Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 239 - Chương 239: Dáng Vẻ Của Gia Đình.

Chương 239: Dáng Vẻ Của Gia Đình. Chương 239: Dáng Vẻ Của Gia Đình.

“Con muốn mua cái này, còn có cái này nữa....” Đào Tử một đường đi đến, đôi tay nhỏ bé chỉ loạn hết cả lên, nhìn thấy cái gì cũng muốn mua, tràn đầy tò mò.

Cô bé đã không còn là bảo bối nghèo khổ nữa, cô bé bây giờ đã là một bảo bối đại phú ông rồi nha.

Huyên Huyên cũng chẳng khá hơn được chút nào, giống hệt như chú heo vừa được thả ra khỏi chuồng, nhìn đông ngó tây khắp nơi, không ngừng xem xét thứ mà bản thân mình muốn mua.

Hà Tứ Hải cũng rất có lương tâm, dựa vào số lượng đồ đạc mà hôm nay hai cô nhóc bán ra, mỗi món sẽ cho mỗi cô nhóc một tệ, bây giờ hai cô nhóc đều có số tiền tương đương nhau.

Người dân tộc Giang Hữu rất đông đảo, các loại đồ ăn vặt đặc sắc cũng cực kỳ nhiều, như bánh táo tàu chua, bánh đường trắng, kẹo gạo đông lạnh, bánh củ cải, lạc nhiều vị....., ăn cái này liền muốn ăn cái kia, chỉ hận bụng không đủ lớn.

Lúc Hà Tứ Hải cầm theo bao lớn bao nhỏ trở về tiệm bảo dưỡng, nhìn thấy lão thúc hôm qua đã đến rồi, đang nói chuyện với Trương Lục Quân.

Bà nội và Dương Bội Lan cũng ngồi ở bên cạnh.

“Vậy thì quyết định như thế nhé, ngày mai chú sẽ sắp xếp người đến làm, có điều cháu có cần thông báo cho thằng anh cả nhà cháu trở về không?” Lão thúc nhìn thấy mấy người Hà Tứ Hải trở về, đứng dậy chuẩn bị phải đi.

“Chú nó à, trưa rồi ở lại ăn bữa cơm đi.” Bà nội cũng đứng dậy nói.

“Không đâu, Tiểu Chu trở về rồi, cả nhà chị đoàn tụ đi, em không làm phiền nữa.” Lão thúc nói, nhìn về phía Hà Tứ Hải mỉm cười, quay người liền đi ra bên ngoài.

Trương Lục Quân vội vàng tiễn ông đi ra.

Bà nội nhìn về hướng mấy người Hà Tứ Hải: “Đã dạo xong trở về rồi đấy à, về rồi thì chúng ta ăn cơm thôi, bữa trưa cha cháu đã hầm cho cháu một nồi canh gà, còn có thịt kho tàu, có đầu cá....., đều là những món đặc sản ở nơi này của chúng ta, mùi vị cực kỳ ngon, ở ngoài không được ăn đâu.”

Đào Tử:.....

Huyên Huyên:.......

Nhưng mà hai cô nhóc một miếng cũng ăn không nổi nữa.

Lúc này Trương Lục Quân đi tiễn lão thúc trở về xong, bà nội liền nói: “Đợi lát nữa ăn xong cơm trưa, gọi cho thẳng cả cuộc điện thoại, chuyện Tiểu......Tứ Hải trở về, cũng nói cho mấy đứa nó một tiếng, còn có chuyện của Bội Lan nữa.....”

Trương Lục Quân nghe vậy không có lên tiếng.

Mà là đem mấy chiếc ghế xếp ban nãy đưa ra ngồi dựng lên.

“Aiiii, đợi lát nữa con hẵng gọi điện cho thằng cả cũng được, cũng không biết Tiểu Lộc đã trở về chưa nữa.” Bà nội thở dài một hơi nói.

Hai người đều là con trai bà, bà đương nhiên hy vọng hai người có thể chung sống hòa thuận với nhau.

Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, quan hệ giữa hai người càng ngày càng kém.

Tuy rằng không nói là kiểu cho dù đến chết cũng không qua lại, nhưng cũng là kiểu một năm không gọi cho nhau nổi một cuộc điện thoại.

“Anh ấy là bộ đội bận rộn như vậy, làm gì có thời gian chứ?” Trương Lục Quân nhỏ giọng nói.

Từ mấy lời này có thể nghe ra được, trong lòng của Trương Bội Quân có oán hận.

Trước kia bà nội đều do ông chăm sóc chiếu cố còn tốt, nhưng lúc ông phải ra ngoài tìm kiếm con trai, đưa bà nội sang bên ấy để bác cả chăm sóc chưa được bao lâu, bà đã bệnh nặng một trận, ông không thể không trở về tự mình chăm sóc mẹ.

Tuy rằng nói chuyện này chẳng ai mong muốn, cũng không thể hoàn toàn trách bác cả, nhưng mà trong lòng Trương Lục Quân từ trước đến nay vẫn không thoải mái.

“Vẫn phải gọi một cuộc điện thoại đấy.” Bà nội thấp giọng nói.

“Ăn cơm thôi.” Dương Bội Lan ở bên cạnh cũng hạ giọng nói, hy vọng mọi người không tiếp tục nói về những chuyện không vui ấy nữa.

Quả nhiên lúc đến trước bàn ăn, lại là một bàn ăn ngập tràn món.

Hai cô nhóc nhìn một bàn đồ ăn thở dài.

“Mỗi ngày đều phong phú như vậy, đợi đến lúc hết kỳ nghỉ Quốc Khánh trở về, cháu nhất định sẽ béo lên một vòng cho xem.” Lưu Vãn Chiếu cười nói.

Trương Lục Quân đang đứng đợi mọi người nghe vậy sửng sốt một lúc.

Sau đó bà nội có chút buồn bã mà hỏi: “Các cháu sau kỳ nghỉ Quốc Khánh sẽ trở về sao?”

Trương Lục Quân và Dương Bội Lan ở bên cạnh nghe vậy cả mặt bất an.

Thật ra trong lòng họ cũng đã sớm biết trước, chỉ là không nghĩ, cũng không dám nghĩ đến vấn đề này.

Tiểu Chu đã trưởng thành rồi, đã không còn cần đến bọn họ nữa rồi, hắn có cuộc sống riêng của hắn, không thể nào ở bên cạnh bọn họ mãi mãi.

Hà Tứ Hải gật gật đầu.

Bà nội thấy vậy, buông đôi đũa vừa mới cầm lên tay xuống, thở dài một hơi nói: “Có thể đừng đi được không? Aiii, bà nói mấy lời ngốc nghếch gì vậy chứ, cháu đã là một chàng thanh niên rồi, cứ ở quê nhà cũng không phải chuyện tốt, là nên đi ra ngoài kia xông pha, có điều cháu có thể ở lại thêm vài ngày hay không?”

Vẻ mặt bà ngập tràn mong mỏi.

“Bà nội, Vãn Vãn là giáo viên, còn phải trở về lên lớp, Đào Tử và Huyên Huyên cũng phải quay về đi nhà trẻ.” Hà Tứ Hải có chút bất lực mà giải thích.

“Hóa ra Lưu tiểu thư là giáo viên sao, giáo viên rất tốt, giáo viên rất tốt.” Bà nội nghe thấy thế có chút kinh hỉ nói.

Trong lòng những người dân ở quê giáo viên là nghề rất được tôn trọng.

“Vậy còn cháu thì sao, bây giờ đang làm cái gì rồi?” Bà nội lại quay sang hỏi Hà Tứ Hải.

Mặc dù đã trở về được hai ngày, nhưng mà những điều mà họ hiểu về Hà Tứ Hải thực ra cũng không nhiều.

Một mặt là vì Hà Tứ Hải không nói, một mặt khác là vì bọn họ không dám hỏi, sợ là cuộc sống của Hà Tứ Hải trải qua không suôn sẻ, khiến hắn buồn lòng, cũng khiến bọn họ buồn lòng.

“Bây giờ cháu đang mở một văn phòng tư vấn tâm lý, làm tư vấn tâm lý.” Hà Tứ Hải đáp.

“Tư vấn tâm lý? Chính là bác sĩ chữa trị kiểu bệnh như của Bội Lan à?”

Bởi vì nguyên nhân của Dương Bội Lan, bà nội cũng biết tư vấn tâm lý là làm về cái gì.

“Cũng gần như vậy ạ.” Hà Tứ Hải đáp.

“Hóa ra cháu trai ngoan của bà là bác sĩ sao, bác sĩ tốt, bác sĩ tốt....” Bà nội vui vẻ nói.

Giáo viên, bác sĩ, ở trong mắt của bọn họ, đều là những nghề cực kỳ tốt, cực kỳ thần thánh.

Một người giảng dạy con người, một người trị bệnh cứu người.

“Không phải là bác sĩ ạ, cháu còn chưa tốt nghiệp cấp ba, làm sao mà làm bác sĩ được.” Hà Tứ Hải nói.

Đối với trình độ học vấn của bản thân, hắn ngược lại không có chút kiêng kị gì.

“Vậy sao cháu không tiếp tục theo học nữa.” Bà nội theo bản năng hỏi.

Ở nông thôn mà nói, đặc biệt là đối với thế hệ trước mà nói, học hành, đặc biệt là với con trai, nếu như không học hành đều bị gọi là không làm việc chính đáng, gọi là người du thủ du thực.

Bà nội vừa nói dứt câu, liền phản ứng lại được.

Hà Tứ Hải một mình mang theo đứa nhỏ là Đào Tử, vừa phải làm công, vừa phải bày sạp bán hàng, điều kiện chắc chắn là không tốt, làm gì có tiền mà học hành chứ.

Trương Lục Quân và Dương Bội Lan ngồi bên cạnh càng thêm bất an.

“Tứ Hải, học hành là việc cần phải làm, con bây giờ tuổi tác cũng chưa lớn, nếu không thì con tiếp tục học đi, cha và mẹ cấp cho con đi học không vấn đề gì.” Trương Lục Quân nói.

Dương Bội Lan cũng một mặt ngập tràn chờ đợi nhìn về phía Hà Tứ Hải.

Bà nội càng là một mặt mong mỏi, hi vọng Hà Tứ Hải có thể đáp ứng điều này.

“Vẫn là thôi ạ.”

Hà Tứ Hải nghĩ một lúc rồi nói, hắn đã không học hành gì gần một hai năm nay rồi, muốn học cũng phải học lại từ đầu, đợi được đến khi tốt nghiệp đại học ra trường, tuổi tác phỏng chừng cũng không nhỏ nữa, hơn nữa nếu như hắn đi học rồi, thì Đào Tử phải để cho ai chăm sóc chứ?

Trương Lục Quân đang mong mỏi chờ đợi nghe thấy vậy có chút thất vọng.

Nhưng cũng không dám nói thêm điều gì, bởi vì cảm thấy ông không đủ tư cách.

“Aiii, không học thì không học, chỉ cần bản thân cháu sống tốt là được rồi, đúng rồi, Lưu tiểu thư là sinh viên đại học sao?” Bà nội lại thở dài mổ hơi nói.

“Cháu là nghiên cứu sinh thạc sĩ.” Lưu Vãn Chiếu nói.

“Nghiên cứu sinh?” Bà nội có chút không hiểu rõ, nghiên cứu cái gì nhỉ?

“Mẹ à, sau khi hoàn thành nghiên cứu sinh thạc sĩ thì chính là tiến sĩ rồi.” Trương Lục Quân ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích.

Bà nội cũng biết về tiến sĩ, chủ yếu là do trên tivi nói quá nhiều rồi, động một tí là vị chuyên gia này, vị tiến sĩ nọ, nghe có vẻ cực kỳ lợi hại.

“Còn lợi hại hơn sinh viên đại học sao?”

“Chuyện đó là đương nhiên rồi.”

“Tốt, tốt...” Bà nội nghe thấy thế cực kỳ vui vẻ.

Cháu trai tuy rằng không thể lên đại học, nhưng mà cháu dâu làm nghiên cứu sinh lại càng lợi hại hơn, bà đương nhiên vui vẻ.

“Cháu cũng muốn lên đại học, cũng muốn làm sinh viên.” Huyên Huyên ở bên cạnh nghe mọi người nói chuyện liền lớn tiếng nói.

“Sinh viên đại học?” Đào Tử ở một bên nghe thấy thế cũng một mặt hiếu kỳ, cô bé vẫn không rõ lắm về cái khái niệm sinh viên đại học này.

Cô bé thường nghe mẹ của anh Hà Cầu, còn có cha của anh của Hà Long nói, để bọn họ học hành thật tốt, sau này lên đại học.

Bà nội cũng thường hay nói: “Đào Tử thông minh như thế, sau này nhất định sẽ trở thành sinh viên đại học thôi.”

Đào Tử ngơ ngác nhìn vào bà cố nội đang ngồi ở phía bên đó, thật sự rất giống bà nội.

“Bà cố nội.” Đào Tử gọi một tiếng.

“Ơi, sao vậy cháu, muốn ăn cái gì bà cố nội gắp cho cháu.”

Đào Tử lắc lắc đầu đáp: “Sau này cháu cũng muốn làm sinh viên đại học.”

“Được, được, bà nội tin chắc là mấy đứa nhất định có thể làm được, ăn cơm, ăn cơm thôi...” Bà nội mỉm cười nói.

Hà Tứ Hải nhìn chung quanh một vòng, thấy bàn ăn ngồi đầy người.

Bây giờ mới giống dáng vẻ của gia đình chứ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment