"Tiểu Bình, em ở nhà bồi tiểu Bảo, anh đi chợ mua chút thức ăn trở về." Hồ Lập Quân nói với hai mẹ con đang ngồi ở trên ghế sô pha.
Hồ Thanh Nghiên ôm cánh tay của mẹ, nói với nàng những lời tâm sự chưa từng nói từ sau khi trưởng thành, giống như lại trở về lúc nhỏ.
Khi đó mỗi ngày tan học trở về, nàng đều sẽ kể lại những chuyện xảy ra ở trường cho mẹ nghe.
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng không còn nói những này với mẹ nữa rồi.
Nói tới rất nhiều chuyện.
"Chẳng có chuyện gì."
"Có thể có chuyện gì chứ?"
"Đây là bí mật, có thể đừng hỏi nữa được hay không?"
"Con có phiền hay không”
...
"Con đi cùng ba." Hồ Thanh Nghiên nhảy lên rồi nói.
"Chuyện này..." Hồ Lập Quân nhíu nhíu mày.
Mọi nhà cơ bản đều biết tiểu khu của nhà công nhân viên chức, huống hồ Hồ Thanh Nghiên lớn lên ở đây từ nhỏ, rất dễ dàng sẽ bị người nhận ra.
Mọi người cũng đều biết chuyện Hồ Thanh Nghiên chết.
"Cùng đi chứ, nhưng mà tiểu Bảo phải dùng mũ che lại một chút, nếu như bị nhận ra thì cứ nói là Dao Dao." Tống Nghị Bình đứng lên, nói.
Dao Dao trong miệng nàng chính là con gái của chú Hồ Thanh Nghiên, tuổi của hai người chênh lệch không nhiều, tướng mạo cũng có chút tương tự.
Nhưng mà rất hiển nhiên, bọn họ lo xa rồi.
Dọc theo đường đi nhìn thấy người quen, mọi người đều dồn dập chào hỏi với bọn họ, thậm chí là Hồ Thanh Nghiên cũng không ngoại lệ, phảng phất như không biết là nàng đã chết rồi, không có một chút khác thường nào.
Điều này làm cho hai vợ chồng cảm thấy vô cùng sửng sốt, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Cũng không biết bạn của... tiếp dẫn đại nhân trong lời con nói còn có ở đó không. Chúng ta buổi trưa có nên mời bọn họ ăn bữa cơm hay không?" Hồ Lập Quân đặc biệt chạy qua hai trạm, đi đến quán bán đồ ăn sáng nhìn một chút.
Thế nhưng rất hiển nhiên, cũng không tìm được người.
"Không sao đâu ba, chúng ta vẫn nên mua thức ăn đi thôi." Hồ Thanh Nghiên có chút không thể chờ đợi được nữa.
Trước đây nàng cảm thấy rất ghét đi dạo chợ bán thức ăn, nhưng bây giờ nàng lại có chút không thể chờ đợi được nữa.
"Hừm, mua con cá chép, buổi trưa mẹ làm cho con món cá sư tử lông vàng mà con thích ăn nhất."
"Con còn muốn ăn khâu nhục."
"Được, mẹ làm cho con."
"Còn có thịt viên."
"Được, được, mẹ đều làm cho con."
"Hì hì, buổi trưa đúng là phong phú nha."
"Chỉ cần con thích ăn, mẹ đều làm cho con."
"Mẹ, người thật tốt..."
"Ai, tiểu Bảo à, sau này... Sau này..."
Nào có sau này nữa?
...
Tuy rằng trong lòng ba người cảm thấy chua xót không nói ra được, thế nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra vui vẻ đi mua thức ăn.
Lúc trở lại, đi ngang qua công viên Hòa Bình, Hồ Lập Quân đột nhiên nói: "Tiểu Bảo, chúng ta chụp tấm ảnh chứ?"
Hồ Thanh Nghiên sửng sốt một chút, nhìn cửa công viên, nàng cũng nghĩ tới.
"Sắp đến sinh nhật con rồi." Nàng lẩm bẩm.
Cũng không biết vì sao, nước mắt nàng lại không ngừng chảy xuống.
Hai vợ chồng bối rối an ủi.
"Con không có chuyện gì... Con rất tốt." Hồ Thanh Nghiên lau nước mắt rồi nói.
"Ba, mẹ, chúng ta cùng chụp một tấm hình đi, một tấm hình cuối cùng." Hồ Thanh Nghiên nhìn cửa công viên trống rỗng rồi nói.
"Mẹ chụp một tấm hình cho con và bố trước." Tống Nghị Bình nói.
"Được."
Hồ Thanh Nghiên kéo cánh tay Hồ Lập Quân, ra dấu tay chữ V, trên gương mặt với nước mắt mông lung cố nặn ra một nụ cười.
Mà Hồ Lập Quân, cũng không khá hơn chút nào, cười còn khó coi hơn cả khóc.
"Nếu không chụp một tấm nữa đi." Tống Nghị Bình nói.
"Không được, lấy tấm này đi, rất tốt, rất tốt..." Hồ Lập Quân nhìn điện thoại di động, lẩm bẩm.
Sau đó bọn họ lại nhờ người đi đường, chụp một tấm giúp cả nhà bọn họ.
Hồ Thanh Nghiên đứng ở giữa hai vợ chồng, kéo bọn họ, vừa khóc vừa cười...
Lúc đi ngang qua tiệm bánh gato, Hồ Lập Quân mua một cái bánh ngọt có sẵn.
"Ngày hôm nay sẽ làm sinh nhật sớm cho con." Hắn nói.
"Đáng tiếc, anh con không ở đây, nếu không người một nhà liền đoàn tụ rồi." Tống Nghị Bình lau nước mắt một cái, nói với vẻ tiếc nuối.
"Ai ~, tháng này ba mẹ vừa mới đến thăm anh con. Nếu như là sớm một chút thì còn có thể mang con cùng đi thăm hắn." Hồ Lập Quân ở bên cạnh cũng cảm thấy rất đáng tiếc.
Nhà tù một tháng chỉ được đến thăm một lần, tháng này bọn họ đã dùng mất rồi.
"Con đến thăm anh trai rồi, chỉ là anh ấy không nhìn thấy con mà thôi, đều là con không được, liên lụy anh trai..."
"Được rồi, không nói những này nữa, vào bếp cùng mẹ đi, mẹ dạy con nấu ăn." Tống Nghị Bình vừa lôi kéo nàng vừa nói.
"Được ~" Hồ Thanh Nghiên run rẩy đáp một tiếng.
Hồ Lập Quân ngồi ở trong phòng khách nhìn hai mẹ con bận rộn ở trong phòng bếp, đốt một điếu thuốc, hút một hơi thật sâu.
Sau đó lớn tiếng hỏi: "Con... Khi nào thì đi?"
Hồ Thanh Nghiên đang giúp mẹ rửa rau nghe vậy thì dừng một chút, liếc mắt nhìn đèn Dẫn Hồn bên cạnh.
"Nhiều nhất là hết ngày hôm nay." Tuy rằng tiếp dẫn đại nhân không nói với nàng thời gian cụ thể, nhưng chắc chắn sẽ không để nàng lưu lại quá lâu.
Một ngày hôm này sợ rằng đã là cực hạn rồi.
Tống Nghị Bình đang thái rau cũng dừng lại, thế nhưng rất nhanh lại tiếp tục thái như không có chuyện gì xảy ra.
Mà Hồ Lập Quân lại hít một hơi thuốc, sau đó phun ra ngoài.
Khói thuốc biến ảo ở trước mắt của hắn, cuối cùng biến mất ở trong không khí.
"Không gì tiếc nuối nữa rồi." Hắn lẩm bẩm.
Hắn đang nói cho chính mình nghe....
"Nếu như có kiếp sau, con mà còn đầu thai đến chỗ mẹ, làm con gái của mẹ thì lần này mẹ sẽ không thể yêu chiều con nữa, phải cho con ăn chút vị đắng..." Tống Nghị Bình nhẹ nhàng vuốt gọn tóc cho con gái, nói với vẻ mặt đầy từ ái.
"Vậy ~, mẹ còn nhớ con sao?" Hồ Thanh Nghiên lau khóe nước mắt, cười hỏi.
"Sẽ, mẹ sẽ luôn nhớ tiểu Bảo nhà chúng ta, con là một miếng thịt rơi xuống từ trên người mẹ, sao mẹ lại không nhớ được chứ? Lúc con sinh ra , trên vai có một vết bớt hình lá cây. Đời sau, con nhất định cũng sẽ có cái bớt như vậy, mẹ nhìn thấy là có thể nhận ra tiểu Bảo nhà chúng ta rồi..."
"Nếu như không đầu thai đến chỗ của mẹ cũng không sao cả. Mẹ sẽ cầu phúc cho con, tiểu Bảo nhất định sẽ đầu thai vào một gia đình tốt, có ba mẹ thương yêu..."
"Không, con còn muốn làm con gái của mẹ."
"Nói cái lời ngốc nghếch gì vậy, ai có thể nói trước được việc đầu thai chứ. Như có kiếp sau, không quản con có phải là con gái của mẹ hay không thì con đều nhất định phải cảnh giác cao độ, nhìn rõ con người, không nên dễ dàng vì một người đàn ông mà kết thúc tính mạng của mình..."...
"Mẹ, ba, xin lỗi, xin lỗi ~" Hồ Thanh Nghiên ôm mặt khóc rống.
"Con không hề có lỗi với ba mẹ, ba mẹ cũng không hối hận khi sinh ra con." Tống Nghị Bình ôm chặt con gái vào trong ngực.
"Mẹ còn phải cảm ơn con. Cảm ơn con đã làm con gái của mẹ, cảm tạ con đã ở cùng ba mẹ nhiều năm như vậy, mẹ rất vui vẻ, thật sự... cảm ơn." Tống Nghị Bình đẩy con gái ra, nhẹ nhàng xoa xoa gò má của nàng.
Hồ Lập Quân ngồi hút thuốc ở một bên, tay cũng không ngừng run cầm cập, đầu lọc đã bị nước mắt làm cho ướt nhẹp từ lâu, thuốc đã tắt từ lâu.
Thế nhưng hắn lại không có cảm giác chút nào, không ngừng mà hút, càng hút thì tim hắn lại càng đau, đau đến xé rách...
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Thời gian đến rồi.
------
Dịch: MBMH Translate