"Em đừng chạy, cho chị nắn một hồi, chỉ nắn một hồi." Trương Lộc đuổi theo Huyên Huyên quanh sân.
"Không muốn, mới không muốn." Huyên Huyên nâng gương mặt nhỏ của mình, không ngừng tránh né.
Về phần nguyên nhân, là bởi vì Trương Lộc muốn nhéo cặp má phúng phính của Huyên Huyên.
Huyên Huyên đương nhiên là không muốn, cho nên mới có tình cảnh này.
Đào Tử ở bên cạnh, nâng gương mặt nhỏ của mình, đứng cười ha hả.
Nhìn các nàng đuổi nhau ở trước mặt mình.
Đúng lúc này, Trương Lộc đi ngang qua bên người nàng đột nhiên thắng gấp, sau đó giơ tay ra, nhéo một cái ở trên gương mặt nhỏ của nàng.
Đào Tử: (⊙? ? ⊙)
Trương Lộc:
Trương Lộc đắc thủ, chống nạnh, đắc ý phát ra tiếng cười "hihihaha. . .".
"Nha đầu điên này, đã lớn thế rồi, còn chơi trò này cùng bọn nhỏ." Ôn Nhã ở cửa lớn nhìn thấy, bất mãn nói.
"Tôi cảm thấy rất tốt." Hà Tứ Hải đứng ở bên cạnh cười nói.
Nói thực sự, trong cả nhà bọn họ, cũng chỉ có Trương Lộc là mang đến cho hắn ấn tượng tốt nhất.
Đơn thuần, không ra vẻ, không chút tâm cơ nào, bất luận là ai, đều không chán ghét nổi.
"Người cũng như tên, em tiểu Lộc đúng là vui vẻ giống như là nai con vậy." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh cười nói.
"Cho nên mới đặt tên là Trương Lộc, là bởi vì dì và ba nó gặp nhau ở Lộc Hồi Đầu." Ôn Nhã cười nói.
"Nghe đúng là rất lãng mạn." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Ha, chúng ta quen nhau từ việc bày sạp, nếu như sau này chúng ta có con, thì nên gọi là sạp gì đây? Hay là xếp gì đây?" Hà Tứ Hải ở bên cạnh cười nói.
"Chỉ biết nói mò." Lưu Vãn Chiếu hờn dỗi đánh nhẹ một cái ở trên vai Hà Tứ Hải. "Ai nha, các cháu quen biết nhau bởi bày sạp sao? Vãn Chiếu không phải là giáo viên à? Làm sao lại đi bày sạp?" Bên cạnh Ôn Nhã tò mò hỏi.
"Khi đó tôi bày sạp ở trước cửa trường học của cô ấy, cô ấy đã đuổi tôi đi." Hà Tứ Hải cười nói.
"Ai bảo anh bán những thứ kia. . ." Lưu Vãn Chiếu vốn muốn nói hoàng thúc, thế nhưng nghĩ đến nhiều người như vậy, lại cảm thấy không thích hợp.
"Mặc dù là tạp chí, thế nhưng đều là một số sách báo chính quy." Hà Tứ Hải lại cường điệu một lần nữa.
"Hóa ra là nhất kiến chung tình." Trương Lộc không biết đã chạy tới từ lúc nào, hưng phấn nói.
"Không phải như thế? Lại nói, bộ dáng lúc đó của tôi vô cùng chật vật. Nếu như cô ấy mà nhất kiến chung tình đối với tôi, vậy tôi chỉ có thể nói, cô ấy nên đi tìm bác sĩ khám mắt." Hà Tứ Hải cười ha ha.
"Em Tiểu Chu rất tuấn tú nha." Trương Lộc tán thưởng.
"Gọi tôi là Tứ Hải." Hà Tứ Hải sửa lại.
"Anh ấy khi đó đại khái là mới tan làm từ công trường, một thân quần áo đều là bụi, thời tiết lại nóng, mồ hôi tạo thành từng vết đen trắng trên mặt. Còn có thể nhìn thấy cả hạt muối trên quần áo, ngồi xổm ở nơi đó cãi nhau với học sinh của chị, nơi nào có hình tượng gì chứ." Lưu Vãn Chiếu nói.
Nàng ngoài miệng nói như vậy, trong đầu nhớ tới hình tượng lúc trước của Hà Tứ Hải, đúng là không ra sao cả, hơn nữa còn miệng đầy lời thô tục. Nhưng không biết vì sao, khóe miệng của nàng không tự chủ mà giương lên nụ cười hạnh phúc.
Có lúc, không hoàn mỹ mới là hoàn mỹ nhất.
Ở trong lòng Lưu Vãn Chiếu, Hà Tứ Hải chính là hoàn mỹ.
"Mọi người không biết đâu, lúc đó cô ấy vô cùng kiêu ngạo, như là. . . như là một con thiên nga trắng." Hà Tứ Hải thật vất vả mới nghĩ đến một từ hình dung.
Nhưng mà Lưu Vãn Chiếu lúc đó thật sự đã để lại ấn tượng sâu trong lòng Hà Tứ Hải, thân mặc váy xếp màu đen, áo sơ mi ren màu trắng, tóc ngắn trưởng thành, vừa tao nhã lại khí chất.
Lúc đó hắn thật sự bị kinh diễm, đương nhiên cũng chỉ là kinh diễm một hồi, căn bản là không để trong lòng. Dù sao khi đó hắn cơm còn ăn không đủ no, nào còn những tâm tư khác.
Cũng không ngờ rằng sau này lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
"Duyên phận, đều là duyên phận." Bà nội ở bên cạnh cười ha hả, nói.
Nàng rất hài lòng về Lưu Vãn Chiếu, đương nhiên người trong nhà cũng đều hài lòng, ngoại trừ tuổi tác lớn hơn Hà Tứ Hải một chút. Nhưng mà bản thân Hà Tứ Hải không ngại, bọn họ đương nhiên cũng sẽ không nói thêm cái gì.
"Xèo xèo xèo ~ "
Đúng lúc này, Đào Tử bỗng nhiên chạy tới, dùng ngón tay út đâm mấy cái ở trên mông Trương Lộc, nàng muốn báo thù.
Trương Lộc bị làm cho sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn thấy Đào Tử với vẻ mặt căng thẳng, sau đó lập tức rống lớn đuổi theo.
Sau đó chính là một màn đuổi bắt xung quanh vườn hoa.
Lúc này đổi thành Huyên Huyên đứng ở bên cạnh xem trò vui.
"Ăn cơm thôi." Dương Bội Lan đi ra từ trong nhà, bắt chuyện với mọi người.
Hôm nay đã là ngày nghỉ thứ hai, toàn bộ ngôi làng lại khôi phục sự yên tĩnh.
Rất nhiều người đi nghỉ lễ quốc khánh cũng đã bắt đầu lục tục trở về.
Ngày mai tuy rằng mới ngày sáu, thế nhưng Hà Tứ Hải cũng chuẩn bị trở về, bởi vì đi đường xá quá mệt nhọc. Hắn đúng là không sao cả, thế nhưng Lưu Vãn Chiếu và hai đứa còn còn phải đến trường và đi học.
Cho nên hắn định trở về sớm một ngày, để cho các nàng nghỉ ngơi thật tốt mới được.
Cho nên ngày hôm nay chính là đêm cuối cùng Hà Tứ Hải ở lại.
Vẫn là bàn tròn lớn, nhưng mà nhiều người hơn so với mấy ngày trước.
Trương Lộc đang cố đẩy hai đứa nhóc tách ra.
Nàng rất thích hai đứa nhóc, ở cùng với các nàng khiến nàng cảm thấy thoải mái và dễ chịu.
"Đến, ăn nhiều một chút, nếu rảnh rỗi nhớ trở về nhiều hơn." Bà nội gắp thêm cho Hà Tứ Hải một đũa.
"Hừm, con biết rồi, rảnh rỗi con sẽ quay về thăm bà." Hà Tứ Hải nói.
Vợ chồng Trương Lục Quân đều đang dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng, nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ thật sự rất sợ Hà Tứ Hải một đi không trở lại.
Trương Lục Quân nghiêng đầu nhìn vợ một chút.
Dương Bội Lan nhận được ánh mắt của hắn, lấy dũng khí, gặp một miếng đồ kho mà Hà Tứ Hải thích ăn, nhưng đưa đũa đến giữa đường, nàng lại có chút muốn lùi bước, muốn thu lại, nhưng lại cảm thấy không tốt lắm.
Đúng lúc này, Hà Tứ Hải chủ động cầm chén rồi đưa tới.
"Cảm ơn." Hà Tứ Hải nói.
"Không cần, không cần." Dương Bội Lan vội vàng nói.
Đồng thời lộ ra một nụ cười vui vẻ.
"Nhớ gọi điện thoại về." Nàng lấy dũng khí nói.
"Được." Hà Tứ Hải đồng ý một tiếng.
"Dùng bữa, dùng bữa, tiểu Lộc, gắp cho hai đứa nhỏ nhiều đồ ăn một chút.” Trương Lục Quân lớn tiếng nói, trên mặt là nụ cười hạnh phúc.
Trương Hải Quân và Ôn Nhã vẫn không nói chuyện, lúc này mới nói: "Một mình ở bên ngoài, phải chăm sóc tốt cho mình, Vãn Chiếu, tiểu. . . Tứ Hải giao lại cho cháu đấy, chăm sóc nó nhiều một chút. Nếu như có ủy khuất gì thì mong cháu rộng lượng bỏ qua."
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải đang im lặng.
Hắn không cần nàng chăm sóc, hai người ở cùng nhau, nàng mới là người được hắn chăm sóc nhiều hơn.
"Chờ em được nghỉ rồi, sẽ đi tìm các người chơi." Trương Lộc ngồi đối diện cạnh hai đứa nhóc cũng lên tiếng.
"Được nha, hoan nghênh đến bất cứ lúc nào." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh cười nói.
Sau đó quay đầu nói với bà nội ở bên cạnh: "Bà nội, nếu như bà không nỡ Tứ Hải, không bằng theo chúng cháu trở về Hợp Châu ở một thời gian ngắn."
Bà nội nghe vậy thì thật sự có chút động lòng, thế nhưng suy nghĩ một chút vẫn là lắc đầu từ chối.
"Vẫn là quên đi, một đường đi nào là máy bay nào là ô tô, bà còn say xe."
"Đúng đấy, thân thể của bà nội cũng không được tốt lắm, cũng không thể dày vò." Ôn Nhã ở bên cạnh lên tiếng.
"Đúng, thường xuyên về thăm bà một chút là được rồi." Trương Hải Quân cũng không đồng ý.
Người già rồi không chịu nổi giày vò.
"Hừm, rảnh rỗi cháu sẽ trở lại." Hà Tứ Hải nói với bà nội một lần nữa.
"Ăn cơm, ăn cơm đi." Bà nội nói.
Một bàn món ăn, nhưng mà ngoại trừ Trương Lộc và hai đứa nhóc ra thì tất cả mọi người đều cảm thấy cơm nước đêm nay không quá ngon.
------
Dịch: MBMH Translate