Hai vật cứng dưới đáy hòm, sở dĩ hòm nặng như thế đại khái cũng là bởi vì chúng nó.
Một khối nghiên mực tạo hình bình thường, nhưng mà nó là ngoài tròn trong vuông. Hình dạng này đúng là rất hiếm thấy, bình thường đều là ngoài vuông trong tròn.
Hà Tứ Hải cầm nó lên nhìn một chút, tương đối nặng, tạo hình vô cùng đơn giản, chỉ có điêu khắc một vòng xung quanh, có người, có thú, có cá, có hoa. . .
Tất cả đều vây quanh mặt bên của nghiên mực.
Chạm trổ rất tinh tế, nếu như nhìn chằm chằm một thời gian dài thì cảnh vật phảng phất như là sống lại.
Hai đứa nhóc ở bên cạnh, nhón mũi chân, lay cánh tay của Hà Tứ Hải, một mặt hiếu kỳ.
"Cái này hẳn là đáng giá đúng chứ?" Bà nội ở bên cạnh hỏi.
Nàng không quan tâm đồ có tốt hay không, chỉ quan tâm có đáng tiền hay không, chỉ có bán được giá thì mới có thể mua nhà cho cháu trai, những chuyện khác đều không quan trọng.
"Hẳn là rất đáng giá?" Hà Tứ Hải ước lượng ở trong tay, nhưng mà hắn lại không chuẩn bị bán.
Tuy rằng hiện tại còn không nhìn ra chỗ kỳ lạ của nghiên mực, thế nhưng lại cảm thấy không phải là vật bình thường, vật này khả năng cũng không bình thường.
"Nhưng mà, tại sao lại thả đá vào trong rương làm gì?" Trương Lục Quân xem xét trong rương một hồi, tò mò hỏi.
Đây chính là món đồ cuối cùng.
Một viên đá?
Trương Lục Quân đưa tay lấy nó ra từ trong rương.
Bởi vì khối đá này không lớn, chỉ to bằng bàn tay.
Thế nhưng hòn đá lởm chởm kỳ lạ, cầm ở trong tay khiến người ta cảm thấy như bị đâm tay.
"Đây là một con dấu đúng không nhỉ?" Lưu Vãn Chiếu đứng ở bên cạnh nhìn thấy liền nói.
Thì ra khối đá này ngoại trừ tạo hình dãy núi ở ngoài thì bốn phía đều rất trơn nhẵn, phía trên có khắc núi non sông suối.
"Con dấu?" Trương Lục Quân lật ngược nó lại.
Quả nhiên phía dưới có khắc vài chữ.
"Đây là chữ gì?"
Trương Lục Quân không biết, Hà Tứ Hải cũng không biết.
"Em biết không?" Hà Tứ Hải hỏi Lưu Vãn Chiếu.
Đừng nhìn chuyên ngành của Lưu Vãn Chiếu là ngoại ngữ, thế nhưng bởi vì Lưu Trung Mưu cho nên cô vẫn có nghiên cứu về văn hóa Đại Hạ cổ.
"Nhìn qua rất giống là Vân Triện."
Nhưng cụ thể thì Lưu Vãn Chiếu cũng không biết.
"Vân Triện?"
"Đúng, là một loại chữ của đạo gia." Lưu Vãn Chiếu giải thích.
Hà Tứ Hải nghĩ đến lời nói trước đó của Trương Lục Quân. Trương gia được cho là một nhánh của núi Long Hổ, địa vị của núi Long Hổ ở trong đạo giáo thì không cần nói cũng biết.
Mặt khác, ngày hôm đó hắn đã nhìn thấy bức họa chân dung của tổ tiên Trương Giải ở trong từ đường, trên người chính là m Dương Y.
Mà hiện tại trong đống đồ của tổ tiên mà ông nội thu gom lại có đồ vật liên quan tới đạo giáo, cũng không có gì lạ.
"Ông tổ nhà họ Trương xem ra dù không có quan hệ gì với núi Long Hổ thì cũng có quan hệ với đạo gia, cũng không biết trước đây có phải đã từng làm đạo sĩ hay không."
"Núi Long Hổ là Chính Nhất Giáo, Chính Nhất Giáo cũng có thể cưới vợ sinh con." Hà Tứ Hải thuận miệng nói.
Từ sau khi khi trở thành người tiếp dẫn, hắn đã tìm hiểu một chút về đạo giáo, Phật giáo và một số tông giáo cổ xưa.
"Nhưng mà, khôi đá hẳn là không đáng giá bao nhiêu tiền, hơn nữa tại sao những thứ đồ này lại ở nhà chúng ta?" Trương Lục Quân cảm thấy có chút kỳ quái.
Đồng thời thuận tay đưa con dấu đá cho Hà Tứ Hải.
Hắn nói như vậy, là bởi vì toàn bộ thôn Trương gia đều có cùng một tổ tiên, cho nên những thứ đồ này tại sao lại truyền thừa ở nhà bọn họ, khẳng định là có nguyên nhân.
Thật ra Hà Tứ Hải cũng nghi hoặc điểm này. Hắn hiện tại càng phát hiện, lúc trước thu được "Sổ sách" cũng không phải là vận may gì cả.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng tay hắn theo bản năng mà tiếp nhận con dâu đá mà Trương Lục Quân đưa tới.
Sau đó. . .
Hắn lập tức ngây người.
Bởi vì vào đúng lúc này, tâm thần của hắn bỗng cất cao vô hạn.
Chỗ mà mắt nhìn tới, đều có thể thấy rõ ràng tất cả.
Nhưng mà đây lại không phải là cảnh tượng nhân gian, mà là m Thế.
Trước đây hắn cũng đã từng đi m Thế, nhưng cũng chỉ là một góc trong đó mà thôi.
Nhưng hiện tại hắn đang nhìn xuống toàn bộ m Thế.
Diện tích của m Thế lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, nó được một dòng sông lớn vờn quanh.
Vô số linh hồn bay xuống từ không trung, có linh hồn rơi vào Minh Thổ, có linh hồn rơi vào giữa sông, ngay ngắn có thứ tự.
Mà lúc này, trong minh thổ, cảnh sắc vô số năm qua đều là trăng sáng gió sạch bỗng nhiên hợp lại.
Giữa bầu trời xuất hiện "Mặt trời".
Một tinh thể còn sáng hơn cả mặt trăng xuất hiện ở trên Minh Thổ.
Vô số âm hồn ngẩng đầu lên, nhìn về phía không trung, cảm thấy từ nơi sâu xa Minh Thổ hình như đang thay đổi trở nên không giống trước, nhưng lại không nói ra được.
Mà trong hiện thực, thứ mà mọi người thấy chính là, trong khoảnh khắc Hà Tứ Hải tiếp nhận con dấu đá.
Quần áo trên người hắn điên cuồng quay cuồng một hồi rồi biến thành một bộ màu trắng, còn không đợi mọi người nhìn kỹ, quần áo chớp mắt lại biến thành màu đen, sau đó lại biến mất ngay dưới mắt của mọi người.
"Tiểu Chu?" Dương Bội Lan ở bên cạnh kinh ngạc thốt lên một tiếng.
"Đây là làm sao thế?" Bà nội lo lắng hỏi.
"Trước đừng có gấp." Lưu Vãn Chiếu nhìn về phía Huyên Huyên bên cạnh.
Về phần Đào Tử, nàng không căng thẳng một chút nào, trái lại há to mồm, nói với vẻ vui mừng nói: "Ba ba cũng biết ma pháp sao."
Lúc này, quần áo ngủ của Huyên Huyên cũng xảy ra thay đổi tương tự, tương tự nàng cũng không có biến mất, mà là lấy đèn Dẫn Hồn của mình ra từ phía sau.
Mọi người kinh ngạc một trận, vừa nãy phía sau nàng rõ ràng là không có gì cả, đây là lấy ra từ đâu.
Đào Tử tò mò chạy đến phía sau nàng, nhìn chằm chằm vào mông của nàng.
Huyên Huyên giơ lên đèn Dẫn Hồn trong tay lên, đồng thời thắp sáng nó, nhưng mà ngọn đèn Dẫn Hồn do nàng thắp sáng lại là màu tím lam.
Trong nháy mắt này, mọi người cảm giác cảnh tượng trước mắt biến đổi, giống như đứng sững ở trong hư không, nhìn xuống mặt đất.
"Đây là chỗ nào?" Bà nội có chút kinh hoảng hỏi, có chút không đứng thẳng được.
Đúng lúc này, một cái tay đỡ lấy nàng, tất cả cảnh tượng chớp mắt liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Tất cả hầu như đều chỉ là trong nháy mắt, tất cả mọi người còn chưa kịp nhìn kỹ thì mọi thứ đã biến mất rồi, giống như tất cả chỉ là ảo giác của mọi người.
"Bà nội, bà ngồi đi."
Hà Tứ Hải đỡ bà nội ngồi xuống.
Đồng thời duỗi tay tắt đèn Dẫn Hồn trên tay Huyên Huyên.
"Vừa nãy, các con đều nhìn thấy rồi?" Bà nội hơi nghi hoặc một chút.
Trương Lục Quân và Dương Bội Lan gật gật đầu.
Mà Lưu Vãn Chiếu thì nhìn về phía Hà Tứ Hải với vẻ mặt tò mò. Nàng biết tất cả đều là bởi vì hắn.
"Cảnh tượng mà các người nhìn thấy vừa nãy chính là m Thế." Hà Tứ Hải nói.
"Thì ra đó chính là âm thế, nhưng mà tại sao chúng ta lại đột nhiên đến âm phủ?" Bà nội kinh ngạc hỏi.
Sau đó lại tiếp tục lẩm bẩm: "Cũng không biết ông nó ở m Thế thế nào rồi."
"Đại khái là do con dấu này." Hà Tứ Hải mở bàn tay ra, chính là viên con dấu đá bình thường không có gì lạ kia.
"Ông nội để lại mấy thứ này, xem ra đều không phải là vật phàm."
"Vừa nãy nếu không phản ứng đúng lúc thì mọi người sẽ rất nguy hiểm. Người sống dò xét m Thế thì sẽ gặp báo ứng." Hà Tứ Hải đưa tay gõ đầu nhỏ của Huyên Huyên một cái.
Huyên Huyên cất đèn Dẫn Hồn ra phía sau mông, phồng miệng nhỏ, cảm giác mình thật oan ức.
Đào Tử tò mò nhìn đèn Dẫn Hồn bị Huyên Huyên đặt ở phía sau mông rồi biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Nàng lập tức trợn to hai mắt, sau đó duỗi tay nhỏ ra, sờ về phía mông của Huyên Huyên.
"Em làm gì vậy?" Huyên Huyên né tránh, không cho nàng sờ.
"Cho em sờ một chút, chỉ sờ một chút thôi, cái đèn lồng kia chạy đi đâu rồi?" Đào Tử sửng sốt hỏi, đồng thời kiên trì muốn sờ mông của nàng một chút.
Huyên Huyên xoay người chạy vào trong phòng, Đào Tử lập tức đuổi theo.
Không tìm được thề không bỏ qua.
------
Dịch: MBMH Translate