Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 255 - Chương 255: Viện Bảo Tàng Địa Chất.

Chương 255: Viện Bảo Tàng Địa Chất. Chương 255: Viện Bảo Tàng Địa Chất.

"Há, trở về rồi." Hai đứa nhóc hoan hô, nhảy xuống từ trên xe rồi chạy vào trong tiểu khu.

Lưu Trung Mưu muốn đỗ xe vào gara, nên cho bọn họ xuống xe về nhà trước.

Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn vườn hoa trong tiểu khu, đang là buổi trưa, trong tiểu khu không có mấy người, chỉ có mấy đứa nhỏ còn không muốn về nhà đang chạy băng băng đùa giỡn.

"Ai ~ "

Hà Tứ Hải thở dài thật sâu.

Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh, nhẹ nhàng kéo tay Hà Tứ Hải.

Nàng biết là nguyên nhân gì, ngày hôm đó Trương Kiến Quốc xuất hiện ở nông thôn, liên hệ với việc gặp hắn vài lần ở trong nhà Hà Tứ Hải, Lưu Vãn Chiếu đã hiểu rõ tất cả.

"Ông nội thực ra đã tìm được anh từ rất lâu, nhưng mà..."

“Được rồi, không nói nữa, chúng ta về nhà ăn cơm đi. Anh nhìn kìa, Đào Tử và Huyên Huyên cũng đã chạy xa rồi." Lưu Vãn Chiếu chỉ chỉ hai đứa nhóc đang đuổi bắt ở phía trước.

Nhìn hai đứa nhóc đang cười đùa ở phía trước, tâm trạng trầm thấp của Hà Tứ Hải phảng phất như cũng trở nên tốt hơn.

Nàng dắt Hà Tứ Hải, đi về "Nhà".

Ngày hôm sau là ngày nghỉ cuối cùng của lễ quốc khánh, Hà Tứ Hải cũng không vội vã đi mở cửa tiệm.

Mà là mang theo Đào Tử và Huyên Huyên đến viện bảo tàng địa chất.

Bạn của Tôn Nhạc Dao cho nàng vài tờ vé, nếu như để sau quốc khánh thì sẽ quá hạn. Cho nên, "Người một nhà" mang theo trẻ nhỏ cùng đi đến viện bảo tàng địa chất nhìn một chút.

Viện bảo tàng địa chất Hợp Châu là một viện bảo tàng địa chất mới xây, thuộc viện bảo tàng khoa học tự nhiên.

Tiền thân của nó là trưng bày khoáng sản địa chất, mấy năm gần đây được cải tạo rồi mới mở ra đối với bên ngoài.

"Nơi này thật sự có khủng long lớn sao?" Đào Tử đứng ở trước cửa viện bảo tàng, nhìn pho tượng khủng long ở trước cửa với vẻ mặt thán phục

"Đúng, đúng, thật sự có khủng long lớn, nhanh chóng vào thôi." Hà Tứ Hải nhẹ nhàng đẩy một cái ở trên lưng nàng.

"Em vẫn cảm thấy sân chơi chơi vui hơn." Huyên Huyên ngước cổ nhìn hai pho tượng khủng long rồi nói.

Quá cao, quá lớn rồi, ngẩng lên nhìn mà mỏi cả cổ.

Ngày hôm nay, các nàng vốn muốn đến sân chơi chơi đùa, thế nhưng Lưu Trung Mưu nói với các nàng, nơi này có khủng long lớn, cho nên bọn họ mới tạm thời từ bỏ kế hoạch sân chơi.

"Sân chơi thì có gì vui, không phải là ngồi xe lửa nhỏ một chú thì là chơi cầu trượt... , ngày nào mà các em không chơi mấy trò đó chứ? Đều chơi chưa chán à." Hà Tứ Hải nói.

"Không chán, còn muốn chơi." Đào Tử nói.

"Đúng, còn muốn chơi, anh cũng không phải là trẻ nhỏ, sao có thể hiểu được." Huyên Huyên nói.

"Được rồi, được rồi, đi nhanh lên, nếu không đợi lát nữa khẳng định sẽ có rất nhiều người." Lưu Vãn Chiếu thúc giục.

Nếu mà lại để hai đứa nhóc nói tiếp thì sẽ không ngừng được mất.

Hai đứa nhóc cũng biết, nếu như đã đến rồi thì chắc chắn là không cần nghĩ đến sân chơi nữa. Nhưng mà ngẫm lại có thể nhìn thấy khủng long lớn thì cũng rất hưng phấn, thế là tràn đầy hưng phấn chạy về phía viện bảo tàng.

"Chậm một chút." Tôn Nhạc Dao ở phía sau lo lắng nói.

Hai vợ chồng bọn họ cũng không có chuyện gì nên liền đi cùng.

"Đứa nhỏ nghịch một chút mới tốt. Em đừng cứ cả ngày lo lắng nọ, lo lắng kia." Lưu Trung Mưu ở bên cạnh lên tiếng.

"Anh thì biết cái gì, chạy ngã thì làm sao bây giờ? Dập đầu thì làm sao bây giờ?" Tôn Nhạc Dao bất mãn nói.

...

Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu lặng lẽ cách xa một chút, để tránh bị ảnh hưởng.

Vừa vào cửa viện bảo tàng địa chất, thứ nhìn thấy đầu tiên chính là một quả cầu thủy tinh lớn.

"Oa, bóng bóng thật lớn." Hai đứa nhóc vây quanh quả cầu thủy tinh, không ngừng cảm khái.

Hà Tứ Hải nhìn kỹ phần giới thiệu, không ngờ lại là thủy tinh, gần 6 tấn. Hà Tứ Hải cũng là lần đầu thấy thủy tinh lớn như vậy, nhưng mà nhìn rất khó coi, như là đá cẩm thạch, không có cảm giác óng ánh long lanh của thủy tinh trong tưởng tượng của hắn.

"Oa, khủng long lớn." Rất nhanh, hai đứa nhóc lại bị bức phù điêu khủng long trên tường bên cạnh thu hút, phía trên khắc đầy sinh vật viễn cổ.

Kỳ thực không chỉ có khủng long, còn có ma mút, tê giác, con người nguyên thủy...

Nhưng mà ai bảo khủng long là nổi tiếng nhất đây, trong mắt hai đứa nhóc chỉ có khủng long lớn.

Đi vào từ đại sảnh chính là phòng Trái Đất, vừa vào cửa chính là một quả địa cầu cong cong, vô cùng chấn động.

Phòng Trái Đất chủ yếu là giới thiệu sự phát triển của Trái Đất và nguồn gốc của sự sống và quá trình diễn biến.

Ngoài ra còn có quá trình mô phỏng các loại hiện tượng địa lý.

Đừng nói là hai đứa nhóc, mà ngay cả Hà Tứ Hải đều cảm thấy học được không ít tri thức.

Chỉ có điều...

Thật sự là như vậy sao?

Hà Tứ Hải cũng không xoắn xuýt trên vấn đề này, tuy rằng hắn có hiểu biết sâu sắc hơn về cái thế giới này.

Thế nhưng hắn không phải là nhà khảo cổ học, không cần thiết phải tra cứu những này. Hơn nữa, với vốn kiến thức ít ỏi của hắn thì dù có xoắn xuýt những thứ này cũng vô dụng, nghĩ cũng không ra.

Xuyên qua phòng Trái Đất, bọn họ đi tới phòng diễn biến sinh mệnh, các hóa thạch động vật to lớn khiến cho người ta thán phục không ngớt.

Sau đó chính là phòng khủng long mà hai đứa nhóc cảm thấy hứng thú nhất.

Hai đứa nhóc nhìn thấy rồi, bộ xương của khủng long khổng lồ và các loại kiến thức phổ cập khoa học, khiến cho hai đứa nhóc mở mang tầm mắt.

Vốn tưởng rằng đây là phòng triển lãm mà hai đứa nhóc thích nhất trong ngày hôm nay, cũng không ngờ đến, phía sau còn có phòng triển lãm khoáng vật. Đây mới là phòng chính thức hấp dẫn hai đứa nhóc.

Các loại nham thạch khoáng vật mỹ lệ, bảo thạch và ngọc thạch, không chỉ thu hút hai đứa nhóc, mà ngay cả Lưu Vãn Chiếu và Tôn Nhạc Dao đều lưu luyến không ngớt, thật lâu không chịu rời đi.

Quả nhiên phụ nữ và rồng đều là cùng một loại, đều yêu thích mấy thứ sáng lấp lánh.

"Ai, chị rất muốn một cái nha." Huyên Huyên đi ra từ phòng khoáng vật, lưu luyến nói.

"Em cũng rất muốn." Đào Tử một mặt chờ mong.

Không nghĩ tới ở lối ra còn thật sự có bán, hơn ba mươi tệ một hộp, bên trong có các loại khoáng thạch nhỏ bé.

"Chỗ của chúng tôi còn có nguyên liệu ngọc thạch, các người có muốn thử một chút không?" Nhân viên tiêu thụ ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng.

"Đổ thạch?" Lưu Trung Mưu ở bên cạnh nghe vậy thì bật thốt lên.

"Không, không, chỗ của chúng tôi chỉ bán vật kỷ niệm, không đổ ngọc thạch gì cả, chủ yếu là bán cho bọn nhỏ làm vật kỷ niệm, giá cả không cao." Nhân viên tiêu thụ chỉ vào một số ngọc thạch được bày bán ngay lối ra.

Phía trên đều được đánh dấu giá cả, từ mấy chục đến mấy trăm, đắt nhất cũng chỉ có hơn một ngàn tệ.

Hai đứa nhóc cảm thấy rất hứng thú liền tụ tới.

Thông qua hiểu biết về viện bảo tàng trước đó, những bảo thạch sáng lấp lánh này đều là được mở ra từ trong những tảng đá này, cho nên bọn họ rất tò mò, cũng cảm thấy rất hứng thú.

Những tảng đá này có cái thật sự chỉ là một tảng đá, có cái phía trên đúng là có thể nhìn thấy một chút màu xanh biếc, nhưng mà giá cả sẽ cao hơn một ít.

"Nếu như các em yêu thích thì mỗi người chọn một khối đi." Hà Tứ Hải nhìn hai đứa nhóc đang tha thiết chờ mong liền lên tiếng.

"Nhưng chỉ có thể chọn ở đây." Hà Tứ Hải chỉ vào khu vực một trăm tệ trở xuống.

Những tảng đá này ngoại trừ tạo hình kỳ lạ một chút thì không hề có một chút chỗ đặc biệt nào, nhưng mà cũng đủ cho hai đứa nhóc chơi rồi.

Mấy trăm tệ là được, hơn một nghìn tệ thì hoàn toàn không cần thiết, sẽ không thật sự có người nhặt được bảo bối từ trong đám phế liệu này chứ?

"Em có muốn mua một khối hay không?" Hà Tứ Hải thấy Lưu Vãn Chiếu cũng có hứng thú, thế là cười hỏi.

"Hay là thôi đi, rõ ràng đều là lừa người, tiêu tiền uổng phí." Lưu Vãn Chiếu trực tiếp lắc lắc đầu.

"Không thể nói như thế nha, đây là từ ngọc thạch mà chúng tôi chở tới từ Myanmar, bên trong thật sự có ngọc." Nhân viên tiêu thụ ở bên cạnh lập tức nói.

"Vậy có người mở ra ngọc chưa?" Lưu Vãn Chiếu hỏi ngược lại.

" y..."

Nhưng mà nhân viên đúng là không có nói dối, những nguyên liệu ngọc thạch này đúng là được sản xuất từ Myanmar, chỉ có điều không biết đã trải qua bao nhiêu tay, thậm chí có cái đã xem qua rồi, sau đó bị kéo qua, phát huy giá trị cuối cùng.

Tuy hai đứa nhóc cũng muốn những tảng đá có chút màu sắc, nhưng mà những tảng đá kia đều nằm trong khu vực trăm tệ trở lên.

Cuối cùng, các nàng chỉ có thể chọn hai khối ở trong khu vực trăm tệ trở xuống.

Một tảng đá có tạo hình giống như con cá, một tảng thì thấp lè tè như là một con lợn nhỏ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment