Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 247 - Chương 247: Bác Cả

Chương 247: Bác Cả Chương 247: Bác Cả

Mấy ngày trước, hắn mang Tiểu Đậu đến Dương Thành tìm mẹ của cậu, bởi vì Mạnh Thải Hà còn chưa tan làm, cho nên Hà Tứ Hải dẫn cậu đến công viên điêu khắc gần đó.

Cũng là ở nơi đó, gặp qua Trương Lộc một lần. Nàng đeo ba lô, cầm máy ảnh trong tay, chụp hình khắp nơi.

Hai người chỉ là liếc mắt nhìn nhau một chút rồi bước qua nhau, Hà Tứ Hải đương nhiên là không nhớ được.

Thế nhưng Trương Lộc lại không giống, lúc nàng nhìn thấy Hà Tứ Hải thì trong lòng đã nảy sinh nghi hoặc.

Nhưng vào lúc nàng đang ngây người, Hà Tứ Hải đã đi rồi.

Sau đó nàng rất hối hận, còn gọi điện thoại nói với bà nội.

Đây cũng là lý do tại sao lúc Hà Tứ Hải mới vừa trở lại, bà nội hỏi hắn có phải là tiểu Lộc tìm được hắn hay không.

"Cậu quả nhiên chính là em tiểu Chu, ngày hôm đó chị đã nói, nào có người giống người như thế." Trương Lộc hưng phấn nói.

"Xin chào." Hà Tứ Hải cười rồi lên tiếng chào hỏi với nàng.

Ánh mắt lại nhìn về phía chiếc xe phía sau nàng.

Lúc này lại có hai người xuống.

Một người đàn ông trung niên vóc người cường tráng, tóc mai có chút bạc, thế nhưng rất có uy nghiêm, hắn chính là bác cả Trương Hải Quân rồi.

Không trách bà nội nói hắn giống ông nội, quả nhiên bất luận là tướng mạo hay là trên động tác, đều rất tương tự.

Bên cạnh là một người phụ nữ trung niên, tóc ngắn da trắng, trên người mặc áo vest, bên dưới mặc một cái quần ống thẳng, quần áo ngay ngắn rõ ràng, mang đến cho người ta một loại cảm giác mạnh mẽ vang dội, sạch sẽ lưu loát.

"Mẹ, Bội Lan." Hai người đi tới gọi một tiếng, ánh mắt lại rơi vào trên người Hà Tứ Hải.

Bà nội nghe vậy gật gật đầu, vẻ mặt rất bình thản.

Không còn sự hưng phấn khi nhìn thấy cháu gái Trương Lộc.

"Anh cả, chị dâu." Dương Bội Lan đứng ở bên cạnh bà nội, nhẹ giọng gọi một tiếng, sau đó cũng không nhiều lời nữa.

"Bội Lan, em thật sự khỏe rồi sao? Lúc Lục Quân gọi điện thoại tới nói em khỏe rồi, chị còn cảm thấy không thể tin được, đến để chị xem một chút." Mẹ của Trương Lộc có vẻ vô cùng nhiệt tình, kéo Dương Bội Lan qua, quan sát tỉ mỉ.

"Em hiện tại tốt rồi, con trai cũng quay về rồi, đúng là đưa tay làm tan mây sẽ thấy ánh trăng." Chị dâu cười nói.

"Chị dâu."

"Vào nhà ngồi đi." Bà nội nói.

Trương Hải Quân và Ôn Nhã liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hơi nghi hoặc một chút.

Bởi vì nhìn thấy bọn họ, Hà Tứ Hải chỉ là khẽ gật đầu đối với bọn họ, đã không chào, cũng không nói chuyện.

Chờ trở lại trong phòng, quầy sửa chữa liền có vẻ có chút chen chúc, thế là mọi người đi vào buồng trong, đi đến trong sân.

Lần này Trương Hải Quân trở về mang theo bao lớn bao nhỏ, mang theo không ít đồ, trên căn bản đều là mang cho bà nội.

"Mẹ đều đã già rồi, mua những thứ đồ này làm gì, lãng phí tiền." Bà nội xem thường nói.

"Mẹ, đều là một ít đồ bổ." Ôn Nhã ở bên cạnh nói.

Lúc này Dương Bội Lan đứng dậy, chuẩn bị đi pha trà cho mọi người.

Lưu Vãn Chiếu đứng lên muốn giúp đỡ.

"Không cần, để dì làm được rồi." Dương Bội Lan vội vàng ngăn cản.

"Bội Lan, còn chưa giới thiệu cho chúng tôi đâu đó, vị này chính là?" Ôn Nhã nhân cơ hội hỏi.

Trương Hải Quân và Trương Lộc cũng tò mò nhìn sang.

"Đây là tiểu. . . bạn gái của Tứ Hải, Lưu Vãn Chiếu." Dương Bội Lan giải thích.

"Tứ Hải?" Ôn Nhã nghe vậy thì hơi nghi hoặc một chút.

"Tôi tên là Hà Tứ Hải." Hà Tứ Hải đứng ở bên cạnh, nói với vẻ bình thản.

"Tứ Hải? Văn Chu, rất ứng cảnh nha, cái tên Trương Văn Chu này chính là dì lấy giúp cháu đó."

"Cháu có biết, tại sao dì lại lấy tên cho cháu là Văn Chu không?" Ôn Nhã hứng thú dạt dào, mang đến cho người ta một loại cảm giác rất nhiệt tình.

"Hẳn là xuất phát từ ‘Văn Chu Sư Tương Ngữ’ đúng không?" Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh lên tiếng.

"Ồ, cháu thế mà còn biết bài thơ này, bài thơ này rất lạ, người biết không nhiều." Ôn Nhã cao hứng nói.

"Được rồi, đều ngồi đi, Bội Lan, con đi lấy cho đại ca chị dâu con chút nước uống." Bà nội bảo mọi người ngồi xuống.

"Không cần, đều là người trong nhà, khách sáo như thế làm gì?" Ôn Nhã vội vàng nói.

Thế nhưng Dương Bội Lan kiên trì muốn đi, cuối cùng Ôn Nhã cùng đi với nàng.

"Em Tiểu Chu, sao em tìm về được đến nhà vậy?" Trương Lộc ở bên cạnh tò mò hỏi.

"Tôi tên là Hà Tứ Hải."

"Đều giống nhau, đều giống nhau." Trương Lộc không để ý lắm.

Nhưng nhìn thấy Hà Tứ Hải nhìn chằm chằm nàng và lặng lẽ không nói thì lập tức bất đắc dĩ nói: "Được rồi, em Tứ Hải, sao em lại tìm tới đây vậy, là nhìn thấy chị đăng thông báo tìm người ở trên mạng sao? Em còn nhớ chuyện khi còn bé không? Đều nhớ gì đó. . ."

"Tiểu Lộc." Trương Hải Quân vẫn không nói chuyện bỗng lên tiếng.

Trương Lộc lè lưỡi, lộ ra vẻ nghịch ngợm.

Trương Hải Quân liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải ngồi ở chỗ đó, thần sắc trầm ổn rồi nhìn con gái mình một chút.

Con gái rõ ràng là lớn hơn hai tuổi, nhưng lại cứ giống như đứa bé không chịu lớn.

"Trở về là tốt rồi, những năm này ba mẹ cháu ngày nhớ đêm mong. Đặc biệt là mẹ cháu, người đều bệnh cả ra, sau này. . . phải cố gắng hiếu thuận bọn họ." Trương Hải Quân trầm giọng nói ra.

Tuy Trương Hải Quân nói có lý, cũng không phải là ý gì nói xấu, thế nhưng không biết vì sao, Hà Tứ Hải nghe vào trong tai lại hơi cảm thấy không dễ chịu. Bản thân hắn cũng không biết là vì nguyên nhân gì.

Trương Hải Quân thấy Hà Tứ Hải không trả lời, hơi nhíu mày, vừa muốn nói thì Trương Lộc bên cạnh lại lặng lẽ kéo vạt áo của hắn.

Đúng lúc này, Dương Bội Lan và Ôn Nhã bưng nước trà đi ra.

"Đến, uống chút nước trà đi, sáng sớm đã chạy về, nói thật thì đúng là có chút khát." Ôn Nhã nói xong, để khay trà lên trên bàn.

"Đào Tử, Huyên Huyên, lại đây, cho các cháu đồ ăn vặt." Dương Bội Lan nói với hai đứa nhóc đang ngồi xổm ở bên vườn hoa.

Hai đứa nhóc vừa nghe có ăn thì lập tức chạy tới.

"Các nàng là?" Ôn Nhã tò mò hỏi.

"Đây là em gái của Vãn Chiếu, Huyên Huyên. . ." Dương Bội Lan giải thích.

Nàng chưa kịp nói hết câu, Đào Tử đã tự mình lớn tiếng nói: "Cháu là con gái của ba ba, tên là Đào Tử."

"Ha ha, vậy ba ba cháu là ai vậy?" Trương Lộc cảm thấy nàng nói chuyện thật buồn cười, thật sự ngây thơ.

"Là tôi." Hà Tứ Hải ở bên cạnh lên tiếng.

"Hả?"

(⊙? ? ⊙)

Con mắt Trương Lộc trợn trừng lên, một mặt kinh ngạc, người đều thiếu chút nữa đã nhảy lên.

Nàng nhìn Hà Tứ Hải một chút rồi lại nhìn Đào Tử một chút.

Đào Tử ít nhất cũng bốn, năm tuổi, mà Hà Tứ Hải thì sao? Năm nay chỉ có mười chín, cho nên hắn đã sinh con từ năm mười ba mười bốn tuổi sao?

Chờ chút, mới rồi có nói đến bạn gái?

Trước thấy dáng vẻ thành thục của Hà Tứ Hải, theo bản năng mà quên vấn đề này, hiện tại mới phản ứng được.

"Đào Tử, con và Huyên Huyên đi chơi lái xe đi." Hà Tứ Hải nói.

"Được ạ." Đào Tử và Huyên Huyên nghe vậy thì lập tức đáp lớn một tiếng.

Sau đó các nàng cầm một ít đồ ăn vặt, rồi chạy về phía chiếc xe buýt trong lều.

"Đào Tử, người lớn muốn yên lặng nói chuyện, không muốn cho chúng ta nghe được, còn tưởng rằng chúng ta không biết." Huyên Huyên lặng lẽ nói với Đào Tử.

Nhưng mà lặng lẽ này có vẻ có chút lớn.

Đào Tử nghiêm túc gật đầu nhỏ, "Em biết, ba ba và dì Lưu cũng thường xuyên tụ lại nói thầm với nhau, còn tưởng rằng em không biết."

Giọng nói của các nàng quá lớn, khiến cho Lưu Vãn Chiếu lập tức đỏ bừng mặt.

Hà Tứ Hải lại là dáng vẻ không sao cả, vẻ mặt hờ hững.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment