Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 249 - Chương 249: Người Đã Trung Niên

Chương 249: Người Đã Trung Niên Chương 249: Người Đã Trung Niên

Hơn ba giờ chiều, ngôi làng vốn luôn yên tĩnh phảng phất như đã sống lại.

Trước cửa tiệm sửa chữa chất đầy pháo, tiếng bùm bùm đinh tai nhức óc, hai đứa nhóc trốn ở sau cửa vừa muốn xem lại vừa sợ.

Trong nhà có rất nhiều người xa lạ đến.

Trương Lục Quân dắt Hà Tứ Hải đi giới thiệu với từng người.

Tuy Hà Tứ Hải không quá thích, thế nhưng cũng không chống cự, lễ phép chào hỏi với mọi người.

Mọi người cũng có thể cảm nhận được cảm giác xa cách mơ hồ, chỉ cho rằng hắn bởi vì mới trở về, tính cách hướng nội, sợ người lạ mà thôi.

Hà Tứ Hải rất nhạy cảm, nhìn những người trước mắt này, tuy rằng mặt tươi cười, hân hoan vui vẻ, thế nhưng người thật sự như vẻ ngoài lại không có mấy người.

Điều này làm cho hắn nhớ tới lúc bà nội qua đời, không có mấy người biểu hiện ra vẻ bi thương khổ sở, cho dù biểu hiện ra thì cũng giống như "Thằng hề", biểu diễn một chút lướt qua mà thôi.

Hiện tại những người này cũng không khác nhau gì cả.

Pháo được đặt từ quầy sửa chữa tới trước sân từ đường.

Lúc này, trước cửa từ đường xếp đầy bàn tròn, bầu không khí vui mừng.

Thậm chí còn treo một tấm biển, phía trên viết hoan nghênh về nhà.

"Tiểu Chu, như thế nào, cũng không tệ lắm phải không?" Ông chú lại đây, vỗ vỗ lưng Hà Tứ Hải, nói với dáng vẻ quen thuộc.

Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn hắn, gật gật đầu, "Rất tốt."

Sau đó quay đầu, chuyển ánh mắt nhìn về phía căn lều thô sơ bên cạnh.

Đầu bếp đang bận bịu ở bên kia, mấy người phụ nữ vừa nói cười vừa giúp một tay.

Trước kệ bếp, một vị lão nhân đang đứng ở nơi đó, nhìn cơm nước nóng hổi trong nồi thì lộ ra vẻ hoài niệm.

Nhận ra được Hà Tứ Hải đang nhìn hắn, hắn cười xoay người lại, sau đó đi tới.

"Vốn là tôi còn định hai ngày nữa lại tới tìm cậu, nhưng mà, tôi thực sự là có chút không nhịn được rồi." Ông lão đi tới rồi nói.

"Trước đó ông từng thấy tôi?" Hà Tứ Hải nghi hoặc hỏi.

"Là Trương Kiến Quốc lão tiên sinh nói cho tôi, hắn bảo chúng tôi mấy ngày nữa lại tới, nhưng mà tôi thực sự là không chờ nổi, chỉ có thể nói lỡ rồi." Ông lão nói.

"Ông gặp được ông ấy vào lúc nào vậy?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Mấy ngày trước, tôi thấy hắn đi vội vàng thì có chút ngạc nhiên, nên nói chuyện phiếm với hắn một chút." Ông lão nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì có chút bừng tỉnh, chẳng trách ngày hôm đó Trương Kiến Quốc trở về nói chậm trễ một chút thời gian ở trên đường.

"Như vậy tâm nguyện chưa xong của ông là gì?" Hà Tứ Hải trực tiếp hỏi.

"Tâm nguyện của tôi, chính là muốn nói với con trai của tôi mấy câu, nói với nó, trên đời này không có chuyện gì là không thể vượt qua được, phấn chấn lên, đừng nản chí, tin tưởng tất cả đều sẽ tốt lên." Ông lão nghe vậy thì lẩm bẩm.

"Con trai của ông sao?" Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc hỏi.

Nhìn tuổi của ông lão thì con trai của hắn hẳn là cũng không nhỏ nữa, những câu nói này còn cần người già đặc biệt đến căn dặn sao?

"Đúng vậy, con trai của tôi, tên là Lý Nguyên Gia, năm nay đã bốn mươi mốt tuổi rồi." Ông lão nói.

. . .

Một tháng trước.

"Anh Lý, mọi người gọi anh một tiếng anh là bởi vì anh lớn tuổi. Anh lại thật sự coi mình là anh sao? Tuần trước tôi đã nói với anh về kế hoạch ra mắt rồi đúng chứ? Đến hiện tại, công năng vẫn không thể hoàn thiện, anh cứ làm chuyện như vậy. . ."

Chủ quản trẻ hơn Lý Nguyên Gia một vòng tuổi đang mắng hắn giống như một con chó.

Lý Nguyên Gia cảm thấy thật là oan ức, giải thích: "Thứ tôi có thể làm cũng chỉ có như này thôi, công năng bên trong cần Trình Tự khai phá, Trình Tự không thể đuổi kịp tiến độ, tôi cũng không. . ."

"Nói anh anh liền trốn tránh trách nhiệm, Trình Tự thì có cái gì sai? Trình Tự mỗi ngày có bao nhiêu chuyện anh không biết sao? Bọn họ cũng không nhàn rỗi, trước khi làm không thể câu thông một chút sao?"

"Nhưng mà. . ."

"Còn ngụy biện, còn ngụy biện, đều lớn như vậy rồi còn làm chuyện như thế? Có khả năng liền làm, không muốn làm thì cút đi." Chủ quản cắt ngang lời hắn.

Lý Nguyên Gia tức đến cả người phát run, nhưng mà một câu cũng không dám phản bác. Ở cái tuổi này của hắn, nếu như thật sự không làm nữa thì có thể đi nơi nào đây?

Không còn phần tiền lương này thì vợ con trong nhà phải làm sao?

Chủ quản thấy hắn không nói lời nào, cũng bình tĩnh lại đôi chút.

"Tự mình đi nói chuyện với Trình Tự đi, mau chóng hoàn thiện công năng cho tôi, trước khi tan việc cho tôi một kết quả, đừng để cho tôi phải dạy anh cách làm việc như thế nào, đều lớn tuổi như vậy rồi. . ." Chủ quản khinh thường xoay người rời đi.

Lý Nguyên Gia yên lặng mà ngồi xuống, co quắp ở trên ghế, cố gắng cúi đầu, tránh né ánh mắt khác thường nhìn tới từ bốn phương tám hướng.

Hắn phảng phất có thể nghe được từ đáy lòng của các đồng nghiệp đang phát ra tiếng cười nhạo.

Bọn họ giống như đang nói.

"Thật là rác rưởi."

Điện thoại di động vang lên, cầm lên nhìn, là vợ gọi tới.

Hắn không dám lập tức nhận, cuống quít cầm điện thoại di động đi vào phòng vệ sinh.

"A lô, vợ à."

"Em mang con trai đi mua sắm ở quảng trường bên này, anh tan tầm thì trực tiếp tới đây, chúng ta cùng đi dạo phố."

"Chuyện này. . . , buổi tối anh phải tăng ca." Lý Nguyên Gia lộ vẻ khó xử nói.

"Tăng ca, tăng ca, mỗi ngày đều tăng ca, chúng ta thật vất vả mới đi ra ngoài dạo một chuyến, thật mất hứng."

Sau đó không chờ Lý Nguyên Gia giải thích, điện thoại trực tiếp tắt rồi.

Nhìn màn hình điện thoại di động đen thui, Lý Nguyên Gia sửng sốt một chút, trong lòng cảm thấy buồn bực không tên.

Ngửi mùi trong nhà vệ sinh, hắn cảm thấy toàn bộ thế giới dường như đều thối theo, khiến người chán ghét, muốn nôn.

Thế nhưng cuối cùng hắn vẫn bất đắc dĩ mở điện thoại di động ra, nhắn một tin.

"Vợ à, em mang con trai đi dạo trước, chờ anh tăng ca xong thì sẽ đi tìm các người."

Sau đó, giống như đá chìm xuống biển lớn, không còn âm thanh.

Lý Nguyên Gia ngẫm nghĩ một hồi, phát một hồng bao 188, bổ sung một câu, "Ăn chút đồ ăn."

Hồng bao rất nhanh đã bị nhận lấy, hắn cũng lập tức nhận được hồi đáp.

"Không cần."

Hai chữ rất bình thường, lại làm cho Lý Nguyên Gia có loại cảm giác lạnh lẽo.

Suy nghĩ một chút, lại nhắn "Anh rất nhanh sẽ. . ."

Nhưng cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một tiếng rồi xóa, cất điện thoại di động, mở nước, lấy chút nước rồi lau mặt một cái.

Đại não mờ mịt giống như tỉnh táo hơn một chút.

Sau khi chấn chỉnh lại tinh thần, hắn trở lại chỗ ngồi thu dọn một số tư liệu, rồi lập tức xoay người đi tìm Trình Tự câu thông chuyện khai phá hạng mục.

"Thật sự không có thời gian, anh nhìn tôi này, bao nhiêu chuyện đang xếp hàng chờ tôi xử lý, hơn nữa việc này của anh lại không cần ưu tiên, gấp cái gì? Đừng quấy rầy công việc của tôi có được hay không?" Trình Tự xua đuổi Lý Nguyên Gia với vẻ mặt không kiên nhẫn.

"Tôi không vội, nhưng mà chủ quan chúng ta vội, giúp đỡ chút đi, buổi tối tôi mời anh ăn cơm." Lý Nguyên Gia cười khổ, nói.

"Hắn thì biết cái gì, anh bảo hắn đến nói chuyện với tôi." Trình Tự nói mà không ngẩng đầu lên.

"Nhưng mà. . ." Lý Nguyên Gia biết, chủ quản có đến thì cũng vô dụng.

Trình Tự chính là lão đại trong công ty, ngoại trừ ông chủ thì ai cũng không sợ.

Lý Nguyên Gia thật sự muốn tìm chủ quản đứng ra, nếu không thì sẽ phải chịu mắng một trận nữa.

"Anh, giúp đỡ chút đi, tôi cũng biết việc này, nhưng mà tôi cũng thực sự không có cách nào." Lý Nguyên Gia gần như là cầu khẩn.

Trình Tự nghe vậy thì cuối cùng ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, "Được thôi, buổi tối tôi tăng ca làm giúp anh một hồi."

"Cảm ơn, cảm ơn." Lý Nguyên Gia cảm kích nói.

"Thật không hiểu nổi chủ quản, cách lễ quốc khánh còn có hơn một tháng nữa, gấp cái gì?"

"Làm sớm một chút, nếu như chỗ đó có vấn đề, chúng ta còn có thời gian làm phương án dự bị." Lý Nguyên Gia cười làm lành.

Nhưng mà Trình Tự đã cúi đầu bận việc của mình rồi, căn bản không nghe hắn nói cái gì.

Lý Nguyên Gia vốn còn muốn hỏi xem có thể làm ngay bây giờ hay không, hắn còn muốn tan làm sớm một chút để xem có thể theo kịp vợ con hay không, nhưng mà nhìn thấy tình cảnh này, chỉ có thể nuốt trở vào.

Hắn bất đắc dĩ xoay người, yên lặng trở lại chỗ ngồi của mình.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment