Lý Nguyên Gia một thân uể oải về đến nhà.
Nhìn thấy con trai đang chơi bóng cao su ở trong phòng khách thì thuận miệng nói một câu: "Muộn như vậy rồi, còn chưa ngủ sao, ngày mai còn phải đi học đó."
"Đại lão gia như anh còn chưa trở về, chúng tôi làm sao dám ngủ?" Vợ đắp mặt nạ đi ra từ phòng rửa mặt, thuận miệng nói mỉa hắn một câu.
"Tôi đây cũng là không có cách nào mà." Lý Nguyên Gia cười mỉa.
Vợ lườm hắn một cái không nói chuyện.
Lý Nguyên Gia thả túi trong tay xuống, ôm con trai một cái rồi hỏi: "Nói với ba ba, buổi tối các con ăn món gì ngon rồi?"
"Ăn lẩu." Con trai lớn tiếng nói.
"Hai người là đi ăn lẩu sao?" Lý Nguyên Gia hơi kinh ngạc nói.
"Làm sao, không được à?" Vợ ở bên cạnh nghe vậy thì hỏi ngược lại.
"Anh không phải là ý này, anh chẳng qua là cảm thấy Minh Minh ăn không được bao nhiêu, món ăn gọi cũng không được nhiều." Lý Nguyên Gia vội vàng giải thích.
Sau đó ngồi xuống ở trên ghế sô pha, ghế sô pha mềm mại, khiến cho thân thể một ngày căng thẳng của hắn thả lỏng hơn rất nhiều.
"Ba ba, chơi với con." Con trai Minh Minh ôm bóng cao su chạy tới nói.
"Tự con chơi đi, ba ba mệt mỏi, thực sự không muốn động đậy." Lý Nguyên Gia khoát tay áo nói.
"Làm như em sung sướng lắm không bằng, ban ngày em cũng phải đi làm, buổi tối trở về còn phải chăm con, nhưng cũng không đến mức muốn chết muốn sống như anh?" Vợ nghe vậy lập tức nói mỉa.
"Được rồi, vậy ba ba sẽ chơi với con một hồi." Lý Nguyên Gia kéo thân thể uể oải, mạnh mẽ đứng lên rồi nói.
Hắn không có phản bác vợ, bởi vì lời vợ nói cũng là thật.
Công việc thường ngày của nàng cũng rất vất vả, trở về còn phải chăm con, cho nên Lý Nguyên Gia có thể hiểu. Đây cũng là nguyên nhân mà hắn không phản bác thêm.
Nhưng mà thê tử lại giống như không hiểu cho hắn.
Lý Nguyên Gia ứng phó cho xong việc, tiện tay vỗ bóng hai lần với con trai. Chuyện này khiến cho con trai bất mãn, chu miệng, nói hắn không để tâm chơi.
"Đúng rồi, em muốn nói với anh một chuyện." Vợ đang ngồi đắp mặt nạ ở trên ghế sô pha đột nhiên nói.
"Chuyện gì?"
"Em muốn mua nhà." Thê tử nói.
"Mua nhà?" Lý Nguyên Gia nghe vậy thì cảm thấy ngạc nhiên.
"Làm sao đột nhiên lại muốn mua phòng? Nơi này không phải đang ở rất tốt sao?" Lý Nguyên Gia nói tiếp.
"Em muốn mua một căn ở gần khu trường trung học số 46." Vợ nói.
"Trung học số 46? Nhà xung quanh đó đều rất cũ rồi, hoàn cảnh tiểu khu đều không là phải rất tốt, giá cả còn rất cao. . ."
"Em đương nhiên biết, nhưng không phải là vì Minh Minh sao?"
"Nhưng mà lúc chúng ta mua cái phòng này, không phải nói là sẽ học ở trung học số 21 sao? Trung học số 21 cũng rất tốt."
