“Tất cả đều là đồ của ông nội cháu, sau khi ông ấy mất, bà còn định đốt hết đi, nhưng lại không nỡ, nên đã giữ lại làm kỷ niệm.” Bà nội nói, rồi lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong túi.
Đó là một chiếc chìa khóa dáng dài trông khá cũ kỹ.
Trước đây Hà Tứ Hải đã từng trông thấy kiểu chìa khóa này, hồi xưa bà nội cũng có một cái giống vậy, cũng là chìa khóa để khóa rương đựng đồ, nhưng là loại rương đựng đồ lớn, dùng để chứa quần áo của bà.
Bà nội mở chiếc rương ra, Hà Tứ Hải tò mò nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy bên trong có một bộ quân phục cũ.
“Đây là bộ đồ duy nhất còn sót lại của ông nội cháu, những cái khác đều đốt hết cả rồi.” Bà nội cẩn thận lấy nó ra rồi đặt sang một bên.
Phía bên dưới bộ quần áo còn có một cuốn sổ tay có bìa màu đỏ, bên trên có viết mấy chữ lớn “Vì Nhân Dân Phục Vụ”
Bà nội lấy nó ra rồi đưa cho Hà Tứ Hải: "Bà không biết đọc chữ, nên không biết trên đó viết gì.”
Bà nội không biết đọc, thực ra ông nội cũng không biết nhiều chữ, chỉ coi là tạm biết đọc, biết viết được một chút.
Hà Tứ hải mở nó ra rồi xem qua, những dòng chữ được viết lộn xộn, có thư viết cho đồng đội, có vài dòng nhật ký, còn có cả những ghi chép.
Ở giữa cuốn sổ còn có một tấm ảnh đen trắng, là ảnh chụp tập thể, tất cả mọi người trong ảnh đều mặc quân trang.
“Có phải ông nội cháu khi còn trẻ rất tuấn tú không?” Bà nội cầm lấy, vui vẻ nói.
“À không, bây giờ không ai nói là tuấn tú nữa, phải nói là đẹp trai, có phải là rất đẹp trai không?”
“Bà biết nhiều thật đấy.” Hà Tứ Hải khen ngợi bà.
Bà nội nghe vậy thì lập tức vui vẻ, phấn khởi không thôi.
“Bác cháu rất giống ông nội cháu, cháu và bố cháu đều giống bà.” Bà nội lại nói.
“Vậy sao?”
“Hôm nay vừa gặp lại cháu là biết rồi.” Bà nội cẩn thận kẹp bức ảnh vào cuốn sổ ghi chép.
Sau đó lấy ra một xấp thư nữa.
Hà Tứ Hải nhìn qua thì thấy, tất cả đều là thư từ qua lại của đồng đội với nhau.
Nhưng Hà Tứ Hải để ý thấy mấy con tem dán trên phong thư đều rất thú vị, Đông Phương Hồng, Trường Thành,... đều là những cái hiện tại rất hiếm gặp.
Còn có rất nhiều phiếu lương thực, phiếu vải, phiếu thịt,...
Thứ khiến Hà Tứ Hải ngạc nhiên nhất là còn có hai nghìn đồng tín phiếu nhà nước, cũng không biết bây giờ thứ này còn đổi được không nữa.
Ngoài ra, còn có vài chứng nhận danh dự, có cả Trương Hải Quân và Trương Lục Quân.
Thứ Trương Lục Quân có nhiều nhất chính là những chứng nhận danh dự của quân đội.
Ngoài ra còn có của bản thân hắn nữa.
Bên cạnh đó còn có hai chiếc huân chương quân sự và một cuốn lịch âm.
Hà Tứ Hải hơi ngạc nhiên, không hiểu tại sao trong hộp lại có một cuốn lịch âm.
Khi lấy nó ra xem, hắn phát hiện có rất nhiều ngày được khoanh tròn, có lẽ chúng đều là những ngày quan trọng.
“Mọi người đang làm gì thế?” Lúc này Lưu Vãn Chiếu từ trong phòng đi ra.
“Em dậy rồi sao? Sao không ngủ thêm một lát?” Hà Tứ Hải quay lại, cười hỏi.
“Trời sáng như vậy rồi, còn ngủ được sao? Anh dậy sao không gọi em?” Lưu Vãn Chiếu hờn dỗi nói.
Sau đó nàng chải lại mái tóc rối bù của mình, rồi bước tới.
“Đây là cái gì?” Lưu Vãn Chiếu hỏi lại.
“Đây là bảo vật gia truyền.” Hà Tứ Hải nói đùa.
“Nó là cái gì?” Lưu Vãn Chiếu trợn tròn mắt, vô cùng tò mò.
“Đùa thôi, đó đều là đồ của ông nội.” Hà Tứ Hải bật cười giải thích.
“Không phải nói đùa, đây thực sự là bảo vật gia truyền của nhà họ Trương.” Bà nội cười nói.
Sau đó nàng vén tấm vải đỏ dưới lên, hóa ra dưới đó vẫn còn có một lớp khác.
Thứ đầu tiên đập vào mắt Hà Tứ Hài là một vật thể dài được quấn bằng vải lụa màu vàng.
“Đây là cái gì?” Hà Tứ Hải tò mò nhặt nó lên.
Tấm vải lụa được quấn quanh bởi một sợi dây thừng, Hà Tứ Hải phải mất rất nhiều công sức mới tháo được nó ra.
Sau đó mới phát hiện, bên trong không chỉ có một món đồ, mà là có tận hai món.
Một chiếc sừng cong tinh xảo, bên trên khắc đầy những hoa văn đẹp mắt, to bằng khoảng hai lòng bàn tay, nó đẹp hệt như một tác phẩm nghệ thuật.
Một thanh kiếm sắt, trên một mắt lưỡi kiếm khắc một câu bùa chú không rõ là gì, mặt còn lại khắc Bắc Đẩu.
Trên chuôi kiếm đặt rất nhiều vòng tròn, khi cầm lên sẽ phát lên những tiếng leng keng.
“Cái này để làm gì?” Hà Tứ Hải vô cùng tò mò.
“Bà cũng không biết, nghe ông nội cháu nói, chúng là do tổ tiên truyền lại.” Bà nội ở bên cạnh nói, chính nàng cũng rất tò mò.
Lưu Vãn Chiếu lấy điện thoại ra quét, không bao lâu sau đã có đáp án phỏng đoán.
“Hình như đây là đồ dùng của na sư.”
“Chiếc sừng cong này gọi là tù và sừng bò, còn thanh kiếm kia thực ra là một thanh đao, sư đao, tiếng Mãn gọi là Cáp Mã Đao, còn tiếng Đông Bắc gọi nó là Shaman Đao, cũng là một trong số những đồ được na sư sử dụng, nhưng hình như đạo gia cũng có sư đao, anh nhìn phù văn và Bắc Đẩu đi, nó rất giống phong cách của đạo gia.”
“Na sư, đã rất lâu rồi không trông thấy nữa?” Bà nội cảm khái nói.
Ở Giang Hữu từng có rất nhiều na sư.
Sau đó hỏi tiếp: “Thứ này có đáng tiền không?”
“Có lẽ là không quá đắt.” Lưu Vãn Chiếu nói.
Tù và làm bằng sừng bò, mặc dù trông có vẻ rất tinh xảo, nhưng có lẽ cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền.
Sư đao thì nhìn đen nhẻm, chế tác cũng khá thô sơ, nếu làm bằng sắt thì lại càng không có giá trị.
“Không đáng tiền sao?” Ngữ điệu của bà nội có hơi thất vọng.
“Nhưng cháu vẫn rất tò mò, tổ tiên chúng ta từng có người làm na sư sao?”
Hà Tứ Hải lại cầm chiếc tù và lên, chuẩn bị thổi.
“Coi chừng bẩn.” Lưu Vãn Chiếu nhắc nhở.
Món đồ này cũng để nhiều năm như vậy rồi, ai mà biết có bao nhiêu vi khuẩn chứ.
“Anh biết mà.” Hà Tứ Hải đáp.
Hắn cuộn tay lại rồi thổi một hơi vào lòng bàn tay.
“Tu tui ~” Tiếng kèn xa xăm và cổ kính vang vọng trong sân.
Không khí dường như rung lên một cách khó hiểu, tâm trí con người như được đưa về quá khứ xa xôi.
“Hả?” Hà Tứ Hải rất ngạc nhiên.
Chiếu tù và này có vẻ không hề tầm thường.
Hai vợ chồng Trương Lục Quân đang làm bữa sáng trong bếp, vừa nghe thấy âm thanh liền từ sau bếp đi ra.
Ngay đến cả hai đứa trẻ cũng dụi dụi mắt chạy ra ngoài chung vui.
“Ông chủ, cho em chơi với.” Huyên Huyên nhìn chằm chằm vào chiếc tù và trên tay Hà Tứ Hải, thẳng thừng nói.
Hà Tứ Hải thấy nàng có gì đó không ổn lắm, lập tức liếc nhìn chiếc tù và sừng bò trên tay, ngẫm nghĩ một lát, rồi đưa nó cho cô.
Huyên Huyên vừa nhận lấy, liền đưa lên miệng của mình.
“Bẩn lắm, phải rửa đi đã.” Lưu Vãn Chiếu vội vàng nhắc nhở.
Đáng tiếc là đã quá muộn, Huyên Huyên đã cho nó vào miệng mình ngay lập tức.
Sau đó nàng phồng má, dùng lực thổi một hơi.
“Tu tu ~” Tiếng tù và xa xăm lại vang lên một lần nữa.
“Gió nổi rồi sao?” Bà nội nghi hoặc ngẩng đầu.
Không biết từ đâu bỗng nhiên có một cơn gió thổi qua, cơn gió xoáy cuốn theo hoa lá trong vườn để chúng tự do bay nhảy.
“Sắp mưa rồi sao?” Trương Lục Quân nhìn trời.
Bầu trời vốn còn đang nắng ráo, không biết từ lúc nào lại trở nên u ám, khiến cho người ta có cảm giác mưa gió đang ập tới.
Hà Tứ Hải đưa tay ra, chộp lấy chiếc tù và từ trong miệng Huyên Huyên.
Gió ngừng rồi, mây tản đi.
Nó đến một cách bất ngờ, mà rời đi cũng rất bất ngờ.
Lúc này, đừng nói là Hà Tứ Hải mà những người khác cũng đều nhìn ra có gì đó không ổn lắm.
Hà Tứ Hải nhìn vào chiếc rương, chỉ thấy dưới đáy giương vẫn còn hai món đồ.
------
Dịch: MBMH Translate