khóe mắt ửng đỏ nói.

“Bà nội, cháu có tiền, bà cứ tự mình giữ lấy đi.” Hà Tứ Hải giữ lấy tay bà nói.

Trong cái nhà này, Hà Tứ Hải có thể nhanh chóng đón nhận bà nội.

Một mặt là bởi vì chuyện của chính mình, không những không liên quan đến bà, ngược lại còn có thể nói là đã làm liên lụy đến bà, khiến ông nội và bà nội nhiều năm xa cách không nói, còn phải giúp đỡ chăm sóc người bệnh.

Một mặt khác là vì khi nhìn bà, Hà Tứ Hải liền nhớ đến người bà đã chăm sóc hắn khôn lớn, người già đều rất giống nhau, khiến hắn có một cảm giác rất thân thiết.

“Bà nội già rồi, muốn tiêu tiền cũng không biết tiêu vào đâu, bây giờ vật giá leo thang, cuộc sống cũng không dễ dàng, bà nghe Tiểu Lộc nói, bây giờ muốn mua một ngôi nhà bên ngoài cũng phải tốn mấy chục vạn, hơn nữa cháu lấy vợ, còn phải cần tiền sính lễ, tiền mà nội tự mình tiết kiệm, còn có chút đỉnh mà ông nội con để lại, bà giúp con tích góp lại, nhưng mà vẫn thiếu rất nhiều, bà nội không thể giúp con được nhiều hơn...”

“Bà nội.”

Trong lòng Hà Tứ Hải một mảnh ấm áp, được người khác nhớ thương ở trong lòng, đúng là một chuyện rất hạnh phúc.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment