“Oaa, đây là cái gì vậy, là cái gì vậy?” Huyên Huyên đứng trên bờ ruộng, trông xuống những hàng cây cao cao ở phía dưới, tay chống lấy eo, rung đùi đắc ý nói.
“Đây là cây ngô mà, cái này mà cũng không biết sao?”
Đào Tử tỏ vẻ kiến thức của chị thật là hạn hẹp, là một cô bé ngốc nghếch.
“Chị đương nhiên biết đây là cây ngô rồi, chị thích ăn ngô mà.”
“Đúng, đúng, em cũng thích ăn ngô lắm.” Đào Tử tỏ vẻ tán thành.
Chủ yếu là vì ăn ngô rất đơn giản, bỏ vào trong nồi nước, đun sôi ùng ục ùng ục là được rồi, trước kia cô bé cũng thường tự mình nấu ngô ăn.
“Nếu thích ăn thì xuống dưới ấy bẻ đi, buổi tối về nhà bà cố nội nấu cho mấy đứa ăn.” Bà nội đi đến bên này mỉm cười nói.
“Đây đều là của nhà chúng ta sao ạ?” Hà Tứ Hải ở bên cạnh bà hỏi.
“Đúng rồi, mảnh đất này đều là của nhà chúng ta.” Bà nội lấy tay chỉ chỉ vào mảnh đất trồng rau rộng lớn trước mặt.
“Nhiều như vậy sao?” Lưu Vãn Chiếu cảm khái một câu.
Không những rộng, mà chủng loại còn rất nhiều, đủ loại kiểu dáng đều có.
“Cha Tứ Hải rất biết làm đấy, nó ở nhà không đi đâu được, chỉ cần có thời gian rảnh là lại dẫn theo Bội Lan ra ruộng rau, nó thì ở dưới này trồng, còn Bội Lan thì ngồi trên bờ ruộng nhìn nó, cũng thuận tiện hít thở không khí.” Bà nội nói.
Đây rõ ràng là một chuyện rất bình thường, hoặc có thể nói là một chuyện khiến người ta cảm thấy chua xót, Lưu Vãn Chiếu nghe được, lại cảm thấy vô cùng lãng mạn.
Người đàn ông ở dưới ruộng bận rộn, người phụ nữ ở trên bờ chờ đợi.
Nó mang đến cho người ta một loại cảm giác đang hái cúc ở hàng rào phía đông, chợt nhìn thấy núi nam nhàn nhã.
“Cẩn thận một chút, chú ý đừng để cho lá cây cứa vào tay nhé.” Bà nội nhìn thấy hai cô nhóc xông vào ruộng ngô, giống như hai con chuột đồng chạy loạn khắp nơi, vội vàng dặn dò nói.
“Chọn những bắp ngả vàng mà bẻ nhé, nếu không là chưa chín đâu.” Hà Tứ Hải ở bên cạnh lại dặn dò thêm một câu.
“Biết rồi ạ.” Đào Tử nghe vậy lập tức đáp lại một tiếng.
Có những thứ cô bé đều biết, kinh nghiệm cực kỳ phong phú.
Bẻ ngô chính là thế mạnh của cô bé đấy.
Có điều hai cô nhóc lùn quá rồi, chỉ có thể tìm những bắp mọc ở dưới đất mà bẻ.
Huyên Huyên cực kỳ hưng phấn, đây là lần đầu cô bé được bẻ ngô đấy.
Rất nhanh sau đó cô bé đã tìm được một bắp ngô có râu ngả màu vàng, dùng hết sức bẻ nó xuống.
Sau đó liền ngắt râu ngô xuống nhét vào vị trí nhân trung của mình, dẩu cái miệng nhỏ lên, để nó kẹp ở chính giữa mũi.
“Ta là ông cụ đây.” Cô nhóc cầm theo bắp ngô cong eo xuống, học theo dáng vẻ của mấy người già.
Đào Tử bật cười khanh khách, cô nhóc cũng bẻ một bắp ngô, ngắt râu ngô xuống đặt trên đỉnh đầu mình.
“Ta là sư tử lớn, gào hú, gào hú.” Cô nhóc nghển cổ lên, “hung ác” gầm gừ vài tiếng.
“Sư tử không phải gầm như thế đâu?” Huyên Huyên sửa lại nói.
“Meo meo?”
“Đó là mèo mà.”
“Gâu gâu.”
“Đó là chó.”
“Cạp cạp.”
“Đó là con vịt.” Huyên Huyên bất lực rồi.
“Vậy phải kêu như thế nào ạ?”
“Hầuuuuu”
“Hầu? Sư tử kêu khỉ làm gì chứ? Đây là muốn ăn thịt khỉ sao?” Đào Tử tỏ vẻ nghi hoặc hỏi.
“Không phải là hầu, là hầuuuuuu.” Huyên Huyên sửa lại nói.
“Vẫn là hầu nha?” Đào Tử một mặt nghi hoặc.
“Là hầuuuu, hầuuu ấy.” Huyên Huyên gấp gáp nói.
“Ỏ, ỏ, hầu, sư tử muốn ăn khỉ, cho nên mới gọi hầu nha.” Đào Tử như bừng tỉnh đại ngộ.
“Là hầuuu, hầuuuuu.”
Huyên Huyên bây giờ chính là “hầu” rồi.
Đào Tử bật cười khanh khách.
“Bây giờ chị giống như một con sư tử lớn, kêu hầuu thật to.” Đào Tử nói.
Hóa ra cô bé đều biết cả, chỉ là cố ý chọc Huyên Huyên chơi thôi.
“Xem vũ khí của ta đây.” Huyên Huyên giơ bắp ngô trong tay lên như muốn đâm vào bụng của Đào Tử.
Đào Tử cũng không chịu yếu thế, giương bắp ngô trong tay lên: “Xem bảo kiếm của ta đây.”
“Cheng cheng cheng”
“Bằng bằng bằng”
“Chíu chíu chíu”
..........
Hai cô nhóc vừa đánh nhau, trong miệng vẫn không quên phối thêm âm thanh.
“Được rồi, được rồi, mấy đứa lại nhìn xem, bên này còn có củ cải đấy.” Lưu Vãn Chiếu hưng phấn nói.
Nói thật thì, bình thường cô cũng hay ăn củ cải, nhưng mà củ cải còn đang mọc dưới đất cô thật sự là rất hiếm gặp.
Cho nên khi nhìn thấy nửa cây củ cải trắng lộ mình ra bên ngoài, có vẻ cực kỳ hưng phấn.
Huyên Huyên vừa nghe thấy có củ cải, cũng không thèm tỉ võ với Đào Tử nữa, đem bắp ngô vứt xuống dưới, liền chạy đến bên này.
“Em chính là con thỏ nhỏ, em thích ăn củ cải.” Cô nhóc hưng phấn nói.
“Củ cải ăn chẳng ngon đâu.” Đào Tử tỏ vẻ không có gì đáng kể, bởi vì cô nhóc thấy nhiều lắm rồi.
Có điều cô nhóc vẫn khom người nhặt lấy bắp ngô mà Huyên Huyên vừa mới vứt xuống rồi đi qua bên ấy.
Nhổ củ cải là nhổ củ cải, hêy yô hêy yô, nhổ củ cải, hêy yô hêy yô, nhổ không ra...
Cô gái nhỏ, mau đến đây, mau đến đây giúp chúng tôi nhổ củ cải.......
Huyên Huyên vừa nhổ củ cải vừa hát lên.
Nhưng mà củ cải rất chặt, căn bản là nhổ không lên, Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh giúp sức cũng không nhổ lên được.
Đào Tử đi đến, không một chút hoang mang cầm lấy cái xẻng nhỏ mà cô bé mang theo, tìm được một cây củ cải, nhẹ nhàng đào bên cạnh vài cái, sau đó túm một cái, một cây củ cải đã được nhổ ra rồi.
Đào Tử: (-.-)/
Huyên Huyên:
Lưu Vãn Chiếu: (O.O)
..............
Đồ ở dưới ruộng thật sự không ít, không chỉ có củ cải, còn có cả lạc.
“Đám lạc này cũng đến lúc phải nhổ rồi.” Bà nội nhổ lên một gốc lạc non bám đầy củ.
“Vậy ngày mai cháu sẽ ra nhổ.” Hà Tứ Hải nhìn một cái, mảnh ruộng trồng lạc này cũng không ít đâu.
“Không cần, đợi hết lễ Quốc Khánh, để cho cha cháu ra làm là được.”
Bà nội đưa gốc lạc non qua cho hắn.
“Bên kia có một cái hồ nước, cháu đi rửa sạch rồi cho mấy đứa nhỏ ăn.” Bà nội nói.
Hà Tứ Hải nhìn qua một cái, củ nào củ nấy căng tròn, còn có rất nhiều củ bị rơi xuống dưới đất.
“Rửa nhiều một chút.” Hà Tứ Hải khom người nhổ thêm vài gốc nữa.
Lạc mà già rồi thật sự không dễ thu hoạch, dùng lực quá lớn sẽ bị đứt, củ lạc đều sẽ bị giữ lại trong đất, bắt buộc phải dùng xẻng đào lên.
“Huyên Huyên, Đào Tử, hai đứa mau qua đây đào lạc đi.” Hà Tứ Hải gọi hai cô nhóc một tiếng.
Hai cô công nhân nhỏ liền phát huy tác dụng rồi, đào hầm quật thổ, là thế mạnh của hai cô nhóc đấy nha.
Quả nhiên hai cô nhóc vừa nghe thấy thế, mỗi đứa tự cầm lấy một cái xẻng nhỏ, hưng phấn chạy qua bên này.
“Đào nhẹ một chút, đừng có để xẻng làm bể hết lạc.” Toàn bộ những cụ lạc bị đứt đều nằm ở dưới lớp đất, nếu quá dùng sức sẽ làm lạc bể hết.
“Dạ được.”
Hai cô nhóc xông đến chỗ ban nãy Hà Tứ Hải nhổ lạc mà đào, sau đó lật đất lên, bên trong toàn bộ đều là củ lạc bị rơi xuống.
Quá trình này vô cùng có cảm giác thành tựu, so với cái trò đào cát xúc đất đơn thuần ấy thú vị hơn nhiều.
Đây cũng là lý do tại sao mà trong rất nhiều khu vui chơi, họ sẽ bỏ những món đồ chơi bằng nhựa giấu vào trong cát để cho mấy đứa nhỏ đào ra.
“Thích đào như thế à, vậy bà cố nội mời hai đứa đến đào lạc nhé, đến lúc đó bà cố nội sẽ cho hai đứa tiền công.” Bà nội đùa giỡn nói.
“Dạ được, giao cho chúng cháu đi.” Đào Tử hưng phấn nói.
Tỏ vẻ chỉ là một mảnh đất nhỏ, chẳng mất mấy phút là hai cô nhóc sẽ đào xong thôi.
Lưu Vãn Chiếu chạy qua, nghe thấy thế cũng cảm thấy rất thú vị.
“Huyên Huyên, cho chị đào hai cái nào.” Cô nói.
“Không muốn đâu, cái này là của em..” Huyên Huyên nghe thấy thế, lập tức quay mông về phía cô, sợ cô giành mất cái xẻng của mình.
“Cái này thì có gì vi chứ?” Hà Tứ Hải có chút cạn lời.
Có điều hắn bỗng nhiên nghĩ đến một chủ ý, nếu có thể dựng một cái nông trại, thu tiền rồi cho những người ở thành phố đến đào lạc.
Như vậy chẳng phải là một công đôi việc sao?
Không những việc đã có người ta làm, còn được thu tiền nữa.
------
Dịch: MBMH Translate