Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 238 - Chương 238: Bán Đồ.

Chương 238: Bán Đồ. Chương 238: Bán Đồ.

Sạp hàng không cần bày quá xa, bày ở vị trí cửa tiệm bảo dưỡng là được rồi.

“Bà nội, không cần bà phụ đâu, bà sang bên cạnh nghỉ ngơi một chút đi.” Hà Tứ Hải ngăn cản người bà đang chủ động giúp hắn dọn đồ.

“Đúng vậy, đúng vậy, để bọn cháu làm.” Huyên Huyên và Đào Tử mỗi bên một cái, túm chặt lấy cánh tay của bà nội, để bà sang bên cạnh nghỉ ngơi, khiến bà vui vẻ đến mức cười không khép miệng.

Hà Tứ Hải bảo đảm với mấy cô nhóc, rằng hôm nay chỉ cần bán được một món hàng, sẽ cho hai cô nhóc một tệ, mua những món mà hai cô nhóc muốn mua, cho nên hai cô nhóc cực kỳ tích cực.

“Vãn Vãn, em ở bên cạnh ngồi bầu bạn với bà là được, em cũng không cần phụ giúp dọn đồ đâu.” Hà Tứ Hải cũng nói với Lưu Vãn Chiếu.

Những chiếc giá trong tiệm bảo dưỡng thật lòng mà nói, cũng không sạch sẽ lắm, rất nhiều bụi bặm, có điều đại đa số đều là dụng cụ nông nghiệp, có sạch sẽ đến mấy cũng vô dụng.

“Đến đây, đến đây, đều đến đây xem một cái, nhìn một cái, rất nhiều.....có rất nhiều đồ chơi hay ho đấy nhé.” Đào Tử lớn tiếng hô lên.

“Là bảo bối, rất nhiều bảo bối đấy.” Huyên Huyên ở bên cạnh sửa lại lời của Đào Tử.

Một bác gái bán hạt sen ở gian hàng bên cạnh nhìn thấy thế, bật cười nói: “Các cháu còn biết rao hàng cơ đấy, nhưng mà mấy cái này không phải là đồ chơi, cũng không phải là bảo bối đâu.”

“Chính là đồ chơi bà, bác nhìn xem.” Đào Tử cầm một chiếc xẻng nhỏ từ trong sạp hàng lên rồi nói.

“Cái xẻng nhỏ, xúc đất này, đào cát này, chính là đồ chơi mà.”

“Là đồ chơi bảo bối.” Huyên Huyên ở bên cạnh nói.

Bác gái bị hai cô nhóc chọc cười, bốc một vóc hạt sen từ trong cái làn xách tay trên sạp hàng mình rồi nói: “Hai đứa có muốn ăn không?”

Hai cô nhóc hiếu kỳ mà vươn cổ nhìn xem.

“Ăn ngon lắm đấy nhé.” Bác gái bán hạt sen cười nói.

Hai cô nhóc nhìn về phía Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải còn chưa kịp lên tiếng, bà nội đã cười nói: “Nhận lấy đi, cảm ơn thím Thải Hương nhé.”

Hóa ra bà nội quen biết đối phương.

Hai cô nhóc lúc này mới nhận lấy, bác gái cho một vốc thật nhiều, hai cô nhóc vừa hay được mỗi đứa một nắm tay.

“Thím à, đây là con cái thằng lớn nhà thím à?” Bác gái có chút nghi hoặc nói.

“Không phải, đây là con nhà thằng hai đấy.” Bà nội cười đáp.

“Thằng hai, Lục Quân?” Bác gái vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc, xem ra cũng là người biết chuyện của nhà Hà Tứ Hải.

“..........”

Hai cô nhóc có đồ ăn rồi, đồ đạc cũng không bán nữa.

Cầm lấy hạt sen bỏ vào trong miệng.

Hạt sen cũng xem như là đặc sản địa phương, một vóc có hạt lớn có hạt bé bằng cả quả táo tàu, mấy cái này còn là những hạt đã được phơi khô rồi, đây cũng là lần đầu tiên Hà Tứ Hải nhìn thấy loại hạt sen lớn như thế.

“Phi phi phi.” Ngay sau đó hai cô nhóc đã cau chặt mày, thè lưỡi phun hết những gì vừa ăn vào trong miệng ra.

“Hai đứa ngốc này, trước khi ăn phải bỏ tâm sen ở bên trong đi chứ, nếu không chắc chắn là đắng rồi.” Lưu Vãn Chiếu mỉm cười giúp hai cô nhóc mỗi đứa bóc một cái.

Tâm sen màu xanh lá ở bên trong sau khi được vứt bỏ đi, quả nhiên là không đắng nữa.

Lúc ăn có chút giống vị lạc, nhưng so với lạc thì có độ dai hơn, hơn nữa còn có một cỗ mùi hương thơm mát, mùi vị cực kỳ ngon.

Cũng may đây là loại đã được phơi khô một nửa, nếu không thì chưa chắc hai cô nhóc ấy đã cắn ra được.

Nhưng mà hai cô nhóc rất nhanh sau đó đã không ăn nữa rồi, bởi vì ăn quá tốn sức, quai hàm nhai cho mỏi cực kỳ.

Thế là hai cô nhóc lại bắt đầu lên tinh thần hăng hái rao hàng.

“Mau đến dây, mau đến đây, bán đồ đây, bán đồ đây.”

“Vừa xinh lại vừa đẹp đây.”

“Vừa đẹp lại còn chơi vui đây.”

“Chơi vui lại còn.....”

“Ha ha...”

Hai cô nhóc xem đây là trò chơi luôn rồi.

“Bán mặt trăng đây, bán mặt trăng đây.” Huyên Huyên cầm lấy một cái liềm lớn giọng hô lên.

“Cẩn thận đấy đừng có làm mình bị thương.” Hà Tứ Hải dặn dò cô bé phải cẩn thận.

Huyên Huyên nghe vậy gật gật đầu, thực ra một chút cũng không để ý.

“Bán xẻng đây, bán xẻng đây, dì ơi, dì mau đến mua đi.” Đào Tử nhìn thấy một người phụ nữ đi ngang qua trước sạp hàng nhà mình, lập tức hô to nói.

Vốn dĩ cũng chỉ là hô chơi chơi thôi, nào ngờ đối phương thế mà thật sự dừng chân lại, hỏi cô bé: “Cái xẻng này của cháu bán như thế nào?”

“Một tệ ạ.” Đào Tử lập tức nói.

Cô bé bây giờ đã không còn nói một tiền nữa, đây đều là công lao của Lưu Vãn Chiếu cùng Tôn Nhạc Dao.

“Rẻ như vậy sao?” Người phụ nữ kinh ngạc hỏi.

“Không phải, không phải, là năm tệ.” Hà Tứ Hải vội vàng nói.

Hà Tứ Hải đáp ứng với hai cô nhóc bán được một chiếc sẽ cho hai cô nhóc một tệ, hai cô liền bán giá một tệ luôn.

“Năm tệ sao? Vậy thì lấy cho tôi một cái đi.” Người phụ nữ trung niên rất sảng khoái nói.

Đào Tử nghe thấy thế, lập tức đem chiếc xẻng đang cầm trong tay mình đưa qua.

Sau đó xòe bàn tay nhỏ ra, chuẩn bị nhận tiền.

“Bạn nhỏ thật là giỏi.” Người phụ nữ trung niên trực tiếp lấy ra năm tệ đặt vào tay cô bé.

Ở chợ quê, người dùng tiền mặt vẫn còn khá nhiều.

“Mặt trăng.” Huyên Huyên lập tức giơ chiếc liềm trong tay mình lên, mong chờ đối phương cũng mua thêm một cái.

“Trong nhà vẫn đang còn, không cần đâu.” Người phụ nữ trung niên nói.

Huyên Huyên nghe thấy thế cực kỳ thất vọng.

“Vậy bác mua thêm một cái, mua thêm một cái, cháu liền có....có hai cái rồi.” Đào Tử bẻ bẻ ngón tay một chút, giơ hai ngón tay lên thật cao.

“Ha ha, đúng, bạn nhỏ này thật là đáng yêu, được, dì sẽ mua thêm một cái, cái ở nhà đúng thật là dùng không tốt lắm, vậy cái “mặt trăng” này bao nhiêu tiền?”

“Một....”

“Mười tệ.” Hà Tứ Hải vội vàng cướp lời, không để cho hai cô nhóc có cơ hội nói một tệ.

Hai cô nhóc nhận được tiền cực kỳ vui vẻ.

Đứng ở phía sau sạp hàng, tay chống lấy eo đắc ý không thôi.

“Hai cô nhóc này thật đúng là biết làm ăn nha.” Bà nội mỉm cười nói.

“Chuyện đó là đương nhiên rồi ạ, chỉ chốc nữa cháu sẽ bán sạch hết.” Đào Tử kiêu ngạo nói.

“Đúng, đúng, con là giỏi nhất, cố gắng bán hàng nhé.” Hà Tứ Hải tiếp lời.

........

Trương Lục Quân trong lòng không yên chào đón khách khứa, đồng thời ánh mắt thỉnh thoảng lại rơi trên người người vợ đang đứng trước cửa.

Dương Bội Lan đứng ở trước cửa tiệm nhìn về hướng mà mấy người Hà Tứ Hải bày sạp bán hàng.

Mày khẽ cau lại, thỉnh thoảng lại chà xát chân trên mặt đất.

Thỉnh thoảng có người quen đi đến chào hỏi bà, chúc mừng bà đã khỏi bệnh, bà đều lơ đễnh nghe người ta nói, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn không rời khỏi sạp hàng cách đó không xa.

Mấy người đó có chút giật mình, cũng không quấy rầy bà nữa, để lại bà ở đó một mình lặng lẽ nhìn về phía ấy.

Hà Tứ Hải tự nhiên cũng cảm nhận được.

Quay đầu nhìn về phía bên này, đón lấy ánh mắt của bà.

Dương Bội Lan ban đầu có chút hoảng loạn cúi đầu xuống, tiếp đó lại lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên.

Hà Tứ Hải nhìn bà nhẹ nhàng mỉm cười.

Dương Bội Lan thấy thế lập tức vui vẻ cười rộ lên.

“Bội Lan, uống chút nước đi.” Trương Lục Quân nói.

“Ban nãy Tiểu Chu cười với em rồi đấy.” Dương Bội Lan nói.

Nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của vợ, Trương Lục Quân an ủi nói: “Năm đó cũng không phải là lỗi của em, Tiểu....Tứ Hải chắc có lẽ đã tha thứ cho em rồi, cũng không có trách cứ em đâu.”

Dương Bội Lan nghe vậy thì trở nên trầm mặc, sau đó nhỏ giọng nói: “Tiểu Chu là một đứa trẻ ngoan, thật ra là do bản thân em không thể tha thứ cho chính mình.”

Trương Lục Quân nghe xong cũng trầm mặc, có những chuyện chỉ có thể giao cho thời gian.

Ông nghĩ một lúc, tìm ra mấy cái cốc, rót đầy mấy cốc nước sau đó đưa cho Dương Bội Lan nói: “Bà đưa qua đó cho mọi người đi.”

“Tôi sao?” Dương Bội Lan lộ ra vẻ mặt khó xử nói.

“Đưa qua cho mấy đứa nhỏ đi, chắc là mấy đứa nhỏ nó khát rồi đấy.” Trương Lục Quân nói.

Dương Bội Lan nghe thấy thế thì mỉm cười, đưa nước qua cho mấy đứa nhỏ, hợp tình hợp lý.

“Aida, sao lại không có người mua chứ.”

Đào Tử và Huyên Huyên ngồi trên cái ghế xếp nho nhỏ, hai tay nâng lấy cằm nhìn người qua đường kẻ đến người đi, không có một ai dừng chân trước sạp hàng của hai cô nhóc.

Ngoài hai món bán được ban đầu, tiếp sau đó đến một món cũng không bán được.

Hai cô nhóc đã sớm mất đi sức sống không hét nổi nữa.

“Cho nên mới nói, buôn bán làm gì có chuyện dễ dàng như thế chứ, còn muốn bán sạch hết? Đây, hai tệ này mấy đứa cầm lấy đi mua đồ vặt ăn đi.” Hà Tứ Hải nhân cơ hội giáo dục nói.

Đồng thời lấy ra hai tệ đưa cho hai cô nhóc, nói lời phải giữ lấy lời.

“Giá mà dì lúc nãy còn quay lại mua thì tốt rồi.” Đào Tử vẻ mặt ngập tràn mong mỏi nói.

“Đây là công cụ, hơn nữa đều là đồ sắt, lại không phải là đồ ăn, mua nhiều như vậy về làm gì chứ.” Hà Tứ Hải cười nói.

Chính vào lúc này, Đào Tử “soạt” một cái nhảy phắt dậy khỏi ghế xếp, vẻ mặt tràn ngập kinh hỉ nói: “Dì ơi, dì còn muốn mua đồ tiếp sao?”

“Đúng rồi.” Người phụ nữ trung niên mua đồ của họ ban nãy mỉm cười nói một câu.

Sau đó nói với đám người ở phía sau lưng: “Ban nãy tôi chính là mua đồ ở đây đấy.”

Sau đó.........

“Lấy cho tôi một cái xẻng.”

“Lấy cho tôi một cái liềm.”

“Aizo, còn có cuốc nữa, nhìn qua cũng không tệ nha.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment