Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 257 - Chương 257: Kì Nghỉ Hè Kết Thúc

Chương 257: Kì Nghỉ Hè Kết Thúc Chương 257: Kì Nghỉ Hè Kết Thúc

"Hai khối ngọc thạch này rất quý sao?” Đợi lên xe rồi Hà Tứ Hải mới hiếu kỳ hỏi.

Lúc nãy thấy vẻ mặt đầy kinh ngạc của Lưu Trung Mưu thì cậu ta đã muốn hỏi rồi, nhưng người ở đó nhiều quá nên không tiện hỏi.

“Rất đáng tiền, bán nó đi cậu sẽ có nhà, có xe, cũng sẽ có tiền tiết kiệm, tiền đề là đống đá này là hàng thật.” Lưu Trung Mưu cười nói.

“Đều là giả sao?” Lưu Vãn Chiếu ngồi phía sau có chút thất vọng hỏi.

“Ba cũng không biết, nhưng từ chỗ phế liệu liên tiếp tìm được hai viên cực phẩm phỉ thuý, nên khả năng là hàng nhân tạo khá cao, cho nên các con đừng ôm hi vọng quá lớn.” Lưu Trung Mưu nói.

“Cho dù là thật, người phát tài cũng không phải con, là hai con nhóc kia kìa.” Hà Tứ Hải nói.

“Ố, phát tài rồi, phát tài rồi.” Hai đứa nhóc ngồi phía sau nghe xong liền ăn mừng, tuy nhiên bọn nhóc cũng không biết là phát tài gì.

“Nếu như là thật thì bán tiếc lắm. Nguyên liệu tốt thế này, tìm người làm vài món trang sức có thể làm bảo vật gia truyền.” Tôn Nhạc Dao nói.

“Hà Tứ Hải ý con thế nào?” Lưu Trung Mưu hỏi.

“Được đấy ạ, con không có ý kiến, có điều nguyên liệu tốt thế này thì phải tìm người có tay nghề tốt để làm, đợi bọn Đào Tử lớn lên cũng sẽ không trở nên lỗi thời.” Hà Tứ Hải đáp.

“Ừm, phần còn lại cứ giao cho tôi, tôi có quen một người bạn kinh doanh đồ cổ, ông ta cũng làm ăn lớn.” Lưu Trung Mưu nói.

“Anh nói Vĩ Lập Văn á hả?” Tôn Nhạc Dao hỏi.

“Ừm, chính là cậu ta.” Lưu Trung Mưu đáp.

Vĩ Lập Văn là bạn bè nhiều năm của Lưu Trung Mưu và Tôn Nhạc Dao, bản thân kinh doanh một tiệm đồ cổ.

Hồi xưa Lưu Trung Mưu và Tôn Nhạc Dao từng bán tranh chữ ở tiệm ông ta.

Ngày hôm sau

“Đào Tử, mau dậy đi, mặt trời chiếu tới mông rồi kia kìa.” Hà Tứ Hải vỗ vỗ cái mông của Đào Tử để gọi cô bé dậy.

Nhóc này hôm qua chơi hăng quá nên sáng dậy không nổi.

Sáng hôm qua bọn họ trước tiên đi bảo tàng địa chất.

Buổi trưa thì đến một nhà hàng tư nhân mà Lưu Trung Mưu đã đặt trước.

Đợi ăn cơm xong, thấy trời hẵng còn sớm, nên hai tên nhóc không chịu về nhà sớm, nhõng nhẽo đòi đi khu vui chơi.

Cuối cùng Tôn Nhạc dao mềm lòng chiều theo bọn nhóc.

Thế là hai tên nhóc tung tăng ở khu vui chơi cả một buổi chiều.

Đợi đến xế chiều, cả bọn đều mệt lã, ỉu xìu như bắp cải thảo bị héo vậy.

Cuối cùng vẫn là Hà Tứ Hải ẵm bọn nhóc về.

Tối ăn cơm xong liền đi ngủ sớm.

Đào Tử trở người, dụi dụi mắt, mắt chưa mở thì đã ngồi dậy gọi ba ba rồi.

“Chiều hôm qua kêu các con đừng chơi nhiều quá, các con không nghe, bây giờ dậy không nổi rồi đúng không?”

“Không phải đâu nha.” Đào Tử phụng phịu nói.

Tên nhóc này cứng miệng thật đấy.

Sau đó chống tay đứng dậy, loạng choạng như con cánh cụt đang mơ màng vậy.

Hà Tứ Hải cũng hết cách, chỉ đành giúp cô bé mặc quần áo.

Đợi ẵm cô bé xuống giường, kéo tới phòng tắm rửa mặt, nhóc con mới tỉnh táo, tràn đầy năng lượng trở lại.

“Trưa nay ở nhà trẻ phải ngủ đàng hoàng đấy.” Hà Tứ Hải dặn dò.

“Ừm Ừm~, đi ngủ, đi ngủ, chúng ta nhanh ăn cơm rồi đi nhà trẻ nữa.” nhóc con vội vàng nói.

Mấy ngày rồi không đi nhà trẻ, con bé có hơi nhớ bạn bè.

“Bữa sáng nấu xong rồi, đợi con dậy ăn thôi đó.” Hà Tứ Hải vừa nói vừa chải đầu cho cô bé.

“Vậy sao ba không kêu con dậy sớm chứ?” nhóc con nũng nịu nói.

Hà Tứ Hải gõ nhẹ lên cái đầu đã được buộc gọn của cô bé, đòn phản công của một đôi tay đẹp bẩm sinh.

Nhóc con ôm đầu phụng phịu.

Tiểu Bạch vừa hay đi qua phòng khách bị cô nhìn thấy, thế là lập tức dí đuổi theo.

“Ăn cơm thôi, đừng chơi nữa.” Hà Tứ Hải cạn lời nói.

Gấp cũng là cô bé, không gấp cũng là cô bé.

Lúc này điện thoại reng lên, là Trương Lục Quân gọi đến.

“Dậy chưa? Hôm qua mẹ xem dự báo thời tiết, mấy ngày nay Hợp Châu hơi se lạnh…” vừa bắt máy thì đã nghe tiếng Dương Bội Lan ở đầu kia điện thoại huyên thuyên nói.

Từ sau lúc Hà Tứ hải quay về, ngày hôm sau đã gọi tới ba cuộc điện thoại, sáng trưa chiều, gọi mãi không ngừng.

Nghe ý bọn họ, nếu không phải sợ Hà Tứ Hải bị làm phiền, có lẽ một ngày đã gọi ba cuộc rồi.

Đợi gọi xong điện thoại, Tôn Nhạc Dao dẫn Huyên Huyên đến.

Đào Tử thấy thế liền xách balo định chạy theo bọn họ.

Hà Tứ Hải kéo cô bé lại, “Vẫn chưa ăn sáng mà.”

“À, phải rồi ha.” Đào Tử lúc này mới sựt nhớ ra.

Sau đó sờ sờ cái bủng nhỏ của mình rồi nói: “Bây giờ con chưa đói, con đi học trước đây.”

Nói xong liền kéo tay Huyên Huyên.

“Vậy không được, đợi đến nhà trẻ mà đòi thì không có gì cho con ăn đâu.” Hà Tứ Hải kéo cô bé lại rồi nói.

Nhà trẻ có đồ ăn vặt, nhưng phải đợi đến khoảng ba giờ chiều mới phát, bình thường không thể tùy tiện ăn.

“Bữa sáng các con ăn gì đấy?” Tôn Nhạc Dao tò mò hỏi.

“Cháo bí đỏ với bánh chẻo trứng.” Hà Tứ Hải nói.

Đáng lẽ lúc này nấu cháo khoai lang là tốt nhất, dù sao khoai lang cũng tới mùa rồi, nhưng Đào Tử không thích ăn, nên Hà Tứ Hải chỉ có thể nấu cháo bí đỏ thôi.

Sợ con bé ăn không no, Hà Tứ Hải lại làm thêm bánh chẻo trứng.

Băm nhỏ thịt heo, thêm ít củ năng và cà rốt, gói lại bằng vỏ bánh trứng, sau đó đem hấp.

Hương vị thơm ngon, giòn sựt, béo nhưng không ngấy, rất hợp cho trẻ con ăn, Đào Tử rất thích ăn, một lần ăn tận mấy cái.

“Đẹp thật đấy, cũng rất gì và này nọ đấy, Vãn Vãn không giỏi bếp núc, sau này Tứ Hải phải đảm đương chuyện này rồi.” Tôn Nhạc Dao nhân cơ hội nói.

“Không sao, con nấu cũng tạm à, chỉ cần cô ấy không chê con nấu dở thôi.” Hà Tứ Hải cười nói.

Sáng nay Lưu Vãn Chiếu đã đi dạy học từ sớm, nếu không sớm đã chạy tới đây rồi.

“Chê dở thì để con bé tự nấu.” Tôn Nhạc Dao miệng thì nói thế nhưng trên mặt lại nở nụ cười, rất hài lòng với Hà Tứ Hải.

“Hay là hai người ăn thêm tí đi.” Hà Tứ Hải đặt Đào Tử ngồi ngay ngắn trên ghế.

“Không nổi nữa, ở nhà ăn nó căng bụng rồi.” Tôn Nhạc Dao lắc đầu nói.

“Con thấy…con có thể ăn thêm một tí.” Huyên Huyên nhìn chằm chắm đĩa bánh chẻo trứng trên bàn.

Thật là một đứa trẻ thành thật mà…

Đợi Đào Tử ăn xong, Tôn Nhạc Dao dẫn hai nhóc đi nhà trẻ.

Hà Tứ Hải không đi theo, Tôn Nhạc Dao nói đi nhà trẻ có mấy bước là tới, đi nhiều người như thế làm gì? Bảo Tứ Hải cứ làm việc của mình đi.

Hà Tứ Hải nghĩ cũng phải, hơn nữa mấy ngày rồi chưa mở tiệm, có lẽ phủ đầy bụi rồi, phải quét dọn thôi.

Thế là Tôn Nhạc Dao một mình dẫn hai nhóc đi học.

“Các con đi nhanh chút được không, sao chậm chạp như ốc sên thế này?” Tôn Nhạc Dao đi sau hai đứa nhóc thúc giục nói.

Chủ yếu là hai đứa nhóc đi quá chậm, đi một bước lại nghỉ, khom lưng vểnh mông, nhìn chỗ này ngó chỗ kia, với cái tốc độ này thì lúc đến nhà trẻ đã ăn cơm trưa luôn rồi.

“Uhm~ bụng có chút khó chịu, đi chầm chậm thôi.” Huyên Huyên chau mày, sờ bụng nói.

Đào Tử cũng không khá hơn.

“Ai bảo các con ăn nhiều thế làm gì, chịu nổi không?” Tôn Nhạc Dao vừa giận vừa buồn cười, sau đó gõ nhẹ lên đầu hai đứa nhóc.

“Í, là Thẩm Di Nhiên và bà ngoại cậu ấy kìa.” Đào Tử đột ngột vui vẻ nói.

Huyên Huyên nghe xong liền nhìn theo hướng cô bé, gật gật đầu, nói thêm: “Còn có mẹ cậu ấy nữa.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment