"Thẩm Di Nhiên, sao em lại khóc?" Cô giáo Từ nghe được tiếng khóc, vội vàng chạy tới.
Cô ta nhìn Đào Tử và Huyên Huyên, đầu tiên loại bỏ nghi ngờ hai đứa gây án. Chúng là bạn tốt, chắc hẳn sẽ không bắt nạt Thẩm Di Nhiên mới đúng. Hơn nữa, hai đứa đều rất ngoan, Thẩm Di Nhiên không bắt nạt hai đứa đã là tốt rồi.
Cho nên cô ta nhìn sang nhóc mập Vu Minh Hạo đang đứng cách đó không xa.
Lần trước hai đứa đánh nhau, có thù oán, cho nên là kẻ tình nghi lớn nhất.
Nhóc mập thấy cô giáo nhìn mình thì hoảng hốt, tủi thân liên tục xua tay nói: "Không phải em làm."
Cô giáo Từ thấy cậu bé căng thẳng không giống nói dối, lại nhìn đang Đào Tử có vẻ như muốn khóc, cuối cùng nhìn về phía Huyên Huyên đang lo lắng, dáng vẻ ngập ngừng muốn nói bên cạnh.
"Huyên Huyên, em có biết tại sao Thẩm Di Nhiên khóc không?" Cô giáo Từ hỏi.
"Bạn ấy nhớ mẹ đấy." Huyên Huyên nói.
Cô giáo Từ nghe vậy thì thầm thở dài. Cô ta biết sơ qua về tình hình của mẹ Thẩm Di Nhiên, vì vậy ngồi xổm xuống, lau nước mắt cho cô bé và khẽ an ủi.
Thấy Thẩm Di Nhiên khóc lớn, Bùi Cẩm Tú mẹ của cô bé ở bên cạnh cuống lên, không biết làm thế nào mới tốt. Cô ta muốn ôm cô bé nhưng không làm được, chỉ có thể đứng nhìn, khổ sở tới mức cũng muốn khóc theo.
Cô ta nhìn về phía Huyên Huyên với vẻ cầu xin: “Cháu gái nhỏ, cháu giúp dì đi. Dì cầu xin cháu đấy."
"Cháu cũng không có cách nào. Dì đi tìm ông chủ đi." Huyên Huyên khẽ nói.
"Ông chủ à?" Bùi Cẩm Tú lộ vẻ nghi ngờ.
"Chính là ba của Đào Tử đấy." Huyên Huyên nói.
Bùi Cẩm Tú nhìn về phía Đào Tử bên cạnh đã sắp khóc thét lên.
"Huyên Huyên, em nói gì vậy?" cô giáo Từ đang an ủi Thẩm Di Nhiên thì nghe có tiếng nói, quay đầu hỏi.
"À... A... Đào Tử cũng sắp khóc rồi." Huyên Huyên hoảng hốt nói.
Huyên Huyên không nói còn tốt, vừa nói thì Đào Tử cuối cùng không nhịn được, nước mắt lặng lẽ theo gò má chảy xuống.
Trời bên ngoài đột nhiên đổ mưa ào ào...
"Sao em lại khóc?" Cô giáo Từ luống cuống tay chân, dỗ dành.
"Đào Tử cũng nhớ mẹ à?" Huyên Huyên nói.
"Mẹ của Đào Tử đâu?" Cô giáo Từ thuận miệng hỏi.
"Chết rồi." Đào Tử nghẹn ngào nói.
Cô giáo Từ: "..."
Huyên Huyên ngơ ngác nhìn hai người bạn nhỏ khóc nức nở, cô bé nhân lúc cô giáo Từ không chú ý, lén chạy ra ngoài.
Bùi Cẩm Tú liếc nhìn con gái được giáo viên an ủi đã sắp nín khóc, lại liếc nhìn Huyên Huyên lén chạy ra ngoài, cuối cùng đi theo.
Huyên Huyên ngồi xổm trên hành lang, ngơ ngác nhìn mưa đổ ào ào bên ngoài.
"Cháu sao vậy, cháu cũng nhớ mẹ cháu à?" Bùi Cẩm Tú đi qua, cũng ngồi xuống bên cạnh cô bé, tò mò hỏi.
"Mẹ không nhìn thấy cháu, không nghe thấy cháu nói chuyện, cũng không thể ôm cháu, hôn cháu. Cháu rất khó chịu, rất đau lòng. Cháu hét to, cố ý quấy rối nhưng mẹ vẫn không nhìn thấy cháu..." Huyên Huyên lẩm bẩm, đôi mắt to đã đỏ hoe.
"Cái này... cháu nói thật giống với dì bây giờ." Bùi Cẩm Tú không hiểu nổi đứa bé kỳ lạ này.
Huyên Huyên khẽ gật đầu: “Bởi vì cháu cũng là quỷ mà."
"Cháu là quỷ à?"
Bùi Cẩm Tú nghe vậy thì cười. Đây là lần thứ hai cô ta nghe thấy cô bé nói mình là quỷ.
Nếu cô bé là quỷ, vậy cô ta là gì, là người sao?
"Bởi vì ông chủ làm cho mẹ nhìn thấy cháu, làm cháu ăn được, còn làm cháu có thể tới trường mẫu giáo chơi với các bạn nhỏ... Ông chủ là một người tốt." Huyên Huyên nói.
"Thật sao? Nếu đúng là vậy, ông chủ của cháu lợi hại đấy." Bùi Cẩm Tú chỉ tưởng cô bé nói linh tinh, vì vậy nói hùa theo cô bé.
"Ừ, ừ, ông chủ rất lợi hại đấy. Thẩm Di Nhiên là bạn thân của cháu, cháu không muốn bạn ấy khổ sở. Cô đi tìm ông chủ, nhờ ông chủ giúp cô đi." Huyên Huyên hưng phấn nói.
"Vậy ông chủ của cháu ở đâu?" Bùi Cẩm Tú hỏi.
Huyên Huyên nghe vậy thì giơ tay ra sờ sau mông mình, lấy ra một ngọn đèn lồng.
Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của Bùi Cẩm Tú, cô bé chỉ tay vào đèn lồng, đèn lồng lập tức được thắp sáng, phát ra ánh sáng màu xanh tím.
"Dì đi theo ánh đèn, nó sẽ dẫn dì tìm đến chỗ ông chủ." Huyên Huyên nói.
"Đây là cái gì? Cháu lấy ở đâu ra vậy?" Bùi Cẩm Tú kinh ngạc, đứng lên hỏi.
"Đây là đèn dẫn hồn. Cháu là người đốt đèn, chỉ đường cho người chết." Huyên Huyên nghiêm túc giới thiệu.
Bùi Cẩm Tú nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô bé lại thấy hơi buồn cười.
Nhưng đứa trẻ trước mắt này thật sự quá đặc biệt.
Chẳng những có thể nhìn thấy cô ta, hơn nữa còn có thể từ trong không trung biến ra một cái đèn lồng.
Đúng lúc này, Huyên Huyên nhét đèn dẫn hồn vào trong tay cô ta, sau đó xoay người chạy vào trong phòng học.
Bùi Cẩm Tú vừa định gọi cô bé thì đột nhiên sửng sốt, bởi vì trong tay cô ta đã cầm cái đèn này.
Cô ta thế mà nhấc được cái đèn lên?
Cô ta là quỷ đấy. Cô ta đã thử chạm vào rất nhiều thứ nhưng vẫn không thể chạm tới được.
Cho nên những lời cô bé tên Huyên Huyên này nói đều là sự thật?
Hơn nữa ánh đèn thật sự chỉ về một hướng.
Lúc này trời đã tạnh mưa, mặt trời lại ló ra.
Nhưng không hề ảnh hưởng đến ánh sáng do đèn lồng trên tay phát ra, cô ta đi theo ánh sáng về phía trước.
...
Hai người hai quỷ ngồi trên bậc thang ngoài cửa trò chuyện. Hà Tứ Hải nhận ra một người hai quỷ, nhưng không biết người còn lại.
"Ngài Hà, ngài về rồi."
Thấy Hà Tứ Hải, bất kể người hay quỷ đều đứng lên, người đàn ông trong đó kêu lên trước.
"Sao anh tới đây? Anh tìm tôi có việc gì à?" Hà Tứ Hải vô cùng kinh ngạc quan sát đối phương.
Người này chính là Quách Quỳ bạn trai si tình của Vương Tiểu Ninh. Lúc này, dáng vẻ anh ta thay đổi rất lớn.
Một mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, khuyên tai, kẻ mắt, mi giả không thấy nữa, hoàn toàn khôi phục lại bản sắc nam nhi. Nhưng phải nói thật, trông anh ta vẫn rất đẹp trai.
Hơn nữa, quần áo trên người anh ta không còn lòe loẹt như trước, mà là bộ quần áo bình thường màu đen trắng, nhìn qua tương đối nhẹ nhàng, khoan khoái gọn gàng.
"Tiểu Ninh nhờ tôi gửi tiền công cho ngài." Quách Quỳ móc ra một thẻ ngân hàng và đưa cho Hà Tứ Hải nói.
Hà Tứ Hải nhìn tay anh ta, ngón út cong lên hình Lan Hoa Chỉ, thật sự...
"Ha ha..." Quách Quỳ lúng túng thả ngón út xuống.
"Nhất thời không đổi được." Anh ta nói như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Hà Tứ Hải không nhận thẻ ngân hàng.
"Cô ấy đã trả tiền công cho tôi rồi." Hà Tứ Hải nói.
"Chút kỹ năng vẽ của cô ấy à?" Quách Quỳ lúng túng mỉm cười nói.
"Cô ấy vẽ có chút... Ừ... Ừ..."
Hà Tứ Hải nói đến đây, lại cảm giác muốn trọc đầu. Trình độ kia còn không bằng Đào Tử đâu.
Chẳng qua tiền công chính là tiền công. Nếu hắn tiếp nhận, cũng thu rồi, sẽ không thu lần thứ hai.
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì cả, không có chuyện gì nữa thì anh hãy về đi." Hà Tứ Hải nói.
"Cái này..." Quách Quỳ ở bên cạnh có vẻ do dự.
Sở dĩ anh ta biết Hà Tứ Hải tồn tại là vì Vương Tiểu Ninh.
Anh ta cũng mới lần đầu tiên biết trên thế giới còn có người kỳ lạ như vậy, cho nên mượn cơ hội trả tiền công, muốn biết thêm.
Vương Tiểu Ninh đi rồi, anh ta lại muốn tới đây, nhưng anh ta bị thương nhẹ, nằm bệnh viện chừng mấy ngày. Chờ tới lức anh ta đến thì gặp phải lễ Quốc Khánh, Hà Tứ Hải không ở đây.
Cho nên anh ta tới đây mỗi ngày, vì vậy gặp được cô gái cũng chờ Hà Tứ Hải ở cửa.
Thấy Hà Tứ Hải nhìn qua chỗ khác.
Quách Quỳ lề mà lề mề, cuối cùng không rời đi.
Hà Tứ Hải nhìn về phía cô gái mặc trang phục màu đen trước mặt. Cô ấy buộc tóc lên cao thành cái đuôi ngựa dài tới tận thắt lưng, vừa đen lại thẳng, lộ ra vầng trán trơn bóng và gương mặt tròn.
Cho người ta một cảm giác sạch sẽ gọn gàng, tư thế oai hùng hiên ngang.
"Ninh Đào Hoa?"
------
Dịch: MBMH Translate