Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 258 - Chương 258: Nhớ Mẹ

Chương 258: Nhớ Mẹ Chương 258: Nhớ Mẹ

Buổi tối ngủ với cô thế nào? Trương Lộc trở mình, nhìn Đào Tử nói.

“Không thích, con muốn ngủ với chị Huyên Huyên cơ.” Đào Tử lập tức lắc đầu.

“Vậy hai đứa cùng ngủ với cô đi.” Trương Lộc liền nói.

“Nhưng em không ngủ được, giường lớn quá đi.” Huyên Huyên ở bên cạnh giơ tay ra hiệu chỉ có thể ngủ hai người thôi.

“Buổi tối cô có thể kể chuyện cho các con nghe nè.” Trương Lộc mời chào nói.

Hai đứa nhóc nghe xong liền có chút lung lây.

“Được rồi, nói kiểu gì vậy chứ, tướng ngủ của con thế nào, trong lòng con chưa đếm qua sao? Tối ngủ đừng có mà quơ tay múa chân lung tung đấy rồi đạp hết đồ xuống đất.” Ôn Nhã ở bên cạnh lạnh lùng nói.

“Mẹ à, làm gì có, con ngủ ngoan lắm đấy.” Trương Lộc giận hờn nói.

“Có ngoan hay không thì trong lòng con không tự biết sao?” Ôn Nhã đáp.

Một Trương Lộc vốn dĩ thẳng tính lí lẽ hùng hồn lại lập tức bị cứng họng.

Dáng ngủ của cô ấy quả thật không đẹp lắm, nhưng không có quá đáng như mẹ nói.

“Chị ơi, ngày mai chúng ta lại đi chơi đi, tạm biệt, chúng em phải đi ngủ đây.” Hai đứa nhóc kéo tay Trương Lộc nói.

“Là cô, cô nha.” Trương lộc chống nạnh nói.

“Vâng ạ, chị.” Đào Tử nói.

“Là cô, keo chị là cô nha.” Trương Lộc vội nói.

“Vâng ạ, chị.” Đào Tử lại nói.

Huyên Huyên:

“Chị ơi vui quá đi.” Huyên Huyên ở bên cạnh nói.

“Chúc cô ngủ ngon.” Đào Tử kéo Huyên Huyên rồi cả hai đi vào phòng ngủ.

Lúc này Trương Lộc mới phản ứng lại, cô bị hai đứa nhóc chọc rồi.

“Hai đứa nhóc thồi, lần sau phải đánh mông hai đứa mới được.” Trương Lộc “hung dữ” nói.

“Được rồi, con cũng mau đi ngủ đi, sáng mai dậy sớm còn đi nữa.” Ôn Nhã gõ nhẹ lên đầu cô ấy.

“Í, mai chúng ta cũng về sao?” Trương Lộc ngạc nhiên hỏi.

“Không về thì làm gì đây, ở lại đây sống sao?”

“Con không muốn đâu, con muốn ở với bà nội.” Trương Lộc nói.

“Bà nội còn cần con ở cùng sao? Con không làm phiền bà đã may lắm rồi, hơn nữa ngày mốt con không định đi học sao? Không về có kịp không? Ôn Nhã trách.

“Dạ vâng ạ.”

Nghĩ tới ngày mốt về nhà rồi lại đến trường có lẽ không kịp thật, Trương Lộc cũng đành bất lực nghe theo.

Cô ấy phải về lại nhà vì có rất nhiều đồ không theo, nên chỉ đành bất lực về phòng ngủ thôi.

“Aizz, phải đi rồi.”

Bà nội từ phòng bước ra, tìm chỗ này kiếm chỗ kia, lại cẩn thận kiểm tra những đồ cho Tứ Hải mang về, sau đó lặng lẽ quay về phòng.

“Được rồi, hai đứa đừng giỡn nữa, mau ngủ đi.” Hà Tứ Hải nhìn hai đứa nhóc đang nhảy nhót trên giường nói.

“Chúng em bây giờ chưa có buồn ngủ, không muốn ngủ âu.” Huyên Huyên nói.

“Không muốn ngủ cũng phải nằm xuống cho chị.” Lưu Vãn Chiếu nói.

“Nhưng bọn em còn muốn chơi thêm cơ.” Đào Tử nói.

“Hai đứa nằm ngay ngắn đi rồi ba kể chuyện cho nghe nhé.” Hà Tứ Hải bảo.

Hai đứa nhóc nghe xong lập tức ngoan ngoãn nằm xuống.

Sau đó Đào Tử nhớ ra gì đó, bật người dậy, tựa như con cá chép đang quẫy vậy, cô bé nhìn Hà Tứ Hải rồi cảnh báo nói: “Không được kể chuyện hai ông hoà thượng nữa đấy.”

“Được rồi, biết rồi mà, nhanh nằm xuống đi.”

Rất lâu về trước, lúc các con vẫn chưa được sinh ra, trước khi ba được sinh ra.

Trước khi tất cả mọi người chưa thế giới này chưa được sinh ra…

Loài cá bơi lội tung tăng khắp các đại dương.

Có loài cá đẹp đến không tưởng.

Có loài cá kì lạ không thể hiểu nổi.

Câu chuyện này được gọi là thông qua những mẩu chuyện thú vị để kể cho các bạn nhỏ động vật đại dương làm thế nào tiến hoá thành động vật bò sát, rồi lại thế nào từ động vật bò sát tiến hoá thành người.

Nhưng chưa đợi Hà Tứ Hải kể xong thì hai đứa nhóc đã phát ra tiếng thở nhẹ nhàng, bước vào trong giấc mộng đẹp.

Lưu Vãn Chiếu nhẹ nhàng xuống giường, giúp bọn nhóc đắp chăn.

Hai đứa nhóc ngủ say sưa tựa như hai thiên sứ nhỏ đầy yên bình.

Lưu Vãn Chiếu hôn lên má bọn trẻ.

“Ngủ ngon.”

“Chúng ta cũng ngủ thôi.” Hà Tứ Hải nằm xuống nói.

“Muốn em hôn chúc ngủ ngon không?”

Lưu Vãn Chiếu men theo giường, muốn chồm qua cậu ta để ngủ ở phía trong nhưng lại bị Hà Tứ Hải ôm vào lòng.

“Ngủ ngon~”

… ….

Ngày hôm sau mọi người ai cũng dậy sớm, bọn người Trương Hải Quân chuẩn bị về Lộc Thành, trước tiên phải đến Hồng Thành để đi máy bay.

Hà Tứ Hải cũng phải đến Hồng Thành mới có máy bay bay về Hợp Châu, như vậy vừa hay thuận đường, không cần phải lại tìm xe.

Chiếc xe Trương Hải Quân lái là chiếc xe bảy chỗ, năm người lớn cùng hai đứa nhỏ ngồi dư sức.

Ăn xong bữa sáng, trời chỉ vừa mới sáng, bà nội và vợ chồng Trương Lục Quân tiễn bọn họ ra cửa.

Trương Lộc sớm đã dẫn hai đứa nhóc lên xe.

“Giờ bọn con đi nhé, mẹ, khi nào rảnh con lại về thăm mẹ.” Trương Hải Quân nói với bà nội.

Nhưng lòng bà nội ngay từ đầu đã không để ý đến ông ta.

Trương Hải Quân cũng biết chuyện đó nên đành kéo vợ lên xe trước.

“Vãn Vãn, có thời gian thì cùng Tứ Hải về nhé.” Bà nội kéo tay Lưu Vãn Chiếu không nỡ nói.

Nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn Hà Tứ Hải.

“Bà nội con biết rồi mà, nào rảnh con với Vãn Vãn lại về thăm bà.” Hà Tứ Hải nói.

Vợ chồng Trương Lục Quân từ lúc sớm đã luôn bận rộn làm việc, nhưng rất ít nói chuyện.

Lúc này lại đứng bên cạnh nhìn Hà Tứ Hải, môi ngập ngừng như có vô vàn điều muốn nói nhưng lại chẳng biết nên bắt đầu nói từ đâu.

“Bà nội, con lên xe trước đây.” Lưu Vãn Chiếu nói.

Cô ấy biết vợ chồng Trương Lục Quân có lời muốn nói với Hà Tứ Hải, cho nên cô ấy giành không gian riêng cho họ.

Cuối cùng Trương Lục Quân lấy hết dũng khí, móc một cuốn sổ tiết kiệm từ túi áo ra rồi nhét vào tay Hà Tứ Hải, có chút luống cuống nói: “Tiền tuy không nhiều, có một phần là của bà nội con, tổng cộng ba trăm năm mươi ngàn…”

“Không phải con nói rồi sao? Con có tiền mua nhà rồi, không cần mọi người cho đâu.” Hà Tứ Hải nói.

“Ba mẹ biết, tiền này để trang trí nhà, mua nhà xong phải trang trí cho đẹp vào.”

“Tiền trang trí con cũng có rồi.” Hà Tứ Hải trả lại cuốn sổ tiết kiệm.

“Vậy…vậy con kết hôn với Vãn Chiếu cũng cần tiền mà.” Trương Lục Quân lắp bắp nói.

“Con cứ cầm đi, đây là tấm lòng của ba mẹ con, con không lấy thì họ sẽ buồn đấy.” bà nội ở bên cạnh nói.

Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của vợ chồng Trương Lục Quân, Hà Tứ Hải gật đầu nói: “Vậy để ở chỗ con trước vậy.”

Trương Lục Quân nghe xong thì lộ vẻ vui mừng, vội nói: “Mật mã là sinh nhật con đấy.”

“Sinh nhật con…là ngày mấy ạ?” Hà Tứ Hải cúi đầu nói.

“Ngày bốn tháng năm.” Dương Bội Lan ở bên cạnh nói.

Trước đây cậu ta không biết mình sinh ngày nào, đều tính từ ngày mà vợ chồng Hà Đào tìm thấy cậu ta.

“Cảm ơn.” Hà Tứ Hải ngẩng đầu nói.

Dương Bội Lan nghe xong, trong lòng buồn bã, rưng rưng nước mắt nghẹn ngào nói: “Đến Hợp Châu nhớ gọi điện về đấy.”

“Vâng, con biết rồi.” Hà Tứ Hải gật gật đầu.

“Có thời gian nhớ về đấy.” Dương Bội Lan lại nói.

“Ừm, con biết rồi.” Hà Tứ Hải cúi đầu nói đồng ý.

Hà Tứ Hải không dám ngẩng đầu.

Nhìn cậu ta bình thản đồng ý như vậy, Dương Bội Lan càng thêm buồn bã và rối bời.

“Xin lỗi, đều do mẹ không tốt, đều là lỗi của mẹ, con…con có thể tha thứ cho mẹ không?”

Cuối cùng không kìm được mà bật khóc.

Hà Tứ Hải ngẩng đầu, cố nở nụ cười: “Mẹ không cần xin lỗi con, đều là chuyện ngoài ý muốn, con không trách mẹ.”

“Cảm…cảm ơn con.” Dương Bội Lan đầm đìa nước mắt nói.

“Không cần cảm ơn con đâu.” Hà Tứ Hải nói.

Sau đó vội xoay người nói với bà nội: “Bà nội, con đi nhé.”

Đồng thời dang tay ôm chầm bà ấy.

Sau đó lại nhìn Trương Lục Quân và Trương Bội Lan, mấp máy môi một hồi, cuối cùng chỉ nói được ba chữ, “Con đi nhé.”

Sau đó nhanh chóng xoay người đi về phái xe hơi, ngồi vào ghế phụ.

“Đi thôi.”

Hà Tứ Hải nói với Trương Hải Quân – người phụ trách lái xe.

Trương Hải Quân nhìn cậu ta, mở miệng định nói gì, cuối cùng chỉ bất lực thở đài, khởi động xe, giẫm chân ga, hướng thẳng đường lộ mà đi.

“Tiểu Chu…”

“Tiểu Chu…”

“Tứ Hải.” Lưu Vẫn Chiếu nghe thấy liền quay đầu nhìn thử, sau đó gọi Hà Tứ Hải đang ngồi ở ghế phụ.

Hà Tứ Hải cũng nghe thấy, cậu ta nhìn thấy trong gương chiếu hậu Dương Bội Lan đang điên cuồng chạy đuổi theo.

Bà ấy vẫy cánh tay, vừa khóc vừa hét lớn: “Tiểu Chu, nhất định phải quay về đấy.”

“Nhất định phải quay về…”

“Mẹ…mẹ đợi con quay về.”

“Mẹ sẽ đợi con…”

“Dừng…dừng lại một lát.” Hà Tứ Hải nước mắt ròng ròng.

Trương Hải Quân liền thắng gấp, không đợi ông ấy dừng hẳn xe, Hà Tứ Hải đã mở cửa xe lao ra ngoài.

Sau đó chạy ào về hướng Dương Bội Lan đang chạy đuổi theo.

Ôm chầm lấy bà ấy.

“Mẹ~”

Bình Luận (0)
Comment