Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 237 - Chương 237: Bữa Sáng.

Chương 237: Bữa Sáng. Chương 237: Bữa Sáng.

“Baba, baba đi đâu về vậy?”

Hà Tứ Hải vừa về đến cửa nhà, liền nhìn thấy Đào Tử và Huyên Huyên đang nhoài người ra khỏi mép cửa tiệm bảo dưỡng nhìn ngó xung quanh.

“Đi dạo một chút, đã rửa mặt chưa đấy.” Hà Tứ Hải một tay ôm trọn cô nhóc bổ nhào về phía hắn rồi bế lên.

“Đã rửa rồi ạ, đợi baba trở về ăn cơm thôi.” Đào Tử nói.

Sau đó ánh mắt lại chuyển về phía chiếc túi đang treo trên cánh tay còn lại của Hà Tứ Hải.

“Đây đều là những món ngon mà bà nội mua cho đấy.” Hà Tứ Hải giơ chiếc túi trong tay lên nói.

“Con muốn ăn.” Đào Tử lập tức nói.

“Vậy phải cảm ơn bà nội.” Hà Tứ Hải đáp.

“Là bà cố nội.” Bà nội sửa lại nói.

Công ơn sinh thành lớn hơn người, công ơn dưỡng dục lớn hơn trời, cha mẹ của Đào Tử nuôi nấng Hà Tứ Hải lớn như vậy, tốt như vậy.

Hẳn là nên báo đáp ân tình của bọn họ, cho nên đối với việc Hà Tứ Hải nuôi nấng Đào Tử, bà cũng không có ý kiến gì.

“Cảm ơn bà cố nội.” Đào Tử miệng ngọt xớt, lập tức liền hô lên.

“Êyy.” Bà nội vui vẻ đáp lại một tiếng.

“Bà cố nội, cháu cũng muốn ăn.” Lúc này Huyên Huyên cũng chạy đến nói.

“Đều có cả, đều có cả.” Bà nội cười ha hả nói.

Hà Tứ Hải cũng không sửa lại cách gọi của cô bé, trẻ con mà, cách gọi chỉ là một loại xưng hô, xoắn xuýt nhiều như vậy làm gì.

Có điều, Hà Tứ Hải bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, ban sáng lúc rời giường, hắn hình như chưa có đánh răng rửa mặt đâu.

“Trở về rồi sao?” Lưu Vãn Chiếu từ trong tiệm bước đến, sau lưng cô còn có Dương Bội Lan đang đứng.

Dương Bội Lan rụt rè nhìn vào Hà Tứ Hải, nhưng chờ đến lúc ánh mắt của Hà Tứ Hải nhìn sang bên đấy, bà lại vội vàng cúi đầu xuống, dường như là sợ hãi phải đối diện với Hà Tứ Hải.

“Buổi sáng đi dạo với bà nội một lát, bây giờ náo nhiệt lắm rồi, đợi lát nữa ăn xong bữa sáng, anh dẫn mấy đứa đi dạo xem nhé.” Hà Tứ Hải nói.

“Baba, mẹ của baba đã khỏi bệnh rồi đó.” Đào Tử bỗng nhiên nói.

Huyên Huyên ở bên cạnh gật gật đầu, ban sáng lúc nhìn thấy Dương Bội Lan, hai cô nhóc cực kỳ kinh ngạc.

Bà nội đứng bên cạnh có chút lo lắng nhìn vào Hà Tứ Hải, lo lắng hắn lại kích thích đến Dương Bội Lan.

“Vậy cũng không phải tốt lắm, đi thôi, vào phòng ăn bữa sáng nào.”

Hà Tứ Hải buôn Đào Tử xuống, sau đó xua cô bé và Huyên Huyên như xua heo đi vào trong phòng.

Dương Bội Lan vội vàng nghiêng mình tránh sang một bên, để mọi người đi vào trong.

Hà Tứ Hải là người cuối cùng đi vào, nhìn thấy Dương Bội Lan đứng ở một bên cúi gằm đầu xuống.

Trong lòng bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Nhẹ giọng nói: “Hôm qua gần như chẳng ăn chút gì, mau vào trong ăn bữa sáng đi thôi.”

“Được.”

Dương Bội Lan nghe vậy ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có tia sáng vui sướng dao động.

“Oaa, nhiều đồ ăn ngon quá đi.” Hai cô nhóc vốn dĩ đang cầm quà vặt ăn ngon lành, nhìn thấy một bàn đồ ăn ngập tràn, cũng chẳng thèm ăn quà vặt nữa.

“Mấy món này đều là cha và mẹ con làm đấy, đều là những món mà hồi nhỏ con thích ăn.” Trương Lục Quân nhìn Hà Tứ Hải nói.

Dương Bội Lan ở bên cạnh bất an xoa xoa tay.

“Có điều mẹ con đã nhiều năm lắm rồi không nấu ăn, cũng không biết có còn hợp khẩu vị con hay không nữa, con đừng chê nhé.” Trương Lục Quân nói xong, biểu hiện cực kỳ khách khí.

“Ăn cơm thôi.” Hà Tứ Hải thấp giọng nói.

Sau đó khom người ôm hai cô nhóc đang bò lên trên băng ghế lên, để hai cô bé ngồi cho vững.

“Ăn cơm, ăn cơm, ăn nhiều vào....” Trương Lục Quân lẩm bẩm nói.

Vị trí ngồi vẫn được sắp xếp giống như hôm qua, điều duy nhất không giống chính là bên cạnh bà nội thiếu mất một người.

“Bên ngoài bày sạp cực kỳ náo nhiệt, tiệm mình không mở cửa sao?” Hà Tứ Hải nhìn về phía Trương Lục Quân nói.

“Mở chứ, sao lại không mở, rất nhiều người ở quê, những lúc tụ họp đều sẽ đem đồ đến, đợi lát nữa ăn xong bữa sáng sẽ mở.” Trương Lục Quân còn chưa nói chuyện, bà nội đã nói trước.

“Cháu thấy sạp hàng cũng là tùy ý dựng lên, có cần ra đó bày một quầy để bán hay không?” Hà Tứ Hải lại hỏi.

Lần này thì Trương Lục Quân tự mình trả lời rồi.

“Có chứ, những món hàng trên giá, rất nhiều thứ đều có thể lấy ra để bày sạp buôn bán, trước kia trong tiệm không có người trông coi, cha cũng rất ít khi ra ngoài ấy bày sạp bán hàng.” Trương Lục Quân nói.

Hà Tứ Hải nhìn thấy trên giá trong tiệm có rất nhiều nhu yếu phẩm hằng ngày và dụng cụ nông nghiệp, bây giờ trên chợ nhiều người như vậy, không lấy ra để bày sạp buôn bán, trừ phi là cực kỳ cần thiết, nếu không thì rất ít người chạy đến trong tiệm của ông mua đồ.

“Buổi sáng cháu không bận việc, cháu giúp chú đi bán.” Hà Tứ Hải nói.

“Vậy sao mà được chứ.” Trương Lục Quân buông đũa xuống phản đối nói.

“Không sao, bày sạp hàng là nghề của cháu.” Hà Tứ Hải đáp.

“Đúng vậy, baba là giỏi nhất.” Đào Tử cực kỳ tâng bốc nói.

“Nếu không thì thế này đi, cháu ở nhà trông tiệm với bà, để cho cha mẹ cháu đi.” Bà nội ngồi bên cạnh nói.

Dương Bội Lan vẫn không nói chuyện, sợ bản thân mình nói sai, chọc cho con trai tức giận, tỏ ra cực kỳ thấp kém.

“Bà nội, không sao đâu, Tứ Hải bày sạp bán hàng thật sự rất lợi hại, cháu và anh ấy chính là nhờ bày sạp bán hàng mới quen nhau đấy ạ.” Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh nói.

“Thật sao?” Bà nội nghe thế cảm thấy rất thú vị.

Trương Lục Quân và Dương Bội Lan cũng một mặt hiếu kỳ.

Thế là Lưu Vãn Chiếu đại khái đem những chuyện mà bọn họ trải qua khi quen biết nhau kể một lượt.

Khi nghe thấy Hà Tứ Hải phải làm công ở công trường, buổi tối còn phải dẫn theo đứa nhỏ đi bày sạp bán hàng rong, bà nội, Trương Lục Quân và Dương Bội Lan cả ba người đều đỏ hoen khóe mắt.

Đặc biệt là Dương Bội Lan, tràn ngập cảm giác hối hận cùng áy náy.

“Bà nội, chẳng phải chuyện gì to tát cả, trên công trường nhiều người như vậy, họ cũng sống được đó thôi.” Bản thân Hà Tứ Hải thật ra không để ý lắm.

“Không nói nữa, ăn cơm thôi.” Bà nội lặng lẽ lau nước mắt nói.

Sau đó cầm đôi đũa đặt ở bên cạnh lên, gắp thức ăn cho Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu.

“Các cháu ăn thêm một chút.”

Dương Bội Lan nhìn thấy thế, cũng muốn gắp thức ăn cho Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu, nhưng lại có chút không dám.

Tối hôm qua bà ở trạng thái quỷ hồn đi tìm Hà Tứ Hải, đã sử dụng hết tất cả dũng khí mà bà có rồi, bây giờ hồi phục trở lại, ngược lại có loại cảm giác không dám đối mặt với con trai mình.

Thế là thức ăn đã gắp lên trên đũa, nghĩ một chút lại đặt vào bát của Đào Tử và Huyên Huyên.

“Cảm ơn mẹ của baba.” Đào Tử cười nói.

“Cảm ơn dì.” Huyên Huyên nói.

“Phải gọi bà là bà nội.” Dương Bội Lan nhỏ giọng nói.

Đào Tử nghe thấy thế nhìn bà một lúc, nghĩ đến những lời mà baba nói hôm qua, thế là lại cười nói: “Cảm ơn bà nội.”

Dương Bôi Lan nghe thấy, trong lòng giống như là ăn được mật ong vậy, quan trọng nhất chính là, Hà Tứ Hải nhìn qua bên này một cái, cũng không có phản đối.

Bữa sáng Hà Tứ Hải ăn cực kỳ no, thậm chí còn có chút chướng bụng.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn ăn một bữa sáng như bữa chính.

Hắn lớn như vậy rồi, bữa sáng không phải là cháo thì cũng là mì tôm, nhiều nhất chính là cơm rang trứng.

Nào giống bây giờ, hoàn toàn chính là kiểu ăn của mấy bữa ăn trưa ăn tối.

Ăn xong bữa sáng, Trương Lục Quân và Dương Bội Lan cùng nhau dọn dẹp bát đũa.

Hà Tứ Hải thì ở bên cạnh giúp bà nội một tay, đem những món đồ ở trên giá lấy xuống, sau đó đưa lên chợ bán.

Cũng không cần phải đi xa, bày sập ngay trước cửa là được.

Đến cả hai cô nhóc cũng tràn trề hứng thú, thỉnh thoảng lại cầm theo cái xẻng, kéo theo cái cuốc phụ giúp.

“Ở đây có rất nhiều đồ, đều là hàng mà ông nội cháu nhập về, trước đây lúc ông ấy còn ở nhà, chính là thích đem mấy thứ này ra bán, ông ấy cực kỳ biết làm ăn đấy, nào có giống cái hũ nút như cha cháu chứ......” Bà nội vừa phụ giúp dọn hàng vừa nói.

“Tứ Hải cũng biết làm ăn lắm đấy ạ, xem ra là được di truyền từ ông nội rồi.” Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh cười nói.

“Thế sao? Nghĩ như vậy thì cũng đúng ha.” Bà nội nghe thấy thế tỏ ra cực kỳ vui vẻ.

“Cháu cũng rất biết làm ăn, cháu muốn phụ bán hàng.” Đào Tử ở bên cạnh chống eo nói.

“Được, được, đợi lát nữa sẽ trông vào con cùng chị con nhé.” Hà Tứ Hải sờ sờ đầu của cô bé.

Trước kia khi Đào Tử gặp người lạ, vẫn có chút nhút nhát rụt rè, bây giờ dần dần trở nên hoạt bát rồi.

“Xem con nhé, con phải kiếm thật nhiều nhiều tiền.” Đào Tử xắn gấu tay áo căn bản không tồn tại, khí thế hùng hổ nói.

“Kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì chứ?”

“Đương nhiên là để mua đồ ăn ngon rồi.” Huyên Huyên ở bên cạnh đáp.

Đào Tử nhanh chóng gật gật đầu, biểu thị tán đồng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment