"Buổi tối ngủ cùng cô cô, thế nào?" Trương Lộc ngồi xổm, nhìn Đào Tử nói.
"Mới không muốn, em muốn ngủ cùng chị Huyên Huyên." Đào Tử lập tức lắc lắc đầu.
"Vậy thì hai người các cháu ngủ cùng với cô luôn." Trương Lộc lập tức nói.
"Nhưng sao mà ngủ được, giường chỉ lớn như thế này." Huyên Huyên ở bên cạnh, ngây ngốc mà giang hai cánh tay ra hiệu, biểu thị chỉ có thể ngủ hai người.
"Buổi tối cô có thể kể chuyện xưa cho các cháu nghe nha." Trương Lộc dụ dỗ.
Hai đứa nhóc nghe vậy thì có chút động lòng.
"Được rồi, nói lời ngốc nghếch gì đó. Tướng ngủ của con ra sao, trong lòng mình còn không rõ sao? Đừng để ban đêm đạp một cước, khiến cho tất cả bọn nhỏ rơi hết xuống giường." Ôn Nhã ở bên cạnh đả kích.
"Mẹ, nào có, con ngủ rất ngoan." Trương Lộc tức giận nói.
"Có được hay không, trong lòng mình còn không rõ sao?" Ôn Nhã nói.
Trương Lộc vốn đang vô cùng hùng hồn, lập tức không còn âm thanh gì nữa.
Tư thế ngủ của nàng đúng là không tốt lắm, nhưng nào có khoa trương giống như lời mẹ nói chứ.
"Chị, ngày mai chúng ta cùng nhau nữa chơi nha, cúi chào. Chúng em buồn ngủ lắm rồi." Hai đứa nhóc tay cầm tay, nói với Trương Lộc.
"Là cô cô, cô cô biết không." Trương Lộc vừa xoa eo vừa sửa lại cho bọn nhóc.
"Biết mà, chị." Đào Tử nói.
"Là cô cô, phải gọi là cô cô." Trương Lộc vội la lên.
"Được nha, chị." Đào Tử tiếp tục nói.
[○? ? `Д? ? ? ? ○]
Huyên Huyên: (*^▽^*)
"Chị chơi thật là vui." Huyên Huyên ở bên cạnh nói.
"Cô cô, chúc ngủ ngon." Đào Tử lôi kéo Huyên Huyên, hai đứa cùng đi vào phòng.
Trương Lộc lúc này mới phản ứng được, nàng bị hai đứa nhóc này đùa giỡn.
"Hai tên nhóc thối, lần sau nhất định phải tàn nhẫn mà đánh vào mông các người mới được." Trương Lộc "Hung tợn" nói.
"Được rồi, con cũng nhanh chóng ngủ đi, ngày mai lên đường sớm một chút." Ôn Nhã gõ ở trên đầu nàng một cái rồi nói.
"Ồ, ngày mai chúng ta cũng trở về sao?" Trương Lộc kinh ngạc hỏi.
"Không trở về thì làm gì, ở lại chỗ này sinh sống sao?"
"Con mới không muốn, con muốn bồi bà nội." Trương Lộc nói.
"Bà nội cần con bồi? Con không làm phiền bà là tốt rồi, hơn nữa ngày kia con định không trở về trường sao? Không về sẽ còn kịp sao?" Ôn Nhã trách mắng.
"Vậy cũng được."
Nghĩ đến ngày kia mới về nhà thì khẳng định là không kịp về trường, Trương Lộc cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.
Nàng phải về nhà, là bởi vì nàng không mang theo rất nhiều thứ, thế là nàng chỉ có thể trở về phòng ngủ với vẻ tràn đầy bất đắc dĩ.
"Ai, đều phải đi rồi."
Bà nội đi ra từ trong phòng, sờ nơi này, xoa nơi đó, cẩn thận kiểm tra đồ mà bọn người Hà Tứ Hải cần mang đi, sau đó yên lặng trở về phòng.
. . .
"Được rồi, hai người các em đừng chơi nữa, nhanh chóng ngủ đi." Hà Tứ Hải nói với hai đứa nhóc đang nhảy nhót ở trên giường.
"Chúng em hiện tại còn không mệt, chưa muốn ngủ." Huyên Huyên nói.
"Chưa muốn ngủ cũng nằm xuống cho chị." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Nhưng mà, chúng con còn muốn chơi một hồi nữa." Đào Tử nói.
"Các con nằm xuống, ba sẽ kể chuyện xưa cho các con." Hà Tứ Hải nói.
Hai đứa nhóc nghe vậy, lập tức ngoan ngoãn nằm xuống rồi.
Sau đó Đào Tử như nhớ tới cái gì, ngẩng người lên, giống như cá chép nhỏ, cảnh giác nói với Hà Tứ Hải: "Không được kể chuyện hai hòa thượng đâu đó."
"Được, biết rồi, nhanh nằm xuống một chút đi."
Vào khoảng thời gian cực kỳ lâu trước đây, lúc các con chưa sinh ra, lúc ba còn chưa sinh ra.
Vào khoảng thời gian mà tất cả mọi người ở trên thế giới này đều chưa sinh ra. . .
Trong biển rộng, khắp nơi đều là cá khó mà tin nổi.
Có cá khó mà tin nổi diễm lệ.
Có cá khó mà tin nổi quái lạ.
. . .
Câu chuyện này tên là ‘Một con cá thông minh’, thông qua câu chuyện thú vị, các bạn nhỏ có thể biết được rằng động vật trong biển đã tiến hóa thành loài bò sát như thế nào, lại làm sao từ loài bò sát mà tiến hóa thành người.
Nhưng mà không đợi Hà Tứ Hải kể xong, hai đứa nhóc đã phát ra hơi thở đều đều, tiến vào giấc mộng đẹp.
Lưu Vãn Chiếu nhẹ nhàng đi xuống giường, giúp các nàng đắp chăn lại.
Hai đứa nhóc ngủ say, giống như là hai thiên sứ nhỏ yên tĩnh.
Lưu Vãn Chiếu hôn ở trên mặt các nàng một hồi.
"Chúc ngủ ngon."
"Chúng ta cũng ngủ thôi." Hà Tứ Hải nằm xuống rồi nói.
"Muốn em hôn chúc anh ngủ ngon không?"
Lưu Vãn Chiếu ngồi lên mép giường, muốn vượt qua hắn để vào bên trong, lại bị Hà Tứ Hải ôm vào trong lồng ngực.
"Chúc ngủ ngon ~ "
. . .
Ngày thứ hai, mọi người đều thức dậy rất sớm, bọn người Trương Hải Quân chuẩn bị trở về Lộc thị , cũng phải đi máy bay đến Hồng Thành trước.
Hà Tứ Hải cũng phải ngồi máy bay từ Hồng Thành mới có thể về Hợp Châu, như vậy vừa vặn tiện đường, không cần tìm xe một lần nữa.
Trương Hải Quân lái xe bảy chỗ về, đủ cho năm người lớn và hai đứa nhỏ ngồi.
Ăn xong bữa sáng thì trời vừa mới sáng, bà nội và vợ chồng Trương Lục Quân đưa bọn họ ra đến cửa.
Trương Lộc đã sớm mang theo hai đứa nhóc bò lên xe.
"Chúng con hiện tại phải đi rồi, mẹ, nếu rảnh rỗi con lại trở về thăm mẹ." Trương Hải Quân nói với bà nội.
Nhưng mà tâm tư của bà nội căn bản không ở trên người hắn.
Trương Hải Quân cũng biết, đành bất đắc dĩ lôi kéo vợ lên xe trước.
"Vãn Vãn, có thời gian hãy cùng Tứ Hải trở về." Bà nội lôi kéo tay Lưu Vãn Chiếu, lưu luyến không rời.
Nhưng ánh mắt lại luôn nhìn Hà Tứ Hải.
"Biết rồi, bà nội, nếu rảnh rỗi thì cháu và Vãn Vãn sẽ đồng thời trở về thăm bà." Hà Tứ Hải nói.
Hai vợ chồng Trương Lục Quân đã bắt đầu bận rộn từ sáng sớm, nhưng rất ít nói chuyện.
Lúc này, bọn họ đứng ở bên cạnh nhìn Hà Tứ Hải, há miệng, phảng phất như có vô tận lời muốn nói, nhưng lại không biết nên nói thế nào.
"Bà nội, cháu lên xe trước đây." Lưu Vãn Chiếu nói.
Nàng biết vợ chồng Trương Lục Quân có lời muốn nói với Hà Tứ Hải, cho nên nàng để lại không gian cho bọn họ.
Cuối cùng Trương Lục Quân lấy hết dũng khí, móc ra một cuốn sổ tiết kiệm từ trong túi, tiến lên nhét vào tay Hà Tứ Hải, nhưng lại có chút luống cuống: "Tiền cũng không phải là rất nhiều, có một phần còn là của bà nội con, tổng cộng ba trăm năm mươi ngàn. . ."
"Con không phải đã nói rồi sao? Con có tiền mua nhà, không cần các người cho." Hà Tứ Hải nói.
"Mọi người biết, tiền này là cho con lắp đặt thiết bị, sau khi mua nhà thì nên lắp đặt thiết bị tốt một chút."
"Con cũng có tiền lắp đặt thiết bị." Hà Tứ Hải trả lại sổ tiết kiệm rồi nói.
"Vậy. . . Vậy con và Vãn Chiếu kết hôn cũng phải dùng tiền." Trương Lục Quân chậm chạp nói.
"Cháu cứ cầm đi, đây là tấm lòng của cha mẹ cháu. Nếu như cháu không cầm thì bọn họ sẽ khổ sở." Bà nội ở bên cạnh lên tiếng.
Nhìn ánh mắt mong đợi của vợ chồng Trương Lục Quân, Hà Tứ Hải gật gật đầu: "Vậy cứ đặt ở chỗ của con trước đi."
Trương Lục Quân nghe vậy thì lộ ra vẻ mừng rỡ, vội vàng nói: "Mật khẩu là sinh nhật con."
‘Sinh. . . Sinh nhật là ngày nào?" Hà Tứ Hải cúi đầu hỏi.
"Ngày mùng 4 tháng 5." Dương Bội Lan thốt lên.
Hắn trước đây không biết sinh nhật của mình là ngày nào, đều tính theo ngày mà vợ chồng Hà Đào nhặt được hắn.
"Cảm ơn." Hà Tứ Hải ngẩng đầu lên rồi nói.
Dương Bội Lan nghe vậy thì trong lòng lại cảm thấy khổ sở, trong mắt chứa đầy nước mắt, nghẹn ngào nói: "Đến Hợp Châu, nhớ gọi điện thoại về."
"Được, con biết rồi." Hà Tứ Hải gật gật đầu.
"Có thời gian thì nhớ về." Dương Bội Lan lại nói.
"Hừm, con biết." Hà Tứ Hải cúi đầu đồng ý một tiếng.
Hà Tứ Hải không dám ngẩng đầu.
Nhìn hắn đồng ý một cách bình thản, Dương Bội Lan càng là hoảng hốt và khổ sở.
"Xin lỗi, đều là mẹ không tốt, đều là mẹ sai. Con. . . con có thể tha thứ cho mẹ không?"
Nước mắt nàng cuối cùng không nhịn được mà rơi xuống.
Hà Tứ Hải ngẩng đầu lên, cố gắng nở nụ cười: "Người không cần nói xin lỗi, đều là sự cố, con cũng không trách người."
"Cảm. . . Cảm ơn." Dương Bội Lan lau nước mắt, nói.
“Không cần phải nói lời cảm ơn với con." Hà Tứ Hải nói.
Sau đó vội vàng quay đầu nói với bà nội: "Bà nội, cháu phải đi rồi."
Đồng thời đưa tay ôm ấp nàng một hồi.
Tiếp theo, hắn nhìn về phía Trương Lục Quân và Dương Bội Lan, hé miệng một chút, cuối cùng chỉ nói ra ba chữ, "Con phải đi rồi."
Sau đó nhanh chóng xoay người đi về phía ô tô, mở ra ghế phụ rồi ngồi lên.
"Đi thôi."
Hà Tứ Hải nói với Trương Hải Quân phụ trách lái xe.
Trương Hải Quân liếc mắt nhìn hắn, há miệng, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, khởi động xe, đạp cần ga, lái về con đường phía trước.
"Tiểu Chu. . ."
"Tiểu Chu. . ."
"Tứ Hải." Lưu Vãn Chiếu nghe thấy tiếng thì quay đầu lại nhìn, sau đó gọi Hà Tứ Hải ngồi ở vị trí kế bên tài xế một tiếng.
Hà Tứ Hải cũng nghe thấy rồi, hắn nhìn thấy Dương Bội Lan đang điên cuồng đuổi theo qua kính chiếu hậu.
Nàng vẫy vẫy cánh tay, vừa khóc vừa gọi: "Tiểu Chu, nhất định phải trở về."
"Nhất định phải trở về. . ."
"Mẹ. . . Mẹ chờ con trở về."
"Mẹ chờ con. . ."
. . .
"Dừng. . . Dừng một chút." Nước mắt Hà Tứ Hải không ngừng rơi xuống.
Trương Hải Quân nghe vậy thì lập tức thắng gấp một cái, không đợi hắn ngừng ổn, Hà Tứ Hải đã đẩy cửa xe rồi xông ra ngoài.
Sau đó chạy băng băng về phía Dương Bội Lan.
Sau đó ôm nàng một cái.
"Mẹ ~ "
------
Dịch: MBMH Translate