"Nếu những thứ đồ có tác dụng với cháu thì chắc chắn là không thể bán. Tối hôm qua bà đã thương lượng với ba mẹ của cháu một chút, nhiều nhất sẽ có thể kiếm được chừn 300 ngàn, số tiền này sợ là không đủ mua nhà. . ." Bà nội nói với vẻ mặt ưu sầu.
"Bà nội, cháu đã nói rồi, cháu thật sự có tiền, không cần các người mua nhà cửa gì cho cháu cả." Hà Tứ Hải cau mày nói.
"Nhưng mà. . ." Dương Bội Lan ở bên cạnh có chút lo lắng nói.
Nhà cửa chiếm vị trí quan trọng không gì sánh được trong lòng người Đại Hạ, có nhà cửa thì mới có nhà.
"Đúng đấy, bà nội, Tứ Hải gần đây đang chuẩn bị mua nhà. Cháu đang xem, đến lúc đó bà có thể chuyển tới ở cùng chúng cháu." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh lên tiếng.
“Cháu thật sự có tiền mua nhà sao?" Bà nội nghe vậy thì một mặt kinh ngạc.
"Không phải nói rất đắt sao?"
"Đúng là rất đắt, thế nhưng cháu gần đây kiếm được một khoản tiền, mua nhà hẳn là không thành vấn đề." Hà Tứ Hải nói.
"Ha ha, vẫn là cháu ngoan có bản lĩnh." Bà nội nghe vậy thì vô cùng hài lòng.
Ngược lại, Trương Lục Quân và Dương Bội Lan ở bên cạnh nghe vậy thì rất bất an.
Cảm thấy mình không giúp được một chút gì, cảm thấy tràn ngập áy náy.
"Chị Huyên Huyên, nhanh cho em sờ một chút, chỉ sờ một chút thôi."
Hai đứa nhóc thay xong quần áo, lằng nhà lằng nhằng đi ra từ trong nhà.
Nhưng mà tóc tai đều lộn xộn.
"Được rồi, hai người các em đừng nghịch nữa, lại đây, chị giúp các em chải đầu một hồi." Lưu Vãn Chiếu đi tới, nói.
"Dì, dì bảo chị Huyên Huyên cho cháu sờ mông một chút đi." Đào Tử nhìn Lưu Vãn Chiếu nói với ánh mắt cầu xin.
"Ạch ——, tại sao vậy?"
"Bởi vì cháu cảm thấy trên mông của chị Huyên Huyên có ma pháp." Đào Tử chống nạnh, nói với vẻ nghiêm túc.
Huyên Huyên: (? ? ? ? ? ? )
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì cười không ngừng được.
Sau đó nói với Huyên Huyên: "Vậy được, em cho em Đào Tử sờ một chút đi, nếu không ngày hôm nay em ấy sẽ không để yên cho em đâu."
"Vậy cũng tốt, nhưng chỉ có thể sờ một chút thôi nha." Huyên Huyên cũng không muốn Đào Tử cứ luôn nhìn chằm chằm mông của nàng.
Đào Tử nghe vậy thì hưng phấn duỗi tay nhỏ ra.
"Cháu không sợ tay của cháu sẽ lập tức biến mất sao?" Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh bỗng nhiên cười xấu xa.
Σ(°△°|||)︴
Đào Tử vội vàng rụt tay nhỏ lại, nếu như mà tay của nàng biến mất thì phải làm sao bây giờ?
Nàng sẽ không có tay ăn cơm nữa.
Huyên Huyên thấy Đào Tử không dám, lập tức vui vẻ nở nụ cười.
Đồng thời còn lắc lắc mông, chủ động trêu chọc: "Đến nha, đến nha, cho em sờ đó."
Đào Tử nghe vậy, mắt to chuyển động.
Sau đó chạy đến thùng rác trong góc sân, rút ra cây pháo hoa đã bắn hết vào buổi tối hôm qua.
Sau đó dùng cây pháo hoa, cẩn thận đâm đâm trên vào mông của Huyên Huyên.
(# ̄~ ̄#)
"Thế nào?" Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh buồn cười hỏi.
"Hừm, ừm, chị Huyên Huyên, chị có phải là không dùng ma pháp đúng không?" Đào Tử chống cằm, cảm thấy thật sự có chuyện như vậy, suy nghĩ một chút rồi nói.
Huyên Huyên lườm một cái, biểu thị không muốn quan tâm đến nàng.
"Được rồi, không nên náo loạn nữa, để chị chải tóc cho các em nào." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Đào Tử, bà nội chải giúp cháu." Dương Bội Lan nghe vậy thì đi tới rồi nói.
Đào Tử nhìn nàng một cái, lắc đầu nói: "Cháu muốn ba chải giúp cháu, ba chải rất đẹp."
Dương Bội Lan nghe vậy có chút thất vọng.
. . .
Vừa ăn xong bữa sáng phong phú, ông chú đã đến rồi.
"Ăn chưa? Nếu chưa thì ăn một chút không?" Trương Lục Quân nhìn thấy chú thì vội vàng chào hỏi.
"Không cần, chú đến thông báo cho cháu một tiếng, đều sắp xếp thỏa đáng rồi, chú cũng đã thông báo cho từng nhà rồi. Đầu bếp chính là Ngô Hữu Lý ở thôn Ngô, một bàn sáu trăm tệ, tổng cộng mười tám bàn, ngoại trừ rượu, hắn bao hết."
Ông chú nói xong thì móc một tờ giấy ra từ trong túi, phía trên là thực đơn bữa tiệc.
Trương Lục Quân tiếp nhận nhìn một chút, vẫn tương đối hài lòng, trên căn bản đều là món ăn mặn.
Nông thôn trồng rau dưa, nếu mà đưa vào tiệc, nhà ai sẽ thiếu rau dưa chứ? Sẽ bị người ta nói lời dèm pha.
"Tứ Hải, con có muốn đi cùng ba không?" Trương Lục Quân quay đầu hỏi Hà Tứ Hải đang nói chuyện với bà nội.
Tuy rằng ông chú đã sắp xếp xong tất cả, thế nhưng hắn chưa đi liếc mắt nhìn, đương nhiên là không thể nào chắc chắn được.
Hơn nữa hắn còn phải đi xem xem các món ăn có đúng như được viết trên thực đơn hay không, có ăn bớt nguyên vật liệu gì hay không, mặt khác hắn còn muốn tự đi mua rượu.
"Con không đi đâu." Hà Tứ Hải quay đầu lại nói.
Hắn cũng không quen mọi người, đi làm cái gì, lại nói hắn cũng không quá yêu thích bầu không khí quá huyên náo.
"Vậy được, con ở nhà với bà nội đi." Trương Lục Quân nghe vậy cũng không cưỡng cầu, cầm mấy bao thuốc lá từ trong nhà rồi cùng ra ngoài với ông chú.
Đào Tử và Huyên Huyên nằm nhoài trên quầy, đang chơi mấy cái linh kiện kia của Trương Lục Quân.
Các linh kiện với tạo hình kỳ lạ bị các nàng coi như là món đồ chơi nhỏ.
"Khi cháu còn bé, rất thích phá đồ của ba cháu, rất nhiều đồ đều bị cháu phá hỏng, không sửa được nữa." Bà nội nói.
"Khi đó nó còn nói, sau này muốn cùng Lục Quân giúp người sửa đồ." Dương Bội Lan tiếp lời.
"Chỉ là chớp mắt đã lớn như vậy rồi, ai nghĩ đến hiện tại lại làm bác sĩ rồi." Bà nội cảm khái.
"Bà nội, cháu không phải đã nói với bà rồi sao? Không phải bác sĩ, không phải bác sĩ, người khác nghe xong sẽ châm biếm." Hà Tứ Hải giải thích.
"Được, được, không nói, không nói." Bà nội cười híp mắt, nói.
Nhưng dáng vẻ lại không nghe lọt tai, Hà Tứ Hải cũng rất là bất đắc dĩ.
Mọi người ngồi nói chuyện phiếm một hồi.
Đúng lúc này, bỗng nghe thấy tiếng xe ở ngoài cửa.
Mọi người quay đầu lại, thông qua tủ kính, thì thấy một chiếc xe việt dã dừng ở ngoài cửa.
"Chắc là bọn lão đại trở về." Bà nội đứng lên, nói.
Hai đứa nhóc đã tò mò chạy ra ngoài từ sớm.
Sau đó thì thấy một cô gái trẻ tuổi đi xuống từ phía sau xe.
"Hả?" Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc.
Bởi vì cô bé này trông có chút quen mắt.
"Bà nội." Cô gái còn chưa có vào đã nghe thấy tiếng.
"Tiểu Lộc đã về rồi?" Bà nội nghe thấy giọng nói thì cười ha hả tiến lên đón tiếp.
Mọi người tự nhiên cũng nối đuôi nhau mà ra.
Trương Lộc liếc mắt liền thấy Hà Tứ Hải.
Trong điện thoại nghe nói đã tìm được em họ, nàng còn có chút khó có thể tin được, làm sao lại đột nhiên tìm được, đồng thời còn trực tiếp trở lại?
Nàng không rõ chi tiết nhỏ trong đó cho lắm, hỏi chú và bà nội thì mọi người đều nói hàm hồ, không rõ ràng.
Cho nên trong lòng nàng vẫn ôm một tia nghi hoặc, không phải là gặp phải lừa đảo đó chứ?
Đây không phải là tiền lệ gì, nhưng trong tin tức trên báo cũng thường có chuyện tên lừa đảo lợi dụng sơ hở, giả thành đứa nhỏ bị lạc rồi đi lừa đảo các gia đình.
Thế nhưng ngay lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hà Tứ Hải, lập tức khẳng định đây không phải tên lừa đảo. Bởi vì tướng mạo của Hà Tứ Hải có vài phần tượng tự với ba nàng lúc còn trẻ, so với chú hai thì lại càng giống rồi.
Hơn nữa nàng cũng có chút cảm giác quen mắt không tên, hình như đã gặp qua ở đâu đó.
"Mấy ngày trước, em có phải là từng đến công viên điêu khắc Dương Thành không?" Trương Lộc nghi hoặc hỏi.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì có chút bừng tỉnh, hắn cũng nhớ ra rồi.
Đây không phải là cô gái cầm máy chụp ảnh ở công viên điêu khắc ngày hôm đó sao?
------
Dịch: MBMH Translate