Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 285 - Chương 285: Tạm Biệt.

Chương 285: Tạm Biệt. Chương 285: Tạm Biệt.

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa thùng thùng.

Ba người cũng không có ai đứng dậy đi mở cửa.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới nói của một cô gái, "Thanh Nghiên..."

"Là chị Đào Hoa." Hồ Thanh Nghiên thở dài đứng lên, chuẩn bị đi mở cửa, nàng biết thời gian đến rồi.

"Tiểu Bảo." Tống Nghị Bình kéo tay Hồ Thanh Nghiên lại, lệ rơi đầy mặt, tràn đầy cầu xin.

Cầu xin nàng không nên rời khỏi mình.

"Mẹ ~" Hồ Thanh Nghiên cố nén quay đầu, rút tay trở về.

Hồ Lập Quân há miệng, cuối cùng chỉ thở dài một hơi.

Hồ Thanh Nghiên mở cửa, quả nhiên là Ninh Đào Hoa đang đứng ở ngoài cửa.

"Chị Đào Hoa, chỉ có một mình chị sao?" Hồ Thanh Nghiên nhìn xung quanh một chút rồi hỏi, nàng còn tưởng rằng tiếp dẫn đại nhân sẽ đến cùng với nàng.

"Hừm, tôi đến nói lời tạm biệt cuối cùng với cô, dù sao cô đã cũng ở cùng tôi một quãng thời gian rất dài." Ninh Đào Hoa gật gật đầu, có chút thương cảm nói.

Cũng chỉ là có chút thương cảm, nàng quen biết rất nhiều quỷ hồn, két giao rất nhiều bạn quỷ, thế nhưng bọn họ cuối cùng cũng sẽ rời khỏi nàng.

Lúc mới bắt đầu, nàng đúng là rất buồn, dần dần mà nàng cũng có chút quen thuộc.

"Cảm ơn, chị Đào Hoa." Hồ Thanh Nghiên nghẹn ngào nói.

"Được rồi, tôi cũng không thể giúp cô cái gì cả." Ninh Đào Hoa nói.

Hồ Thanh Nghiên lắc lắc đầu: "Vào lúc em cô độc nhất, là chị Đào Hoa khuyên nhủ em, làm bạn với em. Sau này em mới có cơ hội gặp được tiếp dẫn đại nhân, nếu không em có thể đã sớm buông bỏ chấp niệm, trở về Minh Thổ rồi."

"Là Ninh tiểu thư đúng không, nhanh đi vào ngồi một chút đi." Lúc này, hai vợ chồng Hồ Lập Quân cũng đi tới, vội vã mới Ninh Đào Hoa đi vào.

"Không được, cháu... cũng phải đi ngay, cháu chỉ là muốn nói lời tạm biệt với Thanh Nghiên thôi." Ninh Đào Hoa nói.

Sau đó, nàng giang hai cánh tay ra, cười nói, "Đến, ôm ấp một hồi."

Hồ Thanh Nghiên mỉm cười ôm Ninh Đào Hoa một hồi.

"Chị Đào Hoa, tạm biệt." Hồ Thanh Nghiên chủ động nói, bởi vì trong lòng có một giọng nói đang nói cho nàng, nàng phải rời khỏi rồi.

"Hẹn gặp lại." Ninh Đào Hoa sửng sốt một chút, sau đó nhẹ nhàng nói ở bên tai nàng.

Tiếp đó dùng sức ôm chặt một hồi, sau đó thả ra.

Đúng lúc này, trong phòng xuất hiện một tia ánh sáng dìu dịu.

"Chị Đào Hoa, ba mẹ, thời gian đến rồi, cảm ơn các người. Cả đời này con có thể gặp được các người đã là chuyện vô cùng may mắn, cũng rất hạnh phúc..." Hồ Thanh Nghiên cười nói.

Sau đó đi về phía tia sáng kia.

"Tiểu Bảo." Tống Nghị Bình muốn tiến lên kéo nàng, nhưng lại phát hiện làm thế nào cũng không thể chạm tới.

"Ba mẹ, hẹn gặp lại ~" Trên mặt của Hồ Thanh Nghiên mang theo nụ cười rồi biến mất ở bên trong ánh sáng.

"Tiểu Bảo." Tống Nghị Bình phát ra tiếng kêu như tâm can vỡ nát.

Tuy Hồ Lập Quân không lên tiếng, nhưng cả người cả người run cầm cập, cả người đã bị vô tận đau thương bao phủ.

"Các người cũng đừng quá khổ sở, cháu đã hỏi tiếp dẫn đại nhân, tiếp dẫn đại nhân nói, ngày 15 tháng 7 hàng năm, các người còn có cơ hội gặp mặt." Ninh Đào Hoa ở bên cạnh nhỏ giọng nói.

Vợ chồng Hồ Lập Quân phảng phất như nghe được tiên âm, ánh mắt vốn đang đau thương bỗng lóe qua vẻ vui mừng.

"Đương nhiên, điều kiện là Thanh Nghiên chưa có đầu thai, ngày 15 tháng 7 âm lịch sang năm, các người đi Hợp Châu..."

"Được, được, chúng tôi nhất định sẽ đi, cảm ơn, cảm ơn..." Hai vợ chồng vội vàng cảm ơn.

"Chú, dì, không có chuyện gì thì cháu đi trước đây. Các người phải chú ý bảo trọng thân thể, các người cũng không muốn Thanh Nghiên ở Minh Thổ cảm thấy lo lắng đúng chứ?" Ninh Đào Hoa nói.

"Cảm ơn, chúng tôi sẽ, sang năm chúng tôi sẽ mang anh trai tiểu Bảo cùng đi thăm tiểu Bảo." Khắp gương mặt bi thương của Tống Nghị Bình đều là vẻ chờ mong.

"Vậy được rồi, chú, dì, cháu đi trước đây." Ninh Đào Hoa tiêu sái xoay người đi xuống lầu.

"Ninh..."

Hồ Lập Quân vừa muốn gọi nàng nàng, để nàng mang đèn lồng màu đỏ về, nhưng mà vừa quay đầu lại, chiếc đèn lồng màu đỏ vốn đang được đặt trên bàn trà sớm đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi

....

Trước cổng công viên Hòa Bình, Hà Tứ Hải và La Hoan ngồi xổm ở cửa, nhìn mấy người già đang nhảy quảng trường.

La Hoan có chút bất an nhích tới nhích lui.

"Chúng ta ngồi xổm ở đây làm gì, tìm một chỗ ngồi một chút không tốt sao?" Hắn hỏi với vẻ mặt đau khổ.

"Đi chỗ nào ngồi?" Hà Tứ Hải quay đầu lại hỏi.

"Đi quán bar thế nào? Tôi mời." La Hoan hưng phấn nói.

"Tôi có bạn gái." Hà Tứ Hải nói.

"Có bạn gái thì có quan hệ gì với việc anh đi quán bar chứ? Quán bar, không phải chỉ là đơn thuần uống rượu sao?" La Hoan kinh ngạc hỏi.

→_→

Có quỷ mới tin anh.

"Nói chung là tôi không đi, chờ Ninh Đào Hoa trở về, tôi sẽ về khách sạn ngủ một giấc." Hà Tứ Hải nói.

"Có bạn gái đúng là ghê gớm." La Hoan nói thầm nói.

"Anh nói cái gì?"

"Không... Không có gì?" La Hoan sợ hãi nói.

Nhưng rất nhanh lại lặng lẽ đụng một cái rồi hỏi: "Hà đại ca, ngày mai có kế hoạch gì không, có cần tôi sắp xếp cho hay không."

"Sắp xếp cái gì? Ngày mai tôi sẽ trở về, còn có đừng gọi tôi là Hà đại ca, anh lớn tuổi hơn tôi đó?"

La Hoan thuộc về loại đánh rắn trên côn, thuận cột mà bò.

Trước gọi hắn là tiếp dẫn đại nhân, sau đó biến thành Hà đại sư, rồi là Hà tiên sinh, hiện tại liền biến thành Hà đại ca.

"Một cách xưng hô mà thôi, hì hì, nhưng mà Tứ Hải, vội vã trở về nhanh như vậy làm gì? Đến một chuyến cũng không dễ dàng, không đi dạo sao, không cần anh quan tâm, để tôi sắp xếp cho." La Hoan cợt nhả nói.

Danh xưng này làm sao càng nghe càng cảm thấy kỳ quái đây?

"Không đi, Đào Tử còn đang nhà chờ tôi." Hà Tứ Hải nói.

La Hoan nghe vậy không nói nữa, đúng lúc này Ninh Đào Hoa đi trở về.

"Cảm tạ anh, tiếp dẫn đại nhân." Ninh Đào Hoa nói.

"Cảm ơn tôi cái gì?" Hà Tứ Hải có chút kỳ quái hỏi.

"Cảm ơn anh cho tôi cơ hội." Ninh Đào Hoa nói với vẻ thương cảm.

"Chuyện này thì có cái gì mà cảm ơn?" Hà Tứ Hải liếc nàng một cái nói.

"Nhưng mà, quỷ ở nhân gian một thời gian dài sẽ rất cô độc, rất cô quạnh sao?" Hà Tứ Hải đột nhiên hỏi.

"Đương nhiên rồi, tuy rằng ký ức của quỷ không phải là rất tốt, nhưng vẫn sẽ rất cô độc. Rất nhiều quỷ có chấp niệm rất sâu cuối cùng không chịu đựng được loại cô độc này mà buông xuống chấp niệm, chủ động trở về Minh Thổ." Ninh Đào Hoa nói.

Hà Tứ Hải nghĩ đến Huyên Huyên.

Tiểu gia hỏa này một thân một mình vượt qua mười mấy năm, nàng đã làm thế nào để tiếp tục kiên trì vậy?

"Được rồi, ngày mai tôi về Hợp Châu rồi, cô có muốn trở về cùng tôi không?" Hà Tứ Hải hỏi.

La Hoan ở một bên bày ra vẻ mặt chờ mong.

Nhưng mà Ninh Đào Hoa lại lắc lắc đầu, "Không được, tôi cũng đã đi ra ngoài rất lâu rồi, tôi phải đi về thăm bà nội tôi một chút."

"Mấy ngày trước bà nội nói với tôi, cây đào ngàn năm trước miếu chết rồi, nàng hình như đang rất buồn."

Ninh Đào Hoa nhìn đám người già khiêu vũ trên quảng trường, trong mắt tràn đầy mơ màng.

"Có đúng không, vậy chúc cô thượng lộ bình an, rảnh rỗi cô có thể tới Hợp Châu tìm tôi. Nếu như gặp được quỷ cần phải hoàn thành tâm nguyện thì cũng có thể bảo hắn đến tìm tôi." Hà Tứ Hải nói.

Nói xong liền sải bước trực tiếp đi về phía trước.

La Hoan nhìn Hà Tứ Hải đã đi xa một chút.

Lại nhìn Ninh Đào Hoa đang ngơ ngác nhìn các bà lão khiêu vũ.

Trong lúc nhất thời hắn không biết làm như thế nào cho phải.

Cảm giác giữa bọn họ có chuyện gì, nhưng hắn lại không nói ra được.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment