Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 253 - Chương 253: Đường Về.

Chương 253: Đường Về. Chương 253: Đường Về.

"Con ngoan, cảm ơn, cảm ơn..." Dương Bội Lan ôm chặt lấy Hà Tứ Hải, vừa khóc vừa nói.

"Mẹ ~, người đừng khóc nữa, tất cả đều qua rồi." Hà Tứ Hải vỗ nhẹ lưng của nàng, an ủi.

Một khi con người đã bước qua rào cản trong lòng thì có thể nói là đã buông xuống tất cả. Hà Tứ Hải hiện tại chính là như vậy.

Từ sau khi hắn biết ngọn nguồn mọi chuyện, trên tâm lý thực tế đã tha thứ cho nàng, dù sao cũng không phải là nàng sai, hơn nữa nàng đã điên cuồng vì người khác nhiều năm như vậy rồi.

Nhưng mà vừa nghĩ tới những đau khổ khi còn bé, vào lúc bất lực nhất, gọi trời trời không nghe, gọi đất đất không thấu, trong lòng hắn lại không vượt qua được rào cản kia.

Mãi đến tận khi Dương Bội Lan khóc lóc đuổi theo, hô to bảo hắn nhất định phải trở về, phòng tuyến cuối cùng trong lòng hắn đã tan vỡ.

"Bội Lan, đừng khóc nữa, bọn nhỏ có cuộc sống của bọn nhỏ, em đừng như vậy." Trương Lục Quân đuổi theo an ủi.

Hà Tứ Hải ngẩng đầu lên, nhìn cha mình tóc hoa râm, hai mắt đỏ chót, có vẻ già nua không gì sánh được, cuối cùng không nhịn được mà gọi một tiếng "Ba ~" .

Trương Lục Quân sửng sốt một chút, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, lớn tiếng "Ai" một tiếng.

Trong giây phút này, hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, gánh nặng như ngọn núi lớn vẫn đặt ở trong lòng hắn cuối cùng cũng bị dời đi rồi, tinh thần cả người dường như đã trở trên không giống trước đó nữa.

Hắn lặng lẽ lau nước mắt một cái rồi nói: "Nhớ thường xuyên trở về."

"Con biết rồi." Hà Tứ Hải thả Dương Bội Lan ra, để Trương Lục Quân đỡ nàng.

"Mẹ, ba, các người trở về đi thôi, có thời gian..." Hà Tứ Hải vốn muốn nói có thời gian thì có thể đến chỗ của hắn, thế nhưng nghĩ đến bà nội thì lại nuốt trở vào.

Nếu như bọn họ đi rồi, bà nội sẽ không có ai chăm sóc.

"Chờ Vãn Vãn được nghỉ đông, chúng con sẽ trở về ăn tết." Hà Tứ Hải nói.

"Được, được..." Trương Lục Quân lộ vẻ vui mừng.

"Bội Lan..." Bà nội gọi từ phía sau, lo lắng nên cũng đi về phía bên này. Nàng già rồi, không chạy nổi nữa.

"Bà nội..." Hà Tứ Hải la lớn, vội vàng vẫy vẫy tay với nàng.

"Ai, làm sao thế?" Ánh mắt của bà nội không tốt lắm, từ xa chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mơ hồ.

"Cháu đi đây, chờ đến Tết cháu lại quay về thăm bà." Hà Tứ Hải lớn tiếng nói.

"Được." Bà nội vui vẻ đáp lại một tiếng.

"Phải đi rồi."

Hà Tứ Hải thu hồi ánh mắt, nhìn về phía hai người trước mắt.

"Được, trên đường nhớ cẩn thận." Hai vợ chồng dặn dò.

Hà Tứ Hải gật gật đầu, xoay người hướng về phía xe dưới ánh mắt lưu luyến không rời của hai vợ chồng.

Hắn sợ nếu như ở lại thì chính mình sẽ không đi nổi.

...

"Được rồi, chúng ta cũng trở về đi thôi." Trương Lục Quân thấy Hà Tứ Hải lên xe, sau khi xe hoàn toàn biến mất, mới thu hồi ánh mắt rồi nói với Dương Bội Lan.

Dương Bội Lan yên lặng mà gật gật đầu.

"Tiểu Chu cuối cùng cũng gọi, nói rõ nó đã buông xuống, thật sự tha thứ cho chúng ta rồi. Hơn nữa, nó còn nói chờ đến kỳ nghỉ đông sẽ trở về." Trương Lục Quân nói.

"Kỳ nghỉ đông là lúc nào vậy?" Dương Bội Lan hỏi.

"Hẳn là vào khoảng gần Tết?" Trương Lục Quân cũng không xác định.

"Vậy còn phải chờ thật lâu."

"Sẽ không, rất nhanh là đến tết rồi, không đến mấy tháng nữa."

Mùa đông trôi qua, mùa xuân sẽ đến thôi.

...

Chuyến bay của bọn người Trương Hải Quân là buổi chiều, hơn nữa xe của hắn là mượn chiến hữu, phải trả trở lại, cho nên sau khi đưa bọn họ đến sân bay liền rời đi.

"Em Tiểu Chu, chờ được nghỉ, chị sẽ đi tìm các em chơi." Trương Lộc ở bên cạnh nói.

"Lần nghỉ tiếp theo chính là kỳ nghỉ đông rồi, nghỉ đông tôi sẽ trở về." Hà Tứ Hải nói.

"Vậy được, tết xuân năm nay, chị cũng phải ăn tết ở nông thôn." Trương Lộc vui vẻ nói.

Ôn Nhã ở bên cạnh há miệng, muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn là không mở miệng.

"Đến lúc đó chúng ta cùng trở về đi, năm nay mọi người đều ăn tết ở nông thôn, đã nhiều năm cả nhà chưa ăn tết cùng nhau rồi." Trương Hải Quân ở bên cạnh cũng lên tiếng.

Trương Lộc nghe vậy thì lườm một cái, "Ba hiện tại đừng có mà mạnh miệng, ba thì ăn ở nhà được mấy lần? Đến lúc đó ba có nhiệm vụ, con nhìn xem ba làm thế nào để trở về?"

Rất hiển nhiên, Trương Hải Quân thường không ăn tết ở nhà.

Trương Hải Quân nghe vậy thì im lặng một hồi, bởi vì điều Trương Lộc nói chính là sự thực.

Thế nhưng Ôn Nhã rất không vừa ý khi nàng nói chuyện như vậy với chồng mình.

Thế là đưa tay gõ nhẹ một cái lên đầu nàng rồi nói: "Sao lại nói chuyện với cha con như thế? Đó là có nhiệm vụ, cũng là chuyện bất đắc dĩ."

Trương Hải Quân thật sự cảm động, cũng bởi vì Ôn Nhã hiểu cho. Những năm này tuy rằng hắn thường xuyên không ăn tết ở nhà, nàng cũng không có lời oán hận gì cả, trái lại là Trương Lộc, thường xuyên than phiền với hắn.

Trương Lộc thấy nàng che chở cho chồng mình, quyết định không quan tâm đến nàng nữa.

Sau đó ngồi xổm người xuống, nói với hai đứa nhóc đang xoay vòng vòng tại chỗ: "Đào Tử, Huyên Huyên, đến, hôn cô một cái."

Lần này hai đứa nhóc đúng là không từ chối, lần lượt hôn "Chụt" một cái ở trên gò má nàng, khiến cho nàng vô cùng vui vẻ.

"Chờ đến tết, cô cô sẽ cho các cháu mỗi người một hồng bao lớn." Trương Lộc vỗ ngực bảo đảm.

"Con có tiền không? Còn không phải đều là tiền của ba mẹ?" Ôn Nhã ở bên cạnh khinh thường nói.

Trương Lộc nghe vậy thì đắc ý nói: "Hihi haha, con có học bổng."

"Em Tiểu Lộc đúng là lợi hại nha." Lưu Vãn Chiếu bên cạnh lập tức khen.

Trương Lộc nghe vậy thì càng đắc ý hơn.

"Con nha, đừng có mà lấy được một chút thành tích nhỏ liền kiêu ngạo." Ôn Nhã ở bên cạnh dạy dỗ, thế nhưng kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra sự vui vẻ trên mặt nàng.

"Được rồi, chúng ta đi thôi." Trương Hải Quân nhìn phía sau đỗ đầy xe, thế là mở miệng nói.

Đây là chỗ đỗ xe tạm thời, sau khi đưa người đến căn bản sẽ trực tiếp đi, dừng lại quá lâu sẽ dễ tạo thành bế tắc.

"Cô cô, hẹn gặp lại." Hai đứa nhóc vẫy vẫy tay đối với Trương Lộc, sau đó chạy vào trong sân bay.

Hà Tứ Hải sợ các nàng chạy mất, sau khi lên tiếng chào hỏi với bọn người Trương Hải Quân liền đuổi theo.

"Chúng cháu phải đi rồi, cảm ơn các người đã đưa chúng cháu lại đây." Lưu Vãn Chiếu nói cảm ơn với bọn họ.

Trương Hải Quân gật gật đầu, "Không cần khách sáo, rảnh rỗi thì đến Lộc thị chơi."

"Được, cảm ơn chú, dì, em Tiểu Lộc, hẹn gặp lại." Lưu Vãn Chiếu nói, sau đó xoay người đi về phía đại sảnh sân bay.

"Thực sự là cô gái tốt, tiểu Chu đúng thật là có phúc lớn." Ôn Nhã nhìn bóng lưng đi xa của nàng, cảm khái.

"Con cái nhà giáo, bản thân cũng rất ưu tú, hi vọng bọn họ thật sự có thể đi tới cùng nhau." Trương Hải Quân có chút sầu lo.

"Chỉ cần bọn họ yêu thương lẫn nhau, không rời không bỏ thì nhất định sẽ đến được với nhau." Trương Lộc ở bên cạnh lớn tiếng nói.

Ôn Nhã nhìn nàng một chút, thở dài, đúng thật là đứa nhỏ chưa trưởng thành.

...

Hà Tứ Hải đuổi theo hai đứa nhóc vào đại sảnh sân bay.

Thì thấy hai đứa nhóc đang nhón mũi chân, nhìn xung quanh quầy phục vụ.

Một nhân viên phục vụ đang khom người nói chuyện với các nàng.

"Chỗ này của dì có món gì ngon không?" Đào Tử tò mò hỏi.

"Nơi này không có đồ ăn ngon." Nhân viên phục vụ nói.

"Vì sao lại không có?" Huyên Huyên hỏi.

"Tại sao lại phải có?" Nhân viên phục vụ nói.

"Dì không phải bán đồ sao?" Huyên Huyên nói với vẻ kỳ quái.

"Không phải, nơi này là quầy phục vụ, là trợ giúp hành khách có yêu cầu." Nhân viên phục vụ giải thích.

"Cháu muốn mua đồ ăn ngon. " Đào Tử móc ra một tờ tiền lớn, nhón mũi chân đưa tới.

"Dì nói rồi, nơi này là quầy phục vụ, không bán đồ ăn, chỉ trợ giúp hành khách có yêu cầu mà thôi." Nhân viên phục vụ đành giải thích lại lần nữa.

"Cháu là hành khách, cháu hiện tại cần ăn ngon." Đào Tử nói.

Nhân viên phục vụ: "..."

Có lý có chứng cứ, không thể nào phản bác.

Nhân viên phục vụ không những không bị bạn nhỏ này làm cho tức giận, trái lại còn bị chọc cười, cảm thấy sao hai đứa nhóc này sao mà đáng yêu như thế. Nhưng mà người lớn của bọn nhóc đâu?

Ngẩng đầu thì vừa lúc nhìn thấy Hà Tứ Hải đi tới.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment