Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 248 - Chương 248: Cuộc Sống Nhỏ.

Chương 248: Cuộc Sống Nhỏ. Chương 248: Cuộc Sống Nhỏ.

"Các người trở về rồi?" Sắp tới buổi trưa, Trương Lục Quân trở về từ bên ngoài.

Lúc nhìn thấy Trương Hải Quân, thì bình thản bắt chuyện một tiếng, nhìn thấy Ôn Nhã, cũng chỉ là gọi một tiếng chị dâu.

"Có nấu bữa trưa không?" Hắn tiếp trực tiếp quay đầu hỏi Dương Bội Lan bên cạnh.

Dương Bội Lan gật gật đầu, sau đó nói: "Bọn người anh cả đến, anh lại đi mua một ít món kho về đi?"

"Không cần, buổi trưa tùy tiện ăn một chút, ba giờ chiều đã khai tiệc rồi, đến lúc đó còn ăn nữa." Trương Lục Quân khoát tay áo, nói.

Dương Bội Lan cảm thấy như vậy không tốt lắm, há miệng, nhưng cuối cùng lại không hề nói gì.

Trước khi nàng bị bệnh, quan hệ giữa Trương Lục Quân và Trương Hải Quân còn tốt, cũng không biết trong thời gian này đã xảy ra chuyện gì không vui.

Bởi vì không rõ ràng, cho nên Dương Bội Lan mới không nói, chung quy chồng mình mới là quan trọng nhất.

Nhưng mà vợ chồng Trương Hải Quân cũng không nói cái gì, cũng không nhìn ra cái gì không vui cả.

"Lục Quân, nếu như tiểu Chu đã trở về rồi, chú cũng bỏ xuống được rồi. Tất cả đều sẽ tốt lên, tôi thấy tuy Lưu tiểu thư hơi lớn tuổi, nhưng quả thực là một cô gái không tệ."

"Nhưng mà Tứ Hải còn nhỏ, không cần kết hôn sớm như vậy. Còn có, nó hiện tại làm cố vấn tâm lý gì đó, tôi thấy cũng không phải là việc gì lâu dài, nếu không tôi nhờ người ở Lộc thị giúp nó. . ."

"Anh cả."

Trương Lục Quân cau mày cắt ngang hắn.

"Sao thế?"

"Đây là chuyện nhà tôi." Trương Lục Quân nói.

"Tôi là anh của chú." Giọng nói của Trương Hải Quân cũng tăng lên không ít.

Trương Lục Quân nghe vậy thì trên mặt có vẻ hơi tức giận, nhưng cuối cùng vẫn là ẩn nhẫn lại.

Nhưng mà bà nội nghe thấy tiếng, đi tới, tức giận nói: "Mẹ còn chưa có chết đâu, ồn ào cái gì? Ồn ào cái gì?"

"Mẹ." Thấy bà nội lên tiếng, hai người ngoan ngoãn cúi đầu không dám nhiều lời.

Bên ngoài truyền đến tiếng cười đùa của Trương Lộc và bọn nhỏ.

Bà nội thở dài một hơi, nói: "Hai người các con đã lớn như vậy rồi, còn không bằng đứa nhỏ."

Hai anh em Trương Hải Quân há miệng, cuối cùng cũng không dám nói cái gì.

"Mẹ đang còn sống, các con không được ầm ĩ, chờ mẹ chết rồi thì các con cả đời không qua lại với nhau thì mẹ cũng không quản, đương nhiên mẹ cũng quản không nổi." Bà nội thở dài nói.

"Mẹ, hai chúng con chỉ là tranh chấp hai câu, nào đến mức đó chứ." Trương Hải Quân vội vàng nói.

"Đúng, mẹ, mẹ không cần lo lắng lung tung." Trương Lục Quân cũng nói.

Bà nội nhìn hai người bọn họ nói chuyện mà không thèm nhìn nhau, con trai của mình là hạng người gì, nàng hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác.

"Lục Quân, con đi giúp Bội Lan nấu bữa trưa đi, bọn nhỏ còn đang chờ ăn cơm đây này." Bà nội đầu tiên là nói với Trương Lục Quân.

Trương Lục Quân đáp một tiếng rồi xoay người đi vào nhà bếp.

Bà nội lúc này mới nói với Trương Hải Quân: "Lão đại, đây là trong nhà, không phải ở quân đội."

"Mẹ."

"Được rồi, con đi giúp Ôn Nhã sắp xếp bàn đi, mẹ thấy nó cọ, bàn đều sắp bị nó cọ cho thủng một lỗ rồi." Bà nội nói xong liền xoay người đi về phía bọn nhỏ đang chơi ở trong sân.

Tuy nàng đã già, thế nhưng lại rõ ràng cách sống hơn bất kỳ ai khác.

Trương Hải Quân thấy bà nội rời đi, liền xoay người đi ra sân trước.

Quả nhiên Ôn Nhã mang găng tay, dùng xà phòng đang lau chùi bàn.

"Ai. . ." Trương Hải Quân cũng là một mặt bất đắc dĩ.

Nhiều năm như vậy, sao vẫn không bỏ được tật xấu này chứ.

Lúc còn trẻ, Ôn Nhã đã cực thích sạch sẽ.

Thích sạch sẽ vốn là một phẩm đức tốt, thế nhưng bất cứ chuyện gì quá mức thì đều sẽ không tốt rồi.

Ôn Nhã có bệnh thích sạch sẽ tương đối nghiêm trọng, tất cả đồ vật trong nhà đều được sắp xếp chỉnh tề, mặt đất càng là được lau cho sáng như gương, dù cho rơi một sợi tóc thì nàng đều phải nằm xuống nhặt lên cho bằng được.

Do đó, sau khi trưởng thành con gái cũng không quá muốn về nhà.

Theo cách nói của con gái thì là trong nhà quá sạch sẽ, không có nhân khí, nhà trở thành nơi gò bó nhất đối với nàng, không giống như là nhà một chút nào.

Mà Trương Hải Quân thường xuyên ở trong bộ đội lại không cảm nhận được, chờ đến lúc phản ứng lại thì đã muộn rồi.

"Mời các người ngồi xuống, tôi phải lái xe rồi, tích tích. . ." Trương Lộc ngồi ở chỗ ngồi trên vị trí tài xế trên xe buýt, không ngừng xoay xoay tay lái.

Hai đứa nhóc ở phía sau một mặt hưng phấn, giống như là xe thật sự có thể chạy.

"Chị, cho chị ăn." Bỗng nhiên Đào Tử chạy tới, đưa cho nàng một miếng bánh táo.

Đào Tử cảm thấy người chị gái đang chơi đùa vui vẻ với bọn nhóc là một người tốt, cho nên sẽ thưởng cho nàng một số thứ mà mình không ăn. Bình thường trong nhà nếu như tiểu Bạch ngoan ngoãn nghe lời, chơi cùng nàng thì nàng cũng sẽ cho tiểu Bạch một con cá khô nhỏ.

"Oa, cảm ơn em nha, nhưng mà em phải gọi chị là cô." Trương Lộc vui vẻ nhận lấy.

"Ục ục?" Đào Tử hơi nghi hoặc một chút.

"Ha ha, Đào Tử là gà ục ục sao? Gọi ục ục." Huyên Huyên ở bên cạnh vui vẻ nói.

"Hừ, em là gà ục ục, gà ục ục muốn mổ bụng chị." Đào Tử đưa tay nhỏ tạo thành hình mỏ gà, rồi mổ về phía Huyên Huyên.

Huyên Huyên cất bước chạy về phía sau xe, Đào Tử lập tức đuổi theo.

Huyên Huyên vừa chạy vừa kêu: "Gà ục ục muốn ăn trẻ nhỏ, gà ục ục là đại quái thú, thật sự sợ hãi nha."

"Đừng chạy, cho chị biết sự lợi hại của em. Em muốn mổ bụng chị thành một cái lỗ, sau đó lấy hết đồ ăn ngon từ trong ra." Đào Tử "Hung thần ác sát" hô.

"Ha ha, mới sẽ không đâu, trong bụng chị tất cả đều là phân thối." Huyên Huyên đắc ý nói.

Trương Lộc: (〃 ?? ω ??)

Một bụng phân thì có gì tốt mà kiêu ngạo chứ.

Tuy trẻ con chơi thật đúng là rất vui.

"Chị cũng tới. . ." Trương Lộc đứng dậy đuổi theo.

. . .

Nghe thấy tiếng chơi đùa của các nàng, bà nội cười nói: "Tiểu Lộc đã lớn như vậy rồi mà còn điên cùng bọn nhỏ."

"Rất tốt đẹp." Lưu Vãn Chiếu đặt hạt dưa đã bóc ở trước mặt bà nội.

Ấn tượng của nàng đối với Trương Lộc cũng rất tốt, là một cô gái đơn thuần không chút tâm cơ nào. Đương nhiên điều này cũng được phản ánh từ mặt bên, từ nhỏ đã được người thương yêu và cưng chiều, mới nuôi ra tính cách như vậy.

"Cháu ăn đi, không cần bóc cho bà." Bà nội nói.

"Thế nhưng chung quy cũng phải lập gia đình, điên điên khùng khùng, không chừng sẽ dọa chồng chạy mất. Nếu như nó mà có một nửa tính cách của cháu thì bà cũng yên lòng hơn nhiều." Bà nội nói xong lại không nhịn được mà nở nụ cười.

"Bà nội, bà có phải là đang nói xấu cháu hay không." Bỗng nhiên Trương Lộc ngó đầu ra từ cửa sổ xe rồi hỏi.

"Không có, không có." Bà nội hốt hoảng khoát tay áo một cái.

Lưu Vãn Chiếu "Xì xì" một tiếng, nở nụ cười.

Cái cảm giác này thật là tốt.

"Bà nhất định là đang nói xấu cháu đúng không." Trương Lộc một mặt hoài nghi, nói.

Sau đó nàng vội vàng xoay người, nói: "Hai đứa nhóc các người, đừng níu quần áo của chị, lại níu nữa sẽ hỏng mất đó."

"Rất tốt." Hà Tứ Hải cười, nói với bà nội.

"Tiểu Lộc rất hiểu chuyện, khiến bà bớt lo hơn nhiều so với ba mẹ của nó." Bà nội nghe Hà Tứ Hải khen thì có vẻ vô cùng cao hứng.

"Bà khi đó ở nhà của bác cả cháu một khoảng thời gian, thực sự không chịu được bác dâu của cháu, mỗi lần hai chúng ta ầm ĩ thì đều là tiểu Lộc nói chuyện giúp bà, khiến cho bác dâu của cháu tức điên lên. . ."

Bà nội nói xong thì cười ha ha, giống như một đứa bé.

"Cười vui vẻ như vậy, nhất định là đang nói xấu cháu có đúng hay không? Nói cháu giống nha đầu điên." Trương Lộc nghe thấy tiếng thì bỗng nhiên lại thò đầu ra, hỏi.

Thì ra nàng cũng biết, bà nội lại càng cười vui vẻ hơn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment