Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 240 - Chương 240: Nói Chuyện Phiếm.

Chương 240: Nói Chuyện Phiếm. Chương 240: Nói Chuyện Phiếm.

Trương Gia Trấn vào buổi chiều lại trở nên quạnh quẽ, những người bày sạp bán hàng ban sáng đều đã trở về nhà rồi.

Nhìn vào con đường lạnh lẽo buồn tẻ, người không vui vẻ nhất chính là hai cái cô nhóc kia.

Hai cô nhóc thích nhất là nơi đông người náo nhiệt, hơn nữa lại còn có thể nhìn thấy những món đồ mới lạ.

Thế nên hai cô nhoc chỉ có thể ngồi trước cửa đùa nghịch, mà trước cửa đều là đường xi măng, chỉ có hai bên ven đường là có một ít bùn đất, nhưng đám đất đó cũng bị hai cô nhóc lật đi lật lại rồi, trông có vẻ cực kỳ buồn tẻ nhàm chán.

Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu ngồi bầu bạn với bà nội ở cửa, nói về những chuyện đã xảy ra trong mấy năm nay của hắn.

Có rất nhiều chuyện, bản thân Lưu Vãn Chiếu cũng đều không biết.

Trương Lục Quân thì ngồi sau chiếc bàn bảo dưỡng trong cửa tiệm, sửa chữa mấy món đồ gia dụng mà khách hàng đưa tới ban sáng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía vợ một cái.

Mà Dương Bội Lan lại ngồi ở cửa lớn, dựa người vào cánh cửa, lặng lẽ nghe những gì mà Hà Tứ Hải nói ở bên ngoài tiệm.

Khi nghe đến đoạn Hà Tứ Hải nói lúc nhỏ hắn nghịch ngợm, bị Lưu Tiểu Quyên đuổi theo chạy cùng thôn, sau khi bị tóm được, cái roi trong tay lúc nào cũng giơ lên thật cao sau đó lại nhẹ nhàng hạ xuống, bà không khỏi lộ ra vẻ mặt biết ơn.

Khi nói đến lúc vợ chồng Hà Đào bỏ mạng, bà nội lại sinh bệnh, Hà Tứ Hải phải bỏ học để chăm sóc cụ già cùng đứa nhỏ, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

Lưu Vãn Chiếu ngồi ở bên ngoài cũng là lần đầu tiên được nghe Hà Tứ Hải nhắc đến những chuyện này, xúc động đến nổi hai mắt đỏ bừng.

“Đứa trẻ ngoan, khổ cho con rồi.” Bà nội lau nước mắt nắm lấy tay Hà Tứ Hải nói.

“Thật ra thì vẫn tốt, cuộc sống tuy rằng trôi qua khốn khó, nhưng đồng thời cũng có rất nhiều người giang tay giúp đỡ bọn cháu không ít chuyện.”

Hà Tứ Hải nhớ tới những người đồng hương cho hắn vay tiền ở quê nhà, nhớ đến Lý Đại Lộ, Đặng Đại Trung, Trương Hải Đào mấy người họ.

Lần này trở về cũng phải về nhà một chuyến thôi, đem số tiền đã mượn trước đó đều trả hết.

“Cháu một thân một mình đem theo đứa nhỏ, thật sự là không dễ dàng gì, nếu không.....cháu cứ để Đào Tử ở lại chỗ này của bà, bệnh của mẹ cháu bây giờ cũng khỏi rồi, ba người chúng ta đều có thể chăm sóc cô bé, bảo đảm sẽ giúp con chăm sóc cho thật tốt.” Bà nội nghĩ một lát rồi nói.

“Bà nội, không cần đâu, bản thân cháu tự chăm sóc được, chuyện này không cần nói thêm nữa.” Hà Tứ Hải nghe vậy vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Cháu đừng có không vui, bà nội....”

“Cháu biết bà là vì muốn tốt cho cháu, nhưng mà Đào Tử cứ để cho cháu chăm sóc đi, cháu nhìn còn bé lớn đến như vậy, cực kỳ không nỡ để con bé rời xa cháu, hơn nữa cháu cũng đã đáp ứng với bà nội của Đào Tử.”

“Aiiii, nói thì nói như vậy, nhưng cháu và Lưu tiểu thư kết hôn rồi, sớm......sớm muộn gì cũng sẽ có con cái của chính các cháu, hai đứa nhỏ, trách nhiệm rất nặng nề....” Bà nội tận tình khuyên bảo nói.

“Bà nội, không sao đâu ạ, cháu cũng rất thích Đào Tử, càng đông con, gia đình càng náo nhiệt mà ạ.” Lưu Vãn Chiếu nhìn Hà Tứ Hải một cái, vẻ mặt ngượng ngùng nói.

Sau đó lại nói tiếp: “Bà nội, bà gọi cháu là Vãn Chiếu đi ạ, hoặc là Vãn Vãn cũng được, gọi Lưu tiểu thư......”

“Quá xa lạ rồi.” Bà nội cướp lời nói.

“Tứ Hải, Vãn Vãn đúng là một cô gái tốt, người đẹp, lương thiện, lại có văn hóa, cháu không được phụ lòng người ta đâu đấy.”

Từ sau khi bà nội biết được trình độ học vấn của Lưu Vãn Chiếu cao, cha mẹ đều là giáo sư, hảo cảm đối với cô quả thật lên đến đỉnh rồi.

Nếu như đặt chuyện này ở cổ đại, thì đều là thiên kim tiểu thư của nhà quan lại đấy, nhà họ Trương trèo cao rồi.

“Bà nội, bà yên tâm đi, sẽ không có chuyện đó đâu.” Hà Tứ Hải bảo đảm nói.

Lưu Vãn Chiếu nắm lấy cánh tay của bà nội, trong lòng cực kỳ vui vẻ.

“Baba, baba lại đây chơi với bọn con đi.” Đào Tử chạy lại nói.

Hai cô nhóc thật sự là quá chán rồi, đống đất trần trụi ở bên cạnh dường như đã bị hai cô nhóc giày xéo qua một lượt.

“Nếu không thì mấy đứa có muốn đi ra ruộng rau chơi với bà không?” Bà nội ở bên cạnh nói.

“Dạ được, cháu thích nhất là đi ra ruộng rau đấy ạ, cháu sẽ nhổ củ cải nè, đào khoai lang nè, hái đậu nè, ngắt rau hẹ nè.....” Đào Tử tỏ vẻ rằng đây đều là thế mạnh của cô bé.

Trước đây ở nhà khi bà nội chẳng thể làm việc được nữa, cô bé đều tự tay làm, rất lợi hại đấy nhé.

Hà Tứ Hải nghe thấy thế, lặng lẽ ôm cô bé ngồi lên đùi mình, nhẹ nhàng giúp cô bé chỉnh lý những sợi tóc bay tán loạn ở trên đầu.

“Lúc cháu đi làm công ở bên ngoài, Đào Tử và bà nội hai người phải ở nhà, sức khỏe bà nội không tốt, Đào Tử không những phải tự chăm sóc bản thân, mà còn phải chăm sóc luôn cả bà nội, rất nhiều việc con bé đều phải tự mình làm, cực kỳ giỏi....” Hà Tứ Hải nhỏ giọng nói.

“Aiiii, thật là một đứa nhỏ mệnh khổ mà.” Bà nội nghe thấy thế, nước mắt vừa mới cố gắng kìm nén lại một lần nữa lưng tròng.

Lưu Vãn Chiếu biết lúc trước cuộc sống của Hà Tứ Hải và Đào Tử trải qua rất nghèo đói, rất khó khăn.

Nhưng cũng không ngờ được là gian nan đến như vậy, trong lòng càng sinh ra thương tiếc đối với Đào Tử.

Ngược lại bản thân Đào Tử lại vui tươi hớn hở nói: “Không khổ, không khổ, sống cùng với baba rất là vui vẻ ạ.”

“Được sống cùng với con, baba cũng rất vui vẻ.” Hà Tứ Hải ôm cô bé vào lòng, đặt cằm lên đỉnh đầu của cô bé.

Đào Tử cọ cọ đầu mình lên cằm của Hà Tứ Hải, vui vẻ đến mức cười rộ lên.

“Đứa trẻ này, là có duyên với Tứ Hải.” Bà nội nhìn thấy một màn này, cảm khái nói.

Dương Bội Lan lúc nghe thấy những lười ấy của Hà Tứ Hải, tâm tình cực kỳ phức tạp.

Người tham gia vào cuộc đời của con trai, chứng kiến con trai trưởng thành vốn nên là bà.

“Đem cái này đưa qua cho mấy đứa nhỏ đi.” Trương Lục Quân mang một khay trà ra nói.

Bên trên có để một ít nước và đồ ăn vặt.

Dương Bội Lan nghe thấy vậy nhìn ông một cái, bà hiểu được dụng ý của Trương Lục Quân.

Trương Lục Quân vẫn đang một mực cố gắng giúp bà hòa nhập vào cuộc sống của con trai thay vì trở thành người ngoài như hiện tại.

Dương Bội Lan đón lấy khay trà, vừa mới chuẩn bị đem sang bên đó.

Liền nghe thấy tiếng của hai cô nhóc ở bên ngoài hoan hô reo lên: “Yeahh, đi ruộng rau chơi thôi.”

Sau đó chạy về phía đường cái.

“Chậm một chút, cẩn thận xe đấy.” Lưu Vãn Chiếu vội vàng đi theo.

Bà nội cười ha hả đứng dậy, sau đó nói với Hà Tứ Hải: “Cháu đi tìm cha cháu lấy cái rổ đi, tiện thể hái ít rau về nhà.”

Hà Tứ Hải nghe vậy quay người đi vào trong nhà, đúng lúc nhìn thấy Dương Bội Lan tay bưng khay trà đứng sững người ở đó.

Nhìn thấy Hà Tứ Hải đi vào, Dương Bội Lan cũng không ngờ Hà Tứ Hải sẽ đột nhiên đi vào như vậy.

Thoáng có chút khẩn trương nói: “Uống nước......”

“Đúng lúc cháu cũng đang khát.” Hà Tứ Hải cầm một ly nước đang đặt trên khay trà lên, nước âm ấm, vừa đủ để uống.

Nhìn thấy Hà Tứ Hải ừng ực ừng ực uống hết ly nước, Dương Bội Lan có vẻ cực kỳ vui sướng.

“Cầm lấy chút gì đó ăn đi, cũng lấy cho mấy đứa nhỏ một ít luôn ha.” Dương Bội Lan nói.

Hà Tứ Hải nhìn mấy món ăn vặt trên khay trà một cái, đều là những thứ bọn hắn mua ban sáng.

“Không cần đâu, mà ăn nữa thì đến tối không ăn nổi cơm mất, hơn nữa đây đều là đồ ngọt, ăn nhiều cũng không tốt.” Hà Tứ Hải từ chối, sau đó nhận lấy cái rổ mà Trương Lục Quân đưa qua.

“Bọn cháu đi ruộng rau đây.” Hà Tứ Hải nói, sau đó xách theo cái rổ bước ra bên ngoài, đuổi theo hướng của mấy người Đào Tử.

Nhìn thấy bóng dáng Hà Tứ Hải khuất xa dần, Dương Bội Lan há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn là chưa nói ra thành lời.

“Được rồi, đừng lo lắng nữa, thật ra Tiểu Chu đã tiếp nhận ba rồi.” Trương Lục Quân ở bên cạnh an ủi nói.

“Nhưng mà thằng bé từ đầu đến cuối vẫn chưa gọi tôi mà.” Dương Bội Lan có chút buồn bã nói.

Trương Bội Quân nghe thế cũng trở nên trầm mặc, Hà Tứ Hải cũng chưa từng gọi ông.

“Dù sao cũng xa cách nhiều năm như vậy, cho thằng bé thêm chút thời gian đi.” Trương Lục Quân dường như đang nói cho Dương Bội Lan nghe, trên thực tế cũng là nói cho chính mình nghe.

Dương Bội Lan nghe thế gật gật đầu, bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy.

“Được rồi, sau này thời gian vẫn còn dài.” Trương Lục Quân cầm lại khay trà trong tay bà.

“Bệnh của bà khỏi rồi, cũng gọi cho chú một cuộc điện thoại đi, nếu không đến lúc đó biết bà khỏi bệnh rồi, lại không nói với bọn họ một tiếng, chắc chắn sẽ không vui đâu.” Trương Lục Quân nói.

Dương Bội Lan nghe thấy thế, nhìn Trương Lục Quân một cái, sau đó cúi thấp đầu nhẹ giọng nói một tiếng: “Cảm ơn.”

“Nói cảm ơn với tôi? Cảm ơn cái gì chứ?” Trương Lục Quân mỉm cười đáp.

“Chồng ơi.”

“Ơi.”

“Biết bao năm qua, vất vả cho ông rồi.”

“Không vất vả.” Trương Lục Quân nói.

Nhưng mà trong giọng nói có chút nghẹn ngào.

Biết bao chua xót khổ sở trong những năm tháng qua, dường như chỉ bằng một câu nói, mà hóa thành khói mây.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment