Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 260 - Chương 260: Ninh Đào Hoa

Chương 260: Ninh Đào Hoa Chương 260: Ninh Đào Hoa

Sở dĩ Hà Tứ Hải hỏi cô ta có phải là Ninh Đào Hoa không, vì Hồ Thanh Nghiên phía sau cô ta.

Hồ Thanh Nghiên trốn sau lưng cô ta, vẻ mặt căng thẳng, thấp thỏm.

Hà Tứ Hải đã nói qua, hắn sẽ tới Đào Hoa Trấn thăm hỏi Ninh Đào Hoa, bảo Ninh Đào Hoa không cần qua.

Nhưng sau khi cô ta trở về, vừa nói ra chuyện này, Ninh Đào Hoa đã lập tức tới thăm hỏi Hà Tứ Hải trước.

Cô ta khuyên can mãi, cuối cùng không thể thắng được sự cố chấp của Ninh Đào Hoa, bị kéo tới Hợp Châu.

Ngày đầu tiên của lễ Quốc Khánh, bọn họ đã tới đây, chờ suốt bảy ngày.

Về phần một vị quỷ khác có mặt ở hiện trường, chính là cụ già Lý Lập Xuân cùng đi từ Giang Hữu về, cũng chính là ba của Lý Nguyên Gia.

"Đúng vậy, tiếp dẫn đại nhân..."

Ninh Đào Hoa biết thân phận của Hà Tứ Hải, cung kính gọi Hà Tứ Hải một tiếng.

Đồng thời, cô ta lén lút quan sát Hà Tứ Hải.

Khi cô ta lần đầu tiên nhìn thấy quỷ, lúc đó còn nhỏ tuổi, bị chuyện nhìn thấy quỷ quấy nhiễu một thời gian dài.

Ba mẹ cô ta dẫn cô ta đi khám rất nhiều bác sĩ, bà đồng, cao tăng vân vân, nhưng không một người nào có thể giải quyết được vấn đề của cô ta.

Thậm chí có vài người tính lừa đảo bị cô ta lập tức vạch trần, đương nhiên là nhờ những quỷ bị lừa đi theo phía sau những kẻ lừa đảo.

Sau khi lớn lên, cô ta dần tiếp nhận sự thật nhìn thấy quỷ, cũng biết trên thế giới này thật sự có âm thế tồn tại, đồng thời cũng hưởng thụ một số phúc lợi nhờ gặp quỷ mang đến.

Nhưng từ trước tới nay cô ta chưa từng thấy qua Hắc Bạch Vô Thường, âm soa Phán Quan trong truyền thuyết, thậm chí rất nhiều quỷ cũng chưa từng gặp, dường như truyền thuyết chỉ là lời đồn đại.

Cho nên khi Hồ Thanh Nghiên gặp được cô ta, nói với cô là nhìn thấy được tiếp dẫn giả của Minh Thổ, cô ta có cảm giác thật khó tin.

Nhưng nữ quỷ ngày đó mặc khăn quàng vai, đầu đội mũ phượng, che ô bằng giấy dầu đã thể hiện ra năng lực khó có thể tin nổi.

Cô ta chẳng những có thể hiện thân ở trước mặt người khác, còn nắm giữ các loại năng lực thần kỳ, cuối cùng chơi cho người đàn ông tên là Đậu Đức Long kia phát điên.

Đây không phải là điều quỷ bình thường có thể làm được.

Trong hơn hai mươi năm qua, cô ta từng gặp vô số quỷ hồn nhưng chưa từng gặp được quỷ nào như vậy. Cô ta thấy quỷ và người thật ra chẳng khác nhau là mấy, chỉ có điều bọn họ dường như tồn tại trong một không gian khác.

Cô ta ngoại trừ có thể nghe và nhìn thấy bọn họ, bọn họ căn bản không can thiệp không vào bất cứ chuyện gì trong hiện thực.

Cũng bởi vậy cô ta không sợ hãi quỷ nữa, bởi vì bọn họ căn bản không làm hại được cô ta.

Nhưng nữ quỷ với áo choàng vai xuất hiện, đã phá tan nhận thức của cô ta.

Mà chờ tới khi Hồ Thanh Nghiên nói cho cô ta biết đã thấy được tiếp dẫn giả sứ giả của Minh Phủ, cô ta đã hơi tin.

Nhưng sứ giả của Minh Phủ trước mắt không khác gì con người.

Ninh Đào Hoa hơi nghi ngờ.

"Tất cả vào trong đi." Hà Tứ Hải mở cửa Vấn Tâm Quán ra.

"Cho nên cô tới tìm tôi có chuyện gì vậy?" Hà Tứ Hải quan sát Ninh Đào Hoa hỏi.

"Ơ..." Ninh Đào Hoa bị hỏi.

Vì đây là lần thứ nhất nghe nói có sứ giả của Minh Phủ, cho nên cô ta vội vàng chạy tới, chỉ muốn gặp một lần chứ thật ra không có chuyện gì.

"Hoặc cô muốn bỏ năng lực thấy quỷ của cô?" Hà Tứ Hải tiếp tục hỏi.

"Hả? Có thể được chứ?" Ninh Đào Hoa giật mình hỏi.

Nhiều năm như vậy, còn chưa có người nào cho cô ta đáp án chắc chắn liên quan tới năng lực của cô ta.

"Đương nhiên có thể." Hà Tứ Hải nói với vẻ mặt hờ hững.

Ninh Đào Hoa nghe vậy thì do dự. Cho dù năng lực nhìn thấy quỷ mang đến không ít quấy nhiễu cho cuộc sống của cô ta, nhưng cũng cho cô ta rất nhiều lợi ích.

"Tôi rất tò mò, cô vừa sinh ra đã có thể nhìn thấy quỷ sao? Hay là sau này mới có khả năng nhìn thấy được?" Hà Tứ Hải hỏi.

Ninh Đào Hoa nghe vậy thì do dự một lát, nhìn Hà Tứ Hải ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Hà Tứ Hải không giục cô ta mà nhìn sang Lý Lập Xuân bên cạnh.

"Nếu tôi đã tiếp nhận tâm nguyện của ông thì chắc chắn sẽ không nuốt lời."

"Tiếp dẫn đại nhân, vậy tôi đi về trước." Lý Lập Xuân rất có mắt nhìn, nghe vậy thì lập tức đứng dậy rời đi. Nhà ông ta cũng ở Hợp Châu.

Hà Tứ Hải lại nhìn sang Quách Quỳ đang chậm rì rì bước tới.

"Ngài Hà... lần sau tôi sẽ tới thăm ngài." Quách Quỳ lúng túng cười, sau đó cũng đi ra khỏi cửa.

Anh ta biết Hà Tứ Hải có chuyện nói với Ninh Đào Hoa, không muốn anh ta nghe.

"Thật ra tôi không phải nhìn thấy quỷ từ nhỏ. Vào mùa hè năm tôi sáu tuổi, ba tôi dẫn tôi về nhà bà nội ở quê cũ Đào Hoa Trấn. bà nội là người trông coi Đào Hoa Miếu ở Đào Hoa Trấn, luôn thắp hương khấn vái Đào Thần..."

Ninh Đào Hoa còn chưa nói xong, đã thấy một nữ quỷ cầm theo đèn lồng từ bên ngoài vội vàng bước vào.

"Ồ?" Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc.

Hắn kinh ngạc không hiểu vì sao đèn lồng ở trong tay đối phương, cũng kinh ngạc vì mặt mũi của đối phương rất giống với Lưu Vãn Chiếu.

Bùi Cẩm Tú cầm đèn dẫn hồn, theo ánh đèn chỉ dẫn, thấp thỏm đi vào Vấn Tâm Quán.

Cô ta vốn tưởng ánh đèn sẽ chỉ dẫn tới nơi rất xa, không ngờ ở gần như vậy.

Khi thấy ánh mắt của ba “người” trong Vấn Tâm Quán nhìn qua, Bùi Cẩm Tú bất giác rụt người lại.

"Cô là mẹ của Thẩm Di Nhiên?" Hà Tứ Hải thử hỏi dò.

Hắn nhớ cô bé Thẩm Di Nhiên từng nói Lưu Vãn Chiếu giống mẹ cô bé, hơn nữa trên tay cô ta còn cầm đèn dẫn hồn của Huyên Huyên, chắc hẳn lấy được ở trong trường mầm non.

"Ơ... đúng, tiếp... Tiếp dẫn đại nhân." Vẻ mặt Bùi Cẩm Tú thấp thỏm nói.

Lúc cô ta vừa nhìn thấy Hà Tứ Hải, đã hiểu rõ thân phận của Hà Tứ Hải, cho nên trong lòng đầy kính nể, e sợ.

"Huyên Huyên bảo cô tới à?" Hà Tứ Hải hỏi.

Sau đó, hắn giơ tay vẫy một cái, đèn dẫn hồn trên tay cô ta đã xuất hiện ở trên tay Hà Tứ Hải.

"Đúng... Đúng vậy." Bùi Cẩm Tú vội vàng gật đầu.

Sau đó, cô ta nhìn thấy đèn dẫn hồn trong tay đối phương, lúc này mới phát hiện ra trên tay đã không còn đèn dẫn hồn nữa.

Ninh Đào Hoa ở bên cạnh tò mò, hết nhìn Hà Tứ Hải lại tới đèn dẫn hồn trên tay hắn.

Hà Tứ Hải giơ tay điểm nhẹ vào đèn dẫn hồn, đèn dẫn hồn vốn tản ra ánh đèn màu xanh tím đã biến thành màu cam.

"Cô ngồi đi." Hà Tứ Hải nói.

Hắn nói với Bùi Cẩm Tú và cả Hồ Thanh Nghiên đứng ở bên cạnh.

"Hả?"

Bùi Cẩm Tú cảm giác cơ thể vốn nhẹ nhõm đột nhiên nặng nề. Cô ta lảo đảo suýt ngã.

Sau đó, cô ta mới kịp phản ứng, cảm giác này rất thật. Cô ta sống rồi à?

Hồ Thanh Nghiên đã biết đèn dẫn hồn, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Ninh Đào Hoa.

Ninh Đào Hoa giật mình, khẽ sờ vào Hồ Thanh Nghiên, cảm giác ấm áp chẳng khác gì người sống.

"Điều này quả thực là thần tích." Trong lòng Ninh Đào Hoa vô cùng kinh ngạc và thán phục.

Chẳng qua nói một cách nghiêm túc, sứ giả của Minh Phủ không phải là thần sao?

"Tiếp dẫn đại nhân, bây giờ tôi đang sống sao?" Bùi Cẩm Tú quan sát cơ thể của mình với vẻ nghi ngờ.

Trên người cô ta đang mặc đồng phục bệnh nhân của bệnh viện, vốn những thứ này đều là ảo ảnh, nhưng bây giờ sờ vào rất thật, làm cô ta cảm giác tất cả đều giống như đang nằm mơ, có cảm giác không chân thật.

"Không phải, chỉ vì đèn dẫn hồn thôi." Hà Tứ Hải nói.

"Hóa ra cái này gọi là đèn dẫn hồn à?" Ninh Đào Hoa nhìn về phía đèn lồng đỏ phát ra ánh đèn màu cam trên bàn trà.

"Nếu tìm được tôi, vậy cô có tâm nguyện gì cần tôi giúp cô hoàn thành à?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Đúng vậy, tiếp dẫn đại nhân..." Bùi Cẩm Tú nói ra tâm nguyện của mình.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment