Huyên Huyên cuối cùng cũng không chịu nổi sự nài nỉ của Lưu Vãn Chiếu, đưa cái xẻng cho cô ấy đào hai lần.
Lưu Vãn Chiếu như đứa trẻ vậy, nhận lấy cái xẻng rồi vui vẻ hứng khởi đào lên một mảng đất lớn.
Sau đó cô ấy hét lên rồi nhảy cẫng lên, nhảy tới bên cạnh Hà Tứ Hải.
“Sao thế?” Hà Tứ Hải bị cô ấy dọa liền vội vàng hỏi.
“Sâu…sâu sâu lông.” Lưu Vãn Chiếu lắp ba lắp bắp nói.
Hà Tứ Hải nhìn theo hướng cô ấy chỉ, cạn lời luôn, đây có phải sâu lông đâu.
Hơn nữa thứ này có gì đáng sợ chứ, căn bản cũng không phải sâu lông gì đó.
Đào Tử chạy lại rồi đào nó quăng lên bờ ruộng.
“Đừng sợ, nó không cắn đâu.” Đào Tử an ủi nói.
Huyên Huyên ở bên cạnh nhìn thử, cảm thấy Đào Tử thật lợi hại, cô ấy cũng có chút sợ nhưng không sợ đến hét lên như chị gái mình.
“Được rồi, không sao, đây là sùng đất hay còn gọi thổ tầm, thực ra là ấu trùng của bọ hung cánh xanh.” Hà Tứ Hải giải thích.
“Bọ hung cánh xanh?” Lưu Vãn Chiếu ngạc nhiên.
Cô ấy đương nhiên biết bọ hung cánh xanh, quá nổi tiếng luôn ấy, ở Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc có một MC tên Kim Quân Tử (bọ hung cánh xanh), từ nhỏ đến lớn đều xem tiết mục của cô ấy.
“Hơn nữa cho dù là sâu lông thì cũng không có gì đáng sợ hết.” Hà Tứ Hải lại nói.
“Sao có thể chứ, mỗi lần nghĩ tới con sâu lông mềm mềm bò nhúc nhích thì em liền sởn hết da gà.”
Được rồi, mặc dù nói thế nhưng Hà Tứ Hải cũng không biết an ủi thế nào, có vài người chính là sợ những thứ vô lý như thế.
Rõ ràng biết không hại gì đến bản thân, nhưng sợ thì chính là sợ.
Có điều sau khi biết là ấu trùng của bọ hung cánh xanh, Lưu Vãn Chiếu cũng bình tĩnh hơn.
Nhưng cô ấy hết lượt sử dụng xẻng rồi, Huyên Huyên liền lấy lại, có thế nào cũng không đưa.
…..
Đào được nửa rổ đậu phộng, vài củ cải trắng, vài trái bắp, ngoài ra còn hái một ít rau mọc theo mùa, đầy ắp cả một rổ lớn.
Hà Tứ Hải đã rửa sạch đậu phộng ở một cái hồ gần đấy.
Suốt dọc đường trở về, hai đứa nhóc tranh nhau ăn lấy ăn để.
Thật ra hai đứa nhóc chưa muốn dừng lại đâu, bởi vì đào vui quá nên muốn tiếp tục đào đậu phộng, nhưng trời cũng tối rồi, hơn nữa đào nhiều quá không mang về nổi nên chỉ có thể ngừng đào thôi.
Có điều Hà Tứ Hải đã hứa với bọn họ ngày mai quay lại, bởi vì ngày mai đãi tiệc, nhất định không rảnh rỗi.
“Được rồi, hai đứa đừng gặm nữa, ăn cái này đi.” Hà Tứ Hải mở lòng bàn tay ra, bên trong toàn là đậu phộng đã tách vỏ.
Đậu phộng bị ướt khá là khó bóc vỏ, hơn nữa còn rửa ở dưới hồ nên không được sạch sẽ lắm, hai đứa nhóc vừa gặm vừa cắn, đừng có ăn đến đau bụng đấy.
“Đợi đến nhà bà cố luộc đậu phộng cho mấy đứa ăn, thêm chút muối ăn ngon lắm đấy.” Bà nội đứng bên cạnh mỉm cười nói.
Sau đó đưa đậu phộng đã bóc vỏ cho Lưu Vãn Chiếu bên cạnh.
Khiến Lưu Vãn Chiếu có chút ngại ngùng.
“Bà nội, bà ăn đi con tự bóc ăn được mà.” Lưu Vãn Chiếu vội vàng từ chối.
“Không sao, ăn đi.” Bà nội cười rồi nhét đậu phộng vào trong tay cô ấy.
“Cảm ơn bà nội.” Nếu đã như vậy thì Lưu Vãn Chiếu cũng không từ chối nữa.
“Nhìn thấy con bà lại nhớ đến tiểu Lộc, không biết ngày mai con bé có về cùng với ba mình không nữa.” Bà nội chợt xúc động nói.
Tiểu Lộc? Trước đây hình như Lưu Vãn Chiếu có nghe bà nội nhắc qua mấy lần.
“Là bên nhà bác cả thằng bé, lớn hơn Hà Tứ Hải hai tuổi, năm sau có lẽ sẽ tốt nghiệp đại học.” Bà nội nói.
“Vậy sao? Cô bé học đại học ở đâu thế ạ?” Lưu Vãn Chiếu có chút tò mò hỏi.
“Ở Bằng Thành, sau này sẽ làm bác sĩ.” Bà nội rất tự hào khi nhắc đến cô cháu gái này.
Hiểu chuyện, ham học, nghỉ hè hay nghỉ đông nếu rảnh đều về nhà thăm thằng bé.
“Đại học Bằng Thành?”
“Hình như không phải, nghe nói là trường do Tôn tiên sinh lập ra, ông nhà trước đây có đi qua.” Bà nội nói.
“Đại học Trung Sơn sao? Em gái tiểu Lộc nhất định học rất giỏi.” Lưu Vãn Chiếu khen nói.
Dù sao đại học Trung Sơn cũng là trường duy nhất ở Quảng Đông miễn cưỡng được xem là tốt nhất thế giới.
“Cũng không tệ, hồi nhỏ con bé hay đến chơi, lúc đó con bé nói sau này lớn lên sẽ làm bác sĩ, như vậy có thể khám bệnh cho thím của mình, không ngờ khi lớn lên con bé thật sự học làm bác sĩ.”
“Nói thế khiến con muốn gặp cô bé quá đi.” Lưu Vãn Chiếu hào hứng nói.
“Có lẽ ngày mai nó quay về đấy, không biết thằng hai có gọi điện thoại không nữa.” Bà nội hơi chau mày nói.
Lưu Vãn chiếu không dám nói thêm gì nữa, cô ấy cảm thấy quan hệ giữa ba của Hà Tứ Hải và bác cả không tốt lắm, thân là hậu bối cô cũng không tiện bình luận.
“Bà cố, nhanh chút đi, bà đi hết nổi rồi sao?” Ngay lúc này, Đào Tử đi ở phía trước chợt xoay người hét lớn.
“Đúng vậy, bà cố già rồi mà.” Bà nội cười nói.
Đào Tử nghe xong lập tức chạy lại, nắm lấy tay bà nội rồi nói: “Con dìu bà đi, lúc trước con cũng dìu bà nội đi thế này.”
Nhưng cô bé lùn quá nên muốn để tay bà nội lên trên đỉnh đầu của mình.
“Con là một cái gậy chống biết đi.” Đào Tử vui vẻ nói.
Bà nội xoa đầu cô bé rồi cười nói: “Thật là một đứa trẻ ngoan hiểu chuyện.”
Đào Tử nghe xong liền không chút khiêm tốn, gật gật đầu vui vẻ nói: “Bà nội cũng nói con là đứa trẻ ngoan.”
Nghe con bé mở miệng là nhắc bà nội, có lẽ là nhớ bà nội rồi.
Một hàng người bọn họ vẫn chưa đến cửa thì từ xa đã thấy Dương Bội Lan đang mong ngóng.
Lúc nhìn thấy bọn họ liền lập tức lộ vẻ vui vẻ.
“Đứng ở đây làm gì? Con mới khỏi bệnh cũng không chịu đi nghỉ ngơi đi.” Bà nội đi tới nói.
“Cơm tối nấu xong rồi, con muốn gọi mọi người ăn cơm.” Dương Bội Lan nhỏ tiếng nói.
“Giờ này đã ăn tối rồi á? Lưu Vãn Chiếu thấy mặt trời còn chưa xuống núi thì có chút ngạc nhiên.
“Ở nông thôn ăn tối sớm lắm.” Hà Tứ Hải giải thích.
Dương Bội Lan thấy Hà Tứ hải xách một giỏ đầy ắp đồ liền đưa tay ra lấy.
“Nặng lắm để bác xách cho.”
Đậu phộng mới nhổ, bởi vì còn tươi nên rất nặng.
“Nhưng mà…”
“Được rồi, để Tứ Hải nó xách đi, thanh niên trai tráng còn không khoẻ hơn con sao, đúng rồi bác cả thằng bé có gọi không?” Bà nội hỏi.
“Gọi rồi, bác cả nói ngày mai cả gia đình sẽ về.”
“Tiểu Lộc có về không?” Bà nội hỏi.
Dương Bội Lan gật đầu.
Bà nội nhìn cô ấy rồi nói: “Gọi điện cho cậu cả chưa, bọn nó nói thế nào?”
“Anh cả có về nhưng chị dâu phải ở lại chăm sóc ba mẹ.” Dương Bội Lan nói.
“Uhm, bọn họ sức khoẻ thế nào rồi?” bà nội thở dài hỏi.
Dương Bội Lan trầm mặc không nói gì.
Lúc này bà nội mới phản ứng lại, mấy năm nay cô ấy cứ ngây ngây dại dại, nào biết được nhiều như thế.
“Có thời gian con với thằng hai quay về thăm nhà một chuyến, cũng nhiều năm không gặp rồi.” bà nội có chút cảm động nói.
Sau khi Dương Bội Lan bị bệnh, trừ việc gọi điện hàng ngày, Trương Lục Quân rất ít khi dẫn cô ấy về nhà mẹ đẻ, một mặt là do cô ấy bị bệnh, một mặt khác do bà nội không ai chăm sóc.
Cho nên nói có ba mẹ thì không nên gả xa đều có đạo lý cả.
------
Dịch: MBMH Translate