"Em nghe đồng nghiệp nói, tại trung học số 21 ngoại trừ lớp trọng điểm thì lớp thường căn bản không được. Học lớp thường thì sau này căn bản như đồ bỏ đi. Anh cho rằng lấy thành tích của con trai chúng ta có thể vào được lớp trọng điểm sao?"
Lý Nguyên Gia nghe vậy thì không lên tiếng, bởi vì thành tích của con trai quả thực không tốt, chỉ có thể coi là trung bình, nghĩ lên lớp trọng điểm khẳng định là không được.
"Đồng nghiệp của em có mua nhà ở gần trường trung học 46. Con gái nàng sau đó học tại trung học số 46, chất lượng dạy học của trung học số 46 rất tốt."
Lý Nguyên Gia nghe vậy thì tràn đầy bất đắc dĩ, thế nhưng vì con trai nên chỉ có thể thỏa hiệp.
"Vậy được rồi, căn nhà hiện tại của chúng ta vay mua còn trả chưa xong. Anh tìm trung gian nhìn một chút, xem có thể trả trước giúp một tay được hay không."
"Để làm gì?"
"Bán nhà, không bán nhà thì chúng ta lấy tiền đâu mà mua?" Lý Nguyên Gia kinh ngạc nói.
"Bán nhà? Anh biết nghĩ thật đấy? Chúng ta chỉ có căn nhà này, sau này giữ lại để còn dưỡng lão nữa, bán đi rồi chúng ta sẽ ở đâu đây?"
"Nhưng mà nếu như không bán thì lấy đâu ra tiền để mua nhà đây?"
"Trong tay em bây giờ còn có khoảng ba trăm ngàn, lại tìm ngân hàng vay một ít, sau này anh không cần trả khoản vay mua căn nhà này, em sẽ trả. Anh chỉ cần mua căn mới là được."
"300 ngàn? Tiền trả trước cho căn nhà thứ hai ít nhất cũng phải 50-60%, hơn nữa giá phòng còn cao như vậy, 300 ngàn sợ là còn thiếu rất nhiều." Lý Nguyên Gia kinh ngạc nói.
Vợ nghe vậy thì ngồi thẳng người, nói với vẻ mặt hưng phấn: "Cha anh không phải vẫn còn một căn nhà sao?"
"Em có ý gì?" Lý Nguyên Gia cưỡng chế tức giận trong lòng, nói.
"Cha anh chỉ có một đứa con trai là anh, sớm muộn gì cũng là của anh. Anh bảo ba bán nó đi, lấy nó làm tiền đặt cọc, như vậy vay sẽ ít đi, anh thế chấp cũng thoải mái hơn." Tính toán của vợ đúng là rất vang.
"Vậy ba anh sẽ sống ở đâu?" Lý Nguyên Gia cưỡng chế tức giận trong lòng.
“Chúng ta không phải mua nhà ở khu trường học sao? Có thể cho ông ấy ở, nếu không được thì chúng ta có thể thuê một căn nhà giúp ông ấy." Vợ suy nghĩ một chút rồi lại nói.
Lý Nguyên Gia sắp cười vì tức rồi, hỏi ngược lại: "Mua nhà ở khu phòng học cũng không muốn cho ông ấy ở chung, vậy có lý do gì để ông ấy bán nhà đây?"
Giống như là nhìn ra sự tức giận của Lý Nguyên Gia, thế nhưng vợ hắn cũng không hề để ý.
"Em không phải là nói không cho ông ấy ở, chủ yếu là bởi vì giá phòng khu trường học cao, giá cả cho thuê cũng cao. Chúng ta có thể thuê cho ông ấy nhà ở những nơi khác rẻ hơn một chút, hoàn cảnh cũng tốt hơn."
Lý Nguyên Gia nghe vậy, trong lòng dễ chịu hơn một chút, nhưng vẫn có chút không thoải mái.
“Đó là nhà của cha anh, anh không làm chủ được."
"Ông ấy chỉ có một đứa con trai là anh, sớm muộn gì mà không phải của anh?"
"Đó là chuyện sau đó, hiện tại không được."
"Chúng ta hiện tại không phải đang khó khăn sao? Giúp chúng ta một tay cũng không được sao?"
"Đây không phải là vấn đề có giúp hay không. Đó là nhà của ông ấy, chúng ta không có quyền đưa quyết định thay, hơn nữa cha còn phải dưỡng lão."
"Em lại không nói không nuôi ông ấy, nếu như sau này ông ấy thật sự không thể động thì em nhất định sẽ nuôi." Vợ lớn tiếng nói.
Nhưng mà trong lòng Lý Nguyên Gia lại cảm thấy không thể nào tin được, hiện tại đã như vậy rồi, còn hi vọng sau đó.
"Anh không cân nhắc cho chúng ta thì cũng phải suy nghĩ cho con trai một chút chứ. Anh muốn nó sau này giống với chúng ta sao? Nhìn người xem thường, bị khinh bỉ sao?" Vợ tức giận nói.
"Ông ấy một mình nuôi anh lớn đã là chuyện không dễ dàng rồi, hơn nữa anh đã hơn bốn mươi tuổi rồi, còn phải trông cậy vào cha sao?"
"Ai yo, thực sự là đứa con có hiếu? Còn không phải là vì anh vô dụng." Vợ đầy lời trào phúng.
Lý Nguyên Gia không biết từ lúc nào cái từ có hiếu này lại trở thành nghĩa xấu, đặc biệt là ở giữa vợ và đồng nghiệp, lúc trêu chọc chồng thì đều nói đúng là một người con có hiếu.
Giống như trở thành người có hiếu thì sẽ trở thành kẻ ngu xuẩn, đứa ngốc không bằng.
"Sao em không tìm ba mẹ em xin giúp đỡ?" Lý Nguyên Gia đè lửa giận xuống, nói.
"Cha anh giúp anh, ba mẹ em đương nhiên là phải giúp con trai của bọn họ rồi.” Vợ nói.
Lý Nguyên Gia bị làm tức đến mức không biết nói gì.
"Không quản như thế nào, không bàn chuyện này nữa, anh tuyệt đối sẽ không nói chuyện này với ba đâu."
"Anh không đi thì em đi, lại không phải là vì em. Em cũng là vì cái nhà này, vì để cháu của ông ấy có một tương lai tốt hơn." Vợ lớn tiếng nói.
"Nếu như là vì con, vậy thì em bán căn nhà hiện tại đi không phải là được rồi sao?"
"Bán đi rồi thì khi chúng ta về già sẽ thế nào? Em còn không phải là vì chúng ta sau này?"
"Học ở khu đó nhiều nhất cũng là ba năm, sau ba năm chúng ta bán đi rồi mua lại không được sao?"
"Không được, hiện tại giá phòng một ngày một giá, nếu như bán lại rồi muốn mua về với giá như vậy, còn có thể mua được sao? Hơn nữa đến lúc đó nếu như có biến động thì phải làm sao bây giờ? Giá phòng nhất định sẽ xuống dốc." Vợ lập tức từ chối.
"Em cái gì cũng muốn, lại không muốn từ bỏ, sao có thể tham như thế chứ?"
"Em đây là tham sao? Em vì bản thân mình sao? Em không phải vì cái nhà này à? Vì chúng ta sau này sao?" Vợ lớn tiếng, tức giận chất vấn.
Lý Nguyên Gia sợ nhất là nghe câu nói này, câu nói này giống như là một Kim Cô Chú, siết chặt đầu hắn lại.
Lý Nguyên Gia cảm thấy cả người vô lực.
Bỗng nhiên cửa phòng ầm một tiếng rồi bị đóng lại.
Hai người đều trở nên trầm mặc.
------
Dịch: MBMH Translate