"Quý khách, tôi đã đặt đồ ăn của ngài ở quầy lễ tân, làm phiền ngài xuống lấy một chút." Tiền Tư Viễn bấm gọi cho người dùng, vội vàng lên tiếng.
"Được, cảm ơn." Khách hàng đầu bên kia điện thoại lạch cạch rồi trực tiếp cúp điện thoại.
Tiền Tư Viễn đã quen, thái độ như này có thể xem như là rất tốt rồi.
Nhìn công ty Internet đèn đuốc sáng choang phía sau, Tiền Tư Viễn tự tiếp sức cho mình, mọi người đều đang cố gắng, hắn cũng không được lơ là.
Nhưng mà hiện tại, hắn phải đi ăn cơm tối trước, hắn đã đồng ý với Tú Tú, ăn cơm đúng giờ, nói được là làm được.
Tiền Tư Viễn đóng phần mềm nhận đơn, đi xuống dưới lầu rồi lái xe điện tới hẻm Tân An.
Ngõ hẻm này có chút cũ kỹ, bên lề đường thường bán ăn khiến cho ven đường có cảm giác dầu mỡ.
Đừng nhìn nơi này bẩn thỉu, nhưng lượng đơn thức ăn ngoài mỗi ngày lại vô cùng nhiều.
Mùi vị tốt, giá cả rẻ, cho nên mỗi ngày có rất nhiều đơn thức ăn ngoài đều là được đưa đi từ nơi này.
Đương nhiên người đi làm gần đây sẽ trực tiếp tới ăn.
Tiền Tư Viễn cũng không ngoại lệ, ngoại trừ đi làm buổi trưa và ăn cơm ở công ty ra thì một ngày hai bữa trên căn bản đều giải quyết ở chỗ này.
Sau khi Tú Tú qua đời, hắn trả lại nhà thiêu, thuê một căn phòng đơn rẻ hơn ở phụ cận.
Ăn uống thuận tiện, đông ấm hè mát, hắn tự an ủi mình như vậy.
"Ông chủ, cho tôi đến một bát cơm rang thịt bò." Tiền Tư Viễn sải bước đi vào một quán cơm.
"Được rồi, ngồi trước một chút, lập tức tới ngay." Chủ tiệm cơm nói.
Khoảng thời gian này, hắn mỗi ngày đều ăn cơm ở đây, cũng có chút quen thuộc với chủ tiệm cơm.
Tiệm này, ngoại trừ hương vị không tệ ra thì cũng có thể xem như là tương đối sạch sẽ trong khu này, dù sao cũng là một cửa tiệm mới mở, then chốt là giá cả còn rẻ. Cho nên, tiệm này trên căn bản đã trở thành nhà ăn định kỳ của Tiền Tư Viễn.
Tiền Tư Viễn nhìn xung quanh trong cửa hàng một hồi, lất pha lất phất không có mấy người, chỉ có một nhà ba người ngồi cách đó không xa. Ngẫm lại cũng đúng, đều tám giờ rồi, người nên ăn cũng đã ăn rồi.
Bé gái bên trong một nhà ba người kia đại khái nhận ra được Tiền Tư Viễn đang nhìn nàng thì là làm cái mặt quỷ với hắn, vô cùng nghịch ngợm đáng yêu.
Tiền Tư Viễn mỉm cười đáp lại một cái rồi thu hồi ánh mắt.
Nếu không bởi vì trận tai nạn xe cộ kia thì con của hắn và Tú Tú cũng lớn gần như vậy rồi.
"Có muốn thêm quả trứng gà hay không?" Chủ tiệm cơm đột nhiên hỏi.
"Không cần." Tiền Tư Viễn lắc lắc đầu.
"Cơm rang trứng thịt bò của cậu." Rất nhanh, cơm đã được bưng đến rồi.
"Cảm ơn." Tiền Tư Viễn rút đũa lên, chuẩn bị bắt đầu ăn.
"Đây là gà kho của cậu."
"Cá sóc."
"Thịt heo kho."
...
Chủ tiệm cơm liên tiếp đặt bốn, năm món ăn xuống.
"Hả? Tôi không gọi những này?" Tiền Tư Viễn có chút giật mình, nói.
"Bạn của anh mời anh." Chủ tiệm cơm cười rồi chỉ vào một nhà ba người kia.
Tiền Tư Viễn nghe vậy ngẩn ngơ, hắn căn bản không biết bọn họ.
Đúng lúc này, một nhà ba người đi về phía hắn.
Tiền Tư Viễn vội vàng đứng lên.
"Xin chào."
"Xin chào, xin chào, tôi... có quen các người sao?" Tiền Tư Viễn hơi nghi hoặc một chút, hỏi.
"Anh không biết chúng tôi, thế nhưng chúng tôi biết anh. Anh là Tiền Tư Viễn đúng không?" Người đàn ông mở miệng.
"Đúng, là tôi." Tiền Tư Viễn rất là nghi hoặc.
Nhìn cách ăn mặc của một nhà ba người này, đều có thể thấy đẳng cấp rất cao.
Nam lớn lên rất đẹp trai, chỉ là thần sắc thoáng có chút tiều tụy, nữ dịu dàng mỹ lệ, nhưng mà sắc mặt lại có chút trắng xám.
Cô bé được nàng dắt ở trong tay thì rất hoạt bát đáng yêu, một đôi mắt to đảo tới đảo lui, đang tò mò đánh giá hắn.
"Vậy thì không sai rồi, ăn cơm trước đi, ăn cơm xong lại nói."
"Không, không, các người có việc thì cứ nói đi, không cần khách sáo như thế." Tiền Tư Viễn cảnh giác nói.
Vô duyên vô cớ mời hắn ăn cơm, chỉ cần có đầu óc thì sẽ không dại gì mà ăn ngay.
"Chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện không?" Nam nhân nói.
"Há, được, các người ngồi đi." Tiền Tư Viễn vội vàng mời bọn họ ngồi xuống.
"Tôi tên là Thẩm Thiên Phóng, đây là danh thiếp của tôi."
Tiền Tư Viễn vội vàng nhận lấy, xem xét một chút.
Tổng giám đốc công ty TNHH Công nghệ thông tin Hoạt Hình, chủ tịch tập đoàn Khoa học kỹ thuật Thiên Phóng...
"Vậy anh tìm tôi có chuyện gì không? Còn có tại sao anh lại biết tôi?" Nhìn nhiều danh hiệu như vậy, trái lại càng làm cho Tiền Tư Viễn cảm thấy thấp thỏm bất an hơn.
Thẩm Thiên Phóng cũng không có lập tức trả lời vấn đề của hắn, mà là tiếp tục hỏi: "Căn phòng số 1803, tòa 7, khu Phong Hoa Uyển là của anh sao?"
Tiền Tư Viễn nghe vậy có chút bừng tỉnh.
“Các người là muốn mua phòng sao, tôi đã bán căn nhà kia từ lâu rồi? Các người là nhìn thấy ở trên mạng sao? Mấy tin tức bán phòng trên mạng đều là giả..."
"Không phải." Thẩm Thiên Phóng lắc lắc đầu.
" y..., vậy anh tìm tôi là?" Tiền Tư Viễn nghe vậy thì cảm thấy nghi hoặc.
"Giới thiệu với anh một chút, đây là vợ của tôi Bùi Cẩm Tú, đây là con gái của tôi Thẩm Di Nhiên." Thẩm Thiên Phóng giới thiệu rất trịnh trọng.
"Há, xin chào, xin chào các người." Tiền Tư Viễn sửng sốt một chút, sau đó có chút bối rối chào hỏi.
"Chào chú." Ngay vào lúc này, bé gái bỗng nhiên gọi hắn một tiếng.
"Chào cháu, thực sự là một cô bé dễ thương." Tiền Tư Viễn cười và vẫy vẫy tay đối với nàng.
"Cảm ơn chú đã cứu mẹ cháu." Cô bé nói.
Tiền Tư Viễn nghe vậy thif sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiên Phóng rối nói: "Các người nhận lầm người rồi?"
Hắn không nhớ được mình đã cứu người nào.
"Chủ căn 1803, khu7, Phong Hoa Uyển trước đó là anh đúng chứ?" Thẩm Thiên Phóng hỏi lần nữa.
"Đúng vậy?" Tiền Tư Viễn nghe vậy thì hơi nghi hoặc một chút, chuyện này có vấn đề gì không?
"Vậy thì không sai rồi." Thẩm Thiên Phóng ra hiệu cho vợ vẫn ngồi không nói chuyện ở bên cạnh.
Bùi Cẩm Tú lấy một túi văn kiện ra từ trong túi xách của mình.
Thẩm Thiên Phóng nhận lấy rồi đưa cho Tiền Tư Viễn ngồi ở đối diện.
Trong lòng của Tiền Tư Viễn có chút nghi hoặc, nhận lấy rồi mở ra, mới phát hiện bên trong ngoại trừ một phần giấy thỏa thuận công chứng ra, còn có một bản giấy tờ bất động sản.
"Đây là giấy tờ bất động sản của căn 1803, khu 7 Phong Hoa Uyển. Ngày mai anh có rảnh rỗi hay không, nếu rảnh thì làm phiền anh đi với tôi một chuyến đến chỗ công chứng, ký tên, bộ phòng sẽ chuyển nhượng cho anh." Thẩm Thiên Phóng nói.
"Vì sao?" Tiền Tư Viễn nghe vậy thì lại càng thêm nghi hoặc.
"Bởi vì chú cứu mẹ cháu." Thẩm Di Nhiên lớn tiếng nói.
Tiền Tư Viễn nghe vậy thì lại càng nghi ngờ rồi.
"Nói chính xác, mạng của vợ tôi là vợ của anh cho." Thẩm Thiên Phóng giải thích.
"Tú Tú?"
"Anh... biết tiếp dẫn giả không?" Thẩm Thiên Phóng nhẹ giọng hỏi.
"Hả?" Tiền Tư Viễn lấy làm kinh hãi, phảng phất như nhớ ra cái gì đó.
Sau đó có chút đứng ngồi không yên lên, có chút phẫn hận, lại có chút cảm kích, quá rồi một hồi lâu mới nói: "Có thể nói cụ thể cho tôi một chút được không?"
Thẩm Thiên Phóng cũng không giấu hắn, kể tỉ mỉ chuyện đã xảy ra cho hắn nghe một lần.
Sau khi nghe nói, hắn sững sờ một hồi, sau đó cúi đầu, ăn từng miếng cơm rang lớn.
Nước mắt lớn bằng hạt đậu nhỏ vào bên trong bát cơm, lại bị hắn lùa vào trong miệng.
"Tiền tiên sinh." Bùi Cẩm Tú vẫn không nói chuyện bỗng nhẹ nhàng gọi một tiếng, rút một tờ giấy đưa cho nhắn.
Thế nhưng Tiền Tư Viễn không có nhận, mà là ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thẩm Thiên Phóng rồi nói: "Anh biết tiếp dẫn giả ở chỗ nào không? Tôi muốn gặp gỡ hắn."
Thẩm Thiên Phóng vẫn chưa trả lời.
Hắn lại cúi đầu, lẩm bẩm: "Tôi muốn hỏi hắn, vì sao không cứu Tú Tú, là bởi vì chúng tôi nghèo sao?"
------
Dịch: MBMH Translate