Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 287 - Chương 287: Hạnh Phúc Nhỏ.

Chương 287: Hạnh Phúc Nhỏ. Chương 287: Hạnh Phúc Nhỏ.

Nghe Tiền Tư Viễn nói, Bùi Cẩm Tú có lòng muốn biện giải giúp Hà Tứ Hải hai câu, nhưng lại phát hiện nàng hình như cũng không có lập trường gì.

"Tiếp dẫn đại nhân không cứu vợ của anh khẳng định là có nguyên nhân. Nếu không, ngày mai bớt thời gian, chúng ta cùng đến nơi công chứng..."

"Không, Thẩm tiên sinh, tôi có thể không cần nhà. Tôi cũng không phải muốn tìm người tiếp dẫn để nghe lời giải thích, cứu hay không cứu dù sao cũng là sự lựa chọn của hắn. Tôi chỉ muốn biết nguyên nhân, người luôn muốn sống rõ ràng." Tiền Tư Viễn ngẩng đầu lên, nói với vẻ kiên định.

Nghe hắn nói lời này, Thẩm Thiên Phóng đúng là có chút nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.

Rất nhiều người gặp phải chuyện bất công, đều sẽ ngay lập tức oán trách đối phương, rất ít người có thể giữa lòng bình thường giống như hắn.

Nhưng mà Thẩm Thiên Phóng không dám dễ dàng đồng ý với hắn, chưa hỏi ý kiến của Hà Tứ Hải, hắn không thể tự chủ trương.

"Được, anh cho tôi số điện thoại, để tôi hỏi một chút, đến lúc đó sẽ thông báo cho anh. Anh nhìn xem có được không?" Thẩm Thiên Phóng hỏi.

"Cảm ơn."

Tiền Tư Viễn nói một tiếng cám ơn, vùi đầu tiếp tục máy móc mà lùa cơm vào trong miệng mình, một câu cũng không muốn nhiều lời nữa.

Thẩm Thiên Phóng và Bùi Cẩm Tú liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

"Vậy, Tiền tiên sinh, chúng tôi đi trước đây, đến lúc đó sẽ liên hệ qua điện thoại." Thẩm Thiên Phóng đứng lên rồi nói.

Tiền Tư Viễn nghe vậy dừng một chút, không ngẩng đầu.

Thẩm Thiên Phóng và Bùi Cẩm Tú đứng lên, lôi kéo con gái đi ra ngoài cửa.

"Chú, hẹn gặp lại." Lúc sắp tới cửa, Thẩm Di Nhiên đột nhiên rút cánh tay đang bị mẹ nắm ra, quay đầu lại, vẫy vẫy tay đối với Tiền Tư Viễn.

Tiền Tư Viễn nghe tiếng ngẩng đầu lên.

Nhìn gương mặt đáng yêu mà lại đơn thuần này, hắn ngơ ngác sững sờ....

Hà Tứ Hải về đến nhà vào khoảng ba giờ chiều, Đào Tử đi nhà trẻ rồi, trong nhà không có một người.

Tiểu Bạch đang nằm nhoài trên ghế sô pha nghe thấy tiếng cửa mở, liền nhúc nhích một hồi, nhưng lại chẳng muốn động.

Thậm chí có chút ghét bỏ đã quấy rối mộng đẹp của nó.

Ánh mặt trời chiếu qua người nó, tạo cảm giác lười biếng.

Vào lúc này, nếu như có người có thể cào lưng cho nó thì tốt rồi.

Đang muốn lắm, trên lưng lập tức bị một bàn tay lớn vuốt mấy lần.

"Meo ~" Tiểu Bạch nhắm mắt thoải mái gọi một tiếng.

Sau đó trở mình, hướng cái bụng lên trên, ra hiệu tiếp tục.

Nhưng mà đợi nửa ngày cũng không đợi được.

"Meo ~" tiểu Bạch bất mãn mà mở mắt ra, liếm liếm móng vuốt của mình, sau đó nhìn về phía người vừa nãy cào hắn.

"Ồ? Là chủ nhân trở về rồi?" Tiểu Bạch nhảy xuống từ trên ghế sô pha, chạy tới cọ cọ vào cổ chân của chủ nhân.

"Tiểu Bạch, mày hình như mập ra thì phải?" Hà Tứ Hải khom lưng ôm nó lên.

"Mày sẽ không là ăn hai đầu đó chứ." Hà Tứ Hải hỏi.

Ngẫm lại thì đúng thật là có khả năng, Hà Tứ Hải cũng chuẩn bị cho nó ăn thức ăn cho mèo.

Mà Tôn Nhạc Dao bởi vì thường xuyên chăm sóc nó, cũng chuẩn một phần cho Tiểu Bạch ở nhà nàng.

"Ăn ít một chút, nhìn mày mập lắm rồi." Hà Tứ Hải vuốt mấy lần, rồi để nó xuống, bởi vì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

"Tứ Hải, ah trở về rồi sao?" Lưu Vãn Chiếu gọi ở bên ngoài.

"Anh vừa tới nhà, em liền biết anh đã trở về?" Hà Tứ Hải mở cửa cười nói.

"Hì hì, em nghe thấy tiếng cửa mở." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Ngày hôm nay không đến trường học sao?" Hà Tứ Hải vừa đón nàng vào vừa nói.

"Buổi chiều không có tiết, nên buổi trưa em liền trở về." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Anh còn muốn cho các người một niềm vui bất ngờ đây, không nghĩ tới lại bị phát hiện nhanh như vậy rồi." Hà Tứ Hải cười nói.

“Em cũng rất bất ngờ, làm sao lại trở lại nhanh như vậy chứ? Thật vất vả mới đến Thạch Môn một chút, không đi vòng vòng sao?" Lưu Vãn Chiếu hỏi.

"Em không ở, đi đâu cũng đều vô vị." Hà Tứ Hải thuận miệng nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì vui sướng như sắp muốn tràn ra.

"A ~, đây là quà mua cho em, cũng không biết em có thích hay không?" Hà Tứ Hải lấy ra từ bên trong hành lý một chiếc mũ rồi đưa cho Lưu Vãn Chiếu.

"Mũ sao?" Lưu Vãn Chiếu hơi kinh ngạc.

Hơn nữa còn là loại mũ lưỡi trai thiên hướng nam tính.

Đây cũng là đặc sản của Thạch Môn sao?

"Sao thế, em không thích à?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Không, đương nhiên là thích rồi." Lưu Vãn Chiếu trực tiếp nhận lấy rồi đội lên ở trên đầu.

Trên thực tế, chỉ với câu nói vừa nãy của Hà Tứ Hải đã khiến cho nàng cao hứng hơn bất kỳ món quà nào rồi.

"Như thế nào, đẹp không?" Lưu Vãn Chiếu lắc lắc một chút rồi hỏi.

"Quả nhiên, em đội đẹp hơn Ninh Đào Hoa nhiều." Hà Tứ Hải nói.

"Ninh Đào Hoa? Cô ấy là ai?" Vừa nghe thấy tên phụ nữ, Lưu Vãn Chiếu lập tức có chút cảnh giác hỏi.

"Ồ, em không biết sao?" Hà Tứ Hải nghi hoặc hỏi.

Sau đó hình như chợt nhớ ra: "Em hình như đúng là chưa từng nhìn thấy cô ấy."

Thế là hắn kể lại chuyện của Ninh Đào Hoa một hồi.

"Lúc bọn anh đi dạo phố, Ninh Đào Hoa mua một cái, đội lên rất đẹp. Anh cảm thấy em đội lên sẽ càng hơn cho nên cũng mua cho em một cái." Hà Tứ Hải nói.

Thế nhưng Lưu Vãn Chiếu nghe vậy cũng không còn để ý đến chuyện mũ có đẹp hay không nữa, mà nhìn như lơ đãng hỏi: "Vậy Ninh Đào Hoa có cùng trở về với anh không? Cô ấy không quen với Hợp Châu, nếu không buổi tối chúng ta mời cô ấy ăn một bữa cơm?"

"Không cần, cô ấy đã về nhà rồi. Lại nói, cô ấy ở Hợp Châu cũng không cần anh chiêu đãi, đều có La Hoan rồi." Hà Tứ Hải tiếp tục lục lọi hành lý, lấy ra từ bên trong hai con búp bê sứ đáng yêu y hệt nhau.

"Đây là cho Đào Tử và Huyên Huyên." Hà Tứ Hải nói.

"Bọn nhỏ cũng sắp tan học rồi, đi thôi, chúng ta cùng đi đón." Lưu Vãn Chiếu cao hứng kéo lại hắn rồi nói.

"Vui vẻ như vậy?"

"Đúng vậy, nhìn thấy anh liền cảm thấy hài lòng rồi." Lưu Vãn Chiếu nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì lộ ra một nụ cười vui mừng, cũng không uổng công hắn cố ý nói những câu nói này.

Giữa tình nhân có rất nhiều hạnh phúc nhỏ, thực ra đều là hành động cố ý từ một phương, không phải là không thật lòng, nhưng cố ý như vậy không cũng là một phen thành tâm sao?

...

"Xe lửa nhỏ, ô ô ô..." Đào Tử đứng sau lưng Huyên Huyên, lôi kéo quần áo của nàng, trong miệng không ngừng hô theo.

Huyên Huyên dùng hai tay giữ quần của mình, sợ bị Đào Tử kéo xuống.

Phía sau Đào Tử cũng có một bạn nhỏ kéo quần áo của nàng, nhưng mà nàng mặc quần yếm.

Xếp hàng tan học, đám nhóc xếp thành xe lửa nhỏ, Huyên Huyên là đầu xe lửa, ở trước mặt nàng là Thẩm Di Nhiên cầm biển lớp.

"Con rắn nhỏ tham ăn." Thẩm Di Nhiên giơ tấm biển lên cao, thân thể uốn tới ẹo lui, cả đội ngũ lập tức chuyển động theo nàng, đội hình liền trở nên rối loạn.

Thế nhưng không sao cả, bọn nhỏ đều vui vẻ nở nụ cười, rất nhanh lại chạy về vị trí của mình.

Mấy bạn nhỏ lớp khác thấy vậy thì cũng muốn học theo bọn họ chơi đùa.

Trong lúc nhất thời trên sân chơi vô cùng náo nhiệt, tất cả đều là tiếng cười hưng phấn và tiếng thét chói tai của bạn nhỏ.

"Mỗi lần nghe thấy tiếng cười của bọn nhỏ, đều cảm thấy vô cùng tốt." Hà Tứ Hải đứng ở ngoài cửa, nghe thấy tiếng cười của bọn nhỏ ở bên trong, tâm tình giống như đều trở nên tốt lên.

Càng ngày tiếp xúc càng nhiều với sinh ly tử biệt, hắn cảm thấy mình có chút bị nó ảnh hưởng, tâm tình trở nên có chút tối tăm.

Đây cũng là lý do hắn luôn nói những lời khiến cho Lưu Vãn Chiếu hài lòng, bởi vì hắn không muốn biểu hiện ra, cũng không muốn truyền nhiễm tâm tình của mình cho nàng.

Nhưng mà theo tiếng cười của bọn nhỏ, tâm trạng của hắn dường như đã được gột rửa.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment