Hồ Lập Quân mang theo bữa sáng, đi vào bên trong sương mù, có chút ngạc nhiên mà nhìn đèn lồng màu đỏ trên tay.
Ánh đèn màu vỏ quýt chiếu rọi bốn phía.
"Đúng là có thể dùng được." Hắn cười nói.
"Nhưng mà đây là điện sao? Công tắc ở chỗ nào?" Hắn nghĩ thầm.
Hắn thử thổi một chút nhưng không có tắt.
Nhưng mà, hắn cũng không tra cứu nữa, vợ hẳn là dậy rồi, hắn dành thời gian trở lại.
Hắn sáng sớm có đi công ty hay không không sao cả, hắn thuộc tổ sửa chữa, bình thường đều không có chuyện gì làm, hoàn toàn có thể không đi, chỉ cần lúc cần có mắt là được.
Vợ thì lại khác, vợ mỗi ngày nhất định phải đi làm đúng giờ.
Nhưng mà sang năm là vợ có thể về hưu rồi.
Hắn hiện tại còn chưa nghĩ ra, sau khi về hưu sẽ làm chuyện gì.
Bọn họ muốn tích góp ít tiền, nếu không con trai đi ra mà không tiền sẽ không thể được, ngồi quá lâu, công việc cũng khó tìm.
Bọn họ đang cân nhắc là mở một cửa tiệm, sau khi con trai ra ngoài có thể tiếp nhận, nhưng mà vẫn chưa nghĩ ra là sẽ bán cái gì.
Hắn bước nhanh vài bước, quay về nhà.
Mở cửa, nhìn trong phòng khách đèn không mở.
"Vợ còn chưa dậy sao?" Hồ Lập Quân nghĩ thầm, thuận tay đặt đồ ở trên bàn.
Xoay người chuẩn bị đi gọi vợ rời giường, ánh mắt xẹt qua đèn lồng màu đỏ trên bàn.
Là bạn của con gái đưa, vậy thì đặt ở trong phòng nàng đi.
Hắn cầm đèn lồng màu đỏ, đẩy cửa phòng con gái ra.
"Tiểu Bình, dậy..."
Sau đó...
Hắn ngây người rồi.
Vợ đã tỉnh rồi, đang dựa vào ở đầu giường nhìn ra ngoài cửa sổ. Chuyện này không có gì lạ, mấy năm qua, mỗi sáng sớm khi vợ thức dậy căn bản đều như vậy.
Nhưng mà, hắn nhìn thấy gì đây?
Hắn nhìn thấy con gái đang tựa ở trên vai vợ, nhắm chặt hai mắt, giống như là đang ngủ say.
"Mình... Mình đây là đang nằm mơ sao?" Hồ Lập Quân lộ ra vẻ khó có thể tin được.
Tống Nghị Bình ngồi ở đầu giường cũng cảm nhận được sự khác thường, nàng cảm thấy trên vai của mình có một người đang dựa vào.
Thế là thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu liếc mắt nhìn.
Sau đó...
"Lại mơ tới tiểu Bảo sao." Tống Nghị Bình lộ ra một nụ cười vui vẻ.
"Mẹ." Hồ Thanh Nghiên đang nhắm chặt hai mắt bỗng gọi một tiếng.
"Làm sao thế?" Tống Nghị Bình theo thói quen đưa tay vuốt vuốt mái tóc lộn xộn của nàng ra sau tai.
Sau đó nàng ngây người, hơi thở phả vào gáy, cảm xúc ấm áp, làm cho nàng cảm thấy chân thực không gì sánh được.
Hồ Thanh Nghiên cũng mở mắt ra, nàng nhìn thấy Tống Nghị Bình đang nhìn thẳng vào mình, đưa tay sờ sờ gò má.
Sau đó dường như nhớ tới cái gì, vội vàng quay đầu, thấy Hồ Lập Quân cầm đèn Dẫn Hồn đứng ở cửa phòng, không khỏi bừng tỉnh.
"Vợ, anh... anh có phải là đang nằm mơ không, anh thấy tiểu Bảo rồi..." Hồ Lập Quân ngơ ngác mà nói.
Tống Nghị Bình nghe tiếng ngẩng đầu nhìn hắn, lại nhìn con gái một chút.
Đây thật sự là mơ sao?
Nàng bị hồ đồ rồi.
"Mẹ." Lúc này Hồ Thanh Nghiên ngồi thẳng người, gọi một tiếng.
"Tiểu Bảo?" Tống Nghị Bình run cầm cập, đưa tay sờ về phía gò má của nàng.
"Mẹ, là con." Trong viền mắt của Hồ Thanh Nghiên chứa đầy nước mắt, nghẹn ngào nói.
"Tiểu Bảo của mẹ." Tống Nghị Bình ôm nàng khóc rống như là phát rồ.
"Mẹ ~" Hồ Thanh Nghiên cũng cũng không nhịn được nữa, khóc lớn tiếng.
Nhìn hai mẹ con ôm nhau khóc, hai mắt Hồ Lập Quân đỏ chót, nhưng là lý trí đang nói cho hắn, chuyện này hoàn toàn là không thể.
Con gái chết rồi, không còn nữa, làm sao lại có thể xuất hiện ở trước mặt bọn họ được chứ?
Hắn xoa xoa hai mắt đỏ bừng.
"Xin lỗi, mẹ, xin lỗi..." Hồ Thanh Nghiên lớn tiếng nói.
"Không cần nói xin lỗi, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi..." Tống Nghị Bình xoa xoa gò má của nàng, kích động nói.
"Ba ~" Hồ Thanh Nghiên nước mắt đầy mặt quay đầu lại gọi một tiếng.
"Tiểu Bảo." Lý trí của Hồ Lập Quân hoàn toàn tan vỡ.
Hắn hiện tại còn còn có tâm trạng quan tâm đến chuyện con gái đột nhiên xuất hiện nữa.
Đèn trong tay hắn rơi ở trên mặt đất, bước lớn về phía con gái.
Nhưng mà...
Con gái giống như là bọt nước bình thường biến mất ngay trước mặt bọn họ.
"Tiểu Bảo." Tống Nghị Bình kinh hoảng gọi một tiếng.
Đưa tay sờ sờ chỗ con gái vừa ngồi, vẫn còn chút hơi ấm.
Con gái đâu? Con gái đi đâu rồi?
"Tiểu Bảo." Hồ Lập Quân cũng có chút kinh hoảng mà tìm kiếm khắp nơi.
"Rời khỏi phạm vi của đèn Dẫn Hồn, các người sẽ không thể nhìn thấy con nữa." Đúng lúc này, phía sau hắn truyền đến tiếng nói của con gái.
Hắn xoay người, liền thấy con gái đang cầm đèn lồng màu đỏ, đứng chỗ mà hắn vừa đứng.
Bởi vì độ cao của giường, cộng với Hồ Lập Quân chạy tới, chặn lại ánh sáng của đèn Dẫn Hồn, làm cho Hồ Thanh Nghiên thoát khỏi phạm vi chiếu sáng.
"Ba nhìn thấy tiếp dẫn đại nhân rồi sao?" Hồ Tĩnh Nghiên lau nước mắt hỏi....
"Mẹ, đây là bữa sáng ba mua cho người, người ăn đi." Hồ Thanh Nghiên đẩy bữa sáng đến trước mặt Tống Nghị Bình.
Tống Nghị Bình ngồi bên cạnh nhìn con gái không hề chớp mắt, chỉ lo nàng dời ánh, con gái sẽ hoàn toàn biến mất.
"Con ăn, con ăn đi, những thứ này đều là món con thích ăn, mẹ không đói bụng." Tống Nghị Bình lập tức đẩy trở lại.
"Hì hì, vậy con sẽ không khách sáo nữa." Hồ Thanh Nghiên cầm lấy đũa, xì xà xì xụp gặm lấy gặm để.
Vừa ăn, nước mắt vừa nhỏ xuống trong bát.
"Không khóc, không khóc, tiểu Bảo không khóc, có oan ức gì thì cứ nói với mẹ..." Tống Nghị Bình an ủi con gái, nhưng mình lại không nhịn được mà rơi