Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 254 - Chương 254: Mua Nhà.

Chương 254: Mua Nhà. Chương 254: Mua Nhà.

Hà Tứ Hải không cảm thấy kỳ quái khi thấy hai nhóc con chạy đến đây muốn mua đồ ăn, kỳ quái chính là các nàng lấy tiền từ nơi nào.

"Ông nội cho." Hai đứa nhóc nói.

Sau đó hai nhóc lần lượt móc một hồng bao thật dày ra từ trong người.

Túi nhỏ là Tôn Nhạc Dao mua cho bọn nhóc, một đứa thì tạo hình thỏ con, một đứa thì tạo hình hổ con, đeo chéo qua vai, vô cùng đáng yêu.

Không gian không lớn, nhưng đủ cho các nàng bỏ chút đồ mà mình thích vào.

"Ông nội nói, chờ chúng con lên máy bay lớn thì mới có thể nói nha." Đào Tử nói.

"Thực sự là, sao lại cho các con nhiều tiền như vậy chứ?" Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn, một cái hồng bao ít nhất cũng hai, ba ngàn.

Đoán là sợ nói sớm, Hà Tứ Hải sẽ không muốn, cho nên mới căn dặn các nàng đến sân bay mới có thể nói.

"Hồng bao ở đâu vậy?" Lưu Vãn Chiếu đi tới, tò mò hỏi.

"Cha anh cho." Hà Tứ Hải thuận miệng đáp.

"Đây cũng quá nhiều rồi?" Lưu Vãn Chiếu liếc mắt nhìn qua bên trong hồng bao.

"Sợ anh không muốn nên hiện tại mới nói." Hà Tứ Hải nói.

Sau đó quay đầu nói với Đào Tử: "Trẻ con cầm nhiều tiền như vậy trên người không an toàn, để ba cất giữ giúp con cho. Còn có Huyên Huyên, tiền của em cũng đưa cho chị cất giữ đi."

Đào Tử: (? ? ? ? ? ? )

Huyên Huyên: (? ? ? ? ? ? )

Hai đứa nhóc hiện tại đã biết chỗ tốt của tiền rồi.

Có tiền, sẽ có đồ ăn ngon, chơi vui.

Không tiền, sẽ không có cái gì cả.

Cho nên. . .

"A ~, cái này cho các con tự tiêu." Hà Tứ Hải rút ra hai tấm, cho một người một tờ.

Trẻ nhỏ như vậy, một người một trăm tệ đã không ít rồi.

"Đây là bao nhiêu tiền?" Đào Tử giơ tiền giấy đỏ trong tay lên rồi hỏi.

"Một trăm tệ." Hà Tứ Hải nói.

"Một trăm tệ, có phải là rất nhiều hay không?" Đào Tử hỏi tới.

"Đúng, một trăm tệ đã rất nhiều rồi."

Đào Tử nghe vậy lại hài lòng rồi, nàng còn có thật nhiều tiền.

Huyên Huyên: →_→

Nàng biết nhiều hơn chút.

"Đi thôi, nếu như muốn mua đồ thì chờ chúng ta kiểm tra xong thì bên trong có bán." Hà Tứ Hải như là đuổi lợn, lùa các nàng chạy về phía trước.

Nghe bên trong có bán đồ ăn, hai đứa nhóc lập tức tỉnh táo tinh thần. Các nàng đang có rất nhiều tiền, không mua ít đồ thì tâm sẽ bất an.

Nhưng mà chờ qua kiểm tra, hai đứa nhóc liền cảm giác như mình đã bị lừa.

Một trăm tệ, hình như là không mua được món đồ gì cả.

Thậm chí ngay cả một hộp sô cô la cũng không đủ tiền.

Điều này làm cho hai đứa nhóc rất tức giận.

"Chủ yếu là bởi vì đồ trong này quá đắt thôi." Hà Tứ Hải nói.

Đây cũng là lời nói thật, đồ trong sân bay thật sự rất đắt.

Nhưng mà nếu như trẻ con có thể nghe vào thì còn là trẻ con sao?

Cho nên Đào Tử và Huyên Huyên vẫn rất là tức giận.

Cuối cùng Hà Tứ Hải đành phải bỏ thêm một chút tiền, giúp các nàng mua sô cô la, mới coi như bỏ qua.

Trên thực tế, các nàng cũng không phải là vì sô cô la, mà là coi trọng hộp sô cô la.

Hộp sắt được thiết kế theo phong cách mèo cầu tài, sau khi lấy sôcôla bên trong đi còn có thể làm thành heo đất.

Vẻ ngoài vừa dễ thương vừa đáng yêu, chẳng trách có thể thu hút sự chú ý của hai đứa nhóc.

Tiền tiêu rồi, an tâm rồi, hai đứa nhóc ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, ăn sô cô la, chơi đùa với cái hộp.

Lưu Vãn Chiếu thấy thời gian còn sớm, đi nhà sách bên cạnh mua cuốn sách truyện, chuẩn bị sẽ đọc cho các nàng nghe ở trên máy bay.

. . .

"Ba, tại sao là ba đến đón chúng con, mẹ đâu?" Lưu Vãn Chiếu vừa ra khỏi sân bay, đã nhìn thấy Lưu Trung Mưu đang nôn nóng chờ đợi.

"Mẹ đang ở nhà làm bữa trưa cho các con." Hắn thuận miệng nói một câu.

Sau đó ánh mắt rơi xuống trên người Huyên huyên đang được Lưu Vãn Chiếu dắt, hỏi: "Huyên Huyên chơi vui không? Nhớ ba ba hay không?"

Nói xong lập tức khom lưng ôm nàng lên.

Lưu Vãn Chiếu: →_→

Hoá ra đón nàng chỉ là tiện thể, hắn chỉ là nhớ Huyên Huyên mà thôi.

Đào Tử thấy vậy thì giang hai cánh tay với Hà Tứ Hải, nàng cũng phải ôm ôm.

Hà Tứ Hải cười ha ha, lập tức ôm nàng lên.

"Đói bụng không? Chúng ta nhanh về nhà ăn cơm đi." Lưu Trung Mưu quay đầu lại thúc giục.

"Cũng còn được, chúng con đã ăn một chút ở trên máy bay. Hơn nữa, hai đứa nhóc này còn ăn sô cô la, hiện tại phỏng chừng không đói bụng một chút nào." Lưu Vãn Chiếu đáp.

Chờ lên xe, Lưu Trung Mưu tò mò hỏi: "Các người đi chỗ nào của Giang Hữu vậy? Hồng Thành sao? Hồng Thành có khá nhiều chỗ chơi vui lắm nha."

"Không phải, cháu. . . cháu về nhà một chuyến." Hà Tứ Hải nói.

Lưu Trung Mưu đang lái xe nghe vậy thì tò mò liếc mắt nhìn hắn.

Hà Tứ Hải trước đó nói đi Giang Hữu, cũng không có nói với bọn họ là đi làm gì.

"Đến thăm cha mẹ ruột của cháu." Dù sao sớm muộn gì cũng biết, Hà Tứ Hải cũng không định che giấu.

"Tìm được rồi? Bọn họ vẫn tốt chứ?"

Lưu Trung Mưu biết Hà Tứ Hải là cô nhi, bởi vì trước hắn có nói Đào Tử là con gái của cha mẹ nuôi.

"Vẫn còn tốt, chờ trở lại, sẽ để Vãn Vãn nói tỉ mỉ với hai người." Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn Đào Tử qua kính chiếu hậu.

Có mấy lời, hắn không muốn nói ngay trước mặt Đào Tử.

Lưu Trung Mưu cũng nhìn ra, không tiếp tục truy hỏi nữa.

Mà là nói tránh đi: "Dì của cháu có xem một căn nhà giúp cháu, chính là ở Ngự Thủy Loan, 135 mét vuông, 4 phòng ngủ, 1 khách, 1 bếp, 1 vệ sinh."

"Bao nhiêu tiền?"

"Đại khái là 3.2 triệu." Lưu Trung Mưu nói.

"Gần 24.000 một mét vuông sao." Hà Tứ Hải tính toán ở trong lòng một chút.

"Đúng, thế nhưng trang trí rất đẹp, chỉ cần xách đồ vào ở." Lưu Trung Mưu nói.

"Đương nhiên, nếu như cháu muốn sửa chữa cũng được. Thế nhưng có trẻ nhỏ, cho dù sửa lại xong rồi thì cũng không thể vào ở trong vòng một hai năm. Hơn nữa, căn nhà kia vốn cũng có trẻ nhỏ, có phòng cho trẻ con, dì cháu vừa nhìn đã chọn trúng rồi. Cháu đi xem là biết, thật sự rất tốt. . ."

"Cháu thì không sao cả, để Vãn Vãn đi xem đi, nàng hài lòng là được." Hà Tứ Hải nói.

Lưu Trung Mưu nghe vậy thì lộ ra một nụ cười thỏa mãn.

"Nhưng mà 135 mét vuông, có phải là quá lớn rồi hay không?" Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói.

Nhà quá to kỳ thực cũng không được, quét tước vệ sinh rất phiền phức, quá trống trải, còn có vẻ không có hơi người.

"Không lớn, cháu suy nghĩ một chút xem, trừ phòng ngủ chính của bọn cháu ra, sau khi đứa nhỏ lớn lên cũng cần một căn phòng riêng đúng chứ? Mặt khác, nếu như có khách đến thì cũng cần một phòng khách, còn lại làm thư phòng hoặc là phòng để quần áo đều được." Lưu Trung Mưu lập tức nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy cảm thấy có lý. Dù sao hắn còn trẻ, nhiều chuyện cân nhắc trong cuộc sống khẳng định là không nghĩ được toàn diện như bọn họ.

"Được, chỉ cần Vãn Vãn cảm thấy không thành vấn đề thì mua nó đi."

Hiện tại, trong tay Hà Tứ Hải có hơn 4 triệu, sau khi mua nhà xong thì vẫn còn dư, cho nên cũng không hoảng hốt.

"Giá cả đương nhiên còn phải thương lượng thêm, mặt khác các cháu mua nhà, chú và dì đã thương lượng qua rồi, bọn chú sẽ bỏ một nửa." Lưu Trung Mưu đột nhiên nói.

"Hả?"

Hà Tứ Hải nghe vậy thì rất giật mình.

Thế là vội vàng nói: "Không cần, cháu dùng tiền của mình là được rồi."

"Cháu đừng vội từ chối, nghe chú nói hết đã." Lưu Trung Mưu nói nghiêm túc.

"Được, chú nói đi."

"Nếu như sau này Vãn Vãn theo cháu thì căn nhà kia chính là nhà chung của các cháu. Cho nên, chú hi vọng trên giấy tờ bất động sản có viết tên Vãn Vãn. Bọn chú cũng không phải là chiếm tiện nghi của cháu, cho nên bọn chú sẽ bỏ một nửa." Lưu Trung Mưu nói nghiêm túc.

"Chuyện này thực ra không cần thiết phải như vậy, viết tên một mình Vãn Vãn đều được, cháu không sao cả." Hà Tứ Hải gãi đầu một cái rồi nói.

Bởi vì hắn thật sự không quá để ý, trước đây thì quá nghèo. Nhưng từ sau khi hắn tiếp xúc người và "Quỷ" càng ngày càng nhiều, tầm mắt của hắn dần dần được mở ra, tiền không đáng một phần ở trước mặt tử vong.

Lưu Trung Mưu liếc mắt nhìn, sau đó cười nói: "Đúng là gà con nhà chúng ta."

"Không thể nói như vậy, thực ra cháu hiểu mà." Hà Tứ Hải nói.

Cha mẹ luôn muốn bảo đảm cho cuộc sống sau này của con cái, điều này cũng không có gì sai, huống hồ bọn họ còn bỏ ra một nửa tiền nhà.

So với những kẻ vắt chày ra nước, trực tiếp há mồm đòi đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment