Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 243 - Chương 243: Sáng Sớm

Chương 243: Sáng Sớm Chương 243: Sáng Sớm

"Hôm nay con không ngủ với Huyên Huyên à? Sao lại chạy tới đây rồi?”

Hà Tứ Hải nói với Đào Tử đang mặc áo ngủ nằm trên giường.

“Tối nay con muốn ngủ với ba cơ.” Đào Tử nói.

Sau đó cô bé tiếp tục cúi đầu, vểnh cái mông nhỏ lên, Đào Tử nằm ở bên cạnh đang cố trở người.

“Vậy phải cảm ơn con rồi.” Hà Tứ Hải đẩy cái mông nhỏ của cô bé để giúp cô bé lật mình.

“Không cần cám ơn, con không cần ba giúp đâu, con tự làm được.” Đào Tử phụng phịu nói.

“Cẩn thận kẻo té xuống giường, nếu kêu cốp một cái, đầu con sẽ như cái bánh bao lớn.” Hà Tứ Hải doạ nói.

“Sẽ không đâu, đầu con cứng lắm.” Đào Tử không để tâm nói.

“Vậy sao?” Hà Tứ Hải gõ nhẹ lên đầu cô bé.

Đào Tử lập tức kêu đau, hai tay ôm lấy đỉnh đầu, che cái đầu nhỏ của mình lại.

“Không phải bảo đầu con rất cứng sao? Sao lại che đầu thế này?” Hà Tứ Hải trêu.

“Ứm ừm~ ba kỳ cục quá đi, xem sự lợi hại của con này.” Đào Tử chồm lên, miệng há thật to, làm dáng vẻ như đang muốn cắn.

“Chị lại giúp em.”

Huyên Huyên không chút khó khăn, lập tức phi từ trên giường xuống, sau đó cũng chồm lên người Hà Tứ Hải, hai người cùng nhau đánh một kẻ xấu xa.

Lưu Vãn Chiếu cười phá lên, cô không thèm ngăn cản mà đứng dậy đi đến bên cái bàn rót cho bọn họ cốc nước.

Một trong hai đứa nhóc giơ ngón tay ra, giả làm con sâu róm cù lét Hà Tứ Hải.

Đứa còn lại thì nói tay mình là con cua với cái càng lớn, kẹp mũi, kẹp tai Hà Tứ Hải.

“Có con nít nó ồn ào thế đấy.” Dương Bội Lan bên cạnh nghe thấy tiếng cười đùa, nở nụ cười nói.

“Trong nhà lâu rồi chưa náo nhiệt như này.” Trương Lục Quan xúc động nói.

Dương Bội Lan nghe xong thì trầm mặc.

“Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa, ngủ đi ngày mai còn nhiều việc lắm.” Trương Lục Quân nói.

Dương Bội Lan nghe xong thì nằm xuống giường, nhưng lại không ngủ được.

“Sao mới chớp mắt, con đã lớn thế rồi chứ?” Cô ấy lẩm nhẩm nói.

“Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, Hà Tứ Hải đã nghe thấy có tiếng động bên ngoài.

Thức dậy xem thử, ngoài bọn họ ra thì mọi người đều dậy hết rồi.

Trương Lục Quân và Dương Bội Lan đang bận rộn làm bữa sáng.

Còn bà nội thì đang cầm chổi quét nhà.

“Bà nội, để con làm cho.” Hà Tứ Hải vội lên trước “cướp” lấy cây chổi của bà.

“Sao hôm nay dậy sớm thế ạ?” Hà Tứ Hải hỏi.

“Hôm nay nhà có khách.” bà nội nói.

“Vậy cũng không cần sớm thế chứ, bà ngồi đi, phần còn lại để con.”

Bà nội cũng không từ chối, ngồi bên cạnh nói chuyện với Hà Tứ Hải.

Dọn dẹp thật sự rất đơn giản, quét quét cái là xong.

Ngoài ra bên ngoài sân cũng cần phải quét.

Đa phần đều là vỏ đậu phộng với xác pháo ho mà tối qua hai đứa nhóc vứt.

“Tứ Hải, con định chứng nào lấy Vãn Vãn đây?” bà nội hỏi.

“Con vẫn còn nhỏ, kết hôn thì sớm quá, qua hai năm nữa hẳn nói.” Hà Tứ Hải thuận miệng nói.

“Con còn nhỏ, nhưng Vãn Vãn không còn nhỏ nữa rồi, con không thể làm lỡ thời gian con gái người ta.” bà nội không hài lòng nói.

Lời này giống như lời bà nội Đào Tử nói lúc đầu.

“Vậy sớm kết hôn đi, đừng để lỡ mất cô bé.”

Hà Tứ Hải quen biết với Lưu Vãn Chiếu, không phải vì để làm chuyện lưu manh hợp pháp, mà do đều có suy nghĩ sẽ kết hôn, nên sớm hay muộn không quan trọng.

“Sớm chút thì tốt, sớm một chút để bà nội còn nhìn thấy cháu lấy vợ, nếu hai đứa sinh một đứa bé mập mạp thì bà nội có chết cũng mãn nguyện.” bà nội cười nói.

“Bà nội nói mấy lời này chi không biết, hơn nữa bà cũng không phải không biết con làm nghề gì, chết không phải là điểm đến cuối cùng.” Hà Tứ Hải cười nói.

“Cũng phải, thôi không nói chuyện này nữa, bên Hợp Châu tiền thách cưới là bao nhiêu đấy.” bà nội lại hỏi.

“Chuyện này con cũng không rõ.” Hà Tứ Hải trước giờ chưa hề quan tâm đến mấy thứ này.

“Bên chỗ bà gả con gái, tiền thách cưới ít nhất phải cả trăm ngàn, không biết bên các con muốn bao nhiêu.” Bà nội có chút rầu rĩ nói.

“Nhiều thế sao?” Hà Tứ Hải ngạc nhiên.

Tuy một trăm ngàn với hắn bây giờ không tính là nhiều, nhưng hắn nghèo quen rồi, nên khi nghe một triệu hắn liền cảm thấy rất nhiều.

“Không nhiều đâu, muốn hai ba trăm ngàn đều có cả.” bà nội nói.

“Đây là đang bán con gái à?” Hà Tứ Hải không biết nói gì nhiều.

“Ai nói không phải chứ, nhưng bây giờ đều như vậy, còn có cách nào khác chứ?”

“Con trước tiên vẫn nên nghe ngóng thử xem, họ muốn bao nhiêu tiền thách cưới, để bà với ba mẹ con nghĩ cách.” Bà nội lại nói.

“Bà nội, cái này bà không cần lo đâu, con có tiền mà.” Hà Tứ Hải nói.

“Con thì có nhiêu tiền chứ.” bà nội không mấy tin tưởng nói.

Hôm qua nói về cuộc sống trước đây của Hà Tứ Hải, sống còn khó khăn hơn bọn họ, nghe nói tiến vay bên ngoài lúc bà nội Đào Tử bệnh còn chưa trả xong thì có tiền gì chứ?

“Bà nội, con có tiền thật mà, mấy cái này bà không cần lo đâu, tiền của bà thì bà cứ giữ đi.” Hà Tứ Hải lấy ki ra hốt rác rồi đổ vào thùng rác bên cạnh.

Đừng tưởng ở nông thôn, nhưng vẫn có thùng rác với bãi rác, mỗi ngày đều sẽ có người lại thu rác.

Nghe bà nội nói, mấy năm nay thực hiện nông thôn mới, có thôn làm còn tốt hơn cà trong thành phố.

Bên bọn họ cũng xem là lạc hậu rồi.

“Con có tiền cũng phải xài tiết kiệm vào, tiền thách cưới chỉ là khoản nhỏ, chuyện quan trọng là phải mua nhà, con không thể cứ để Vãn Vãn ở mãi dưới quê chứ?”

“Con biết rồi, gần đây con đang chuẩn bị mua đấy ạ.”

“Mua nhà ở Hợp Châu không rẻ đâu nhỉ?”

“Đương nhiên rồi ạ, Hợp Châu là trung tâm của tỉnh Thiên An, giá nhà chưa bao giờ rẻ cả, bây giờ giá bình quân cũng phải hơn hai chục ngàn một căn rồi.”

Nếu như dựa vào thu nhập trước đây của Hà Tứ Hải, muốn mua nhà ở Hợp Châu thì như nằm mơ giữa ban ngày ấy, căn bản là chuyện không thể.

Cho dù bây giờ trong tay cậu ta có hơn bốn triệu cũng không dám mua nhà quá to.

Giá nhà ở Ngự Thuỷ Lan là bình dân rồi, mua một căn một trăm hai mét vuông, tiến còn thừa cũng không nhiều.

“Giá cũng cao thật đấy, lúc trước bà nghe nói già nhà ở Hồng Thành bây giờ cũng phải hơn mười ngàn rồi, không ngờ Hợp Châu cũng cao như vậy, hay là…” bà nội nghĩ ngợi một lát, cuối cùng lại không nói gì.

“Con đợi một chút.” bà nội nói rồi xoay người đi về phòng.

Hà Tứ Hải cụng không quản bà ấy, xoay người rồi mở cái dù đang được gập p73 bên cạnh ra rồi cắm ở cái lỗ trên bàn tròn.

Sau đó tìm một tấm vải lau chùi bàn ghế, mùa thu sương nặng hạt, trên bàn ghế đều đọng lại những hạt sương.

Quét mắt nhìn sang những bông hoa trong vườn, Hà Tứ Hải dừng chân ngồi xổm xuống.

Hoa trong vườn thật nhiều, loại nào cũng có, rực rỡ sắc màu, nhìn rất đẹp mắt, xem ra ngày thường bỏ không ít công chăm sóc.

“Tứ Hải.” lúc này chợt nghe tiếng bà nội gọi.

Hà Tứ Hải quay đầu, nhìn thấy bà nội ôm theo một chiếc rương nhỏ màu đỏ.

Hà Tứ Hải vội đến giúp bà ấy cầm hộ cái rương.

Không ngờ mới cầm lên liền cảm thấy nặng nặng, không nghĩ đến cái rương nhìn thì nhỏ mà cũng nặng phết, hèn gì trông bà ôm nó tốn sức như vậy.

“Đây là gì thế?” Hà Tứ Hải đặt nó lên bàn, tò mò hỏi.

“Đồ ông nội con để lại đấy.” bà nội đáp.

“Đồ ông nội để lại?”

Hà Tứ Hải tò mò xem xét cái rương nhỏ này.

Đây là chiếc rương gỗ được sơn đỏ, trông rất bình thường, trái lại cái ổ khoá và chìa khoá đồng kia khiến chiếc rương thêm phần cổ kính.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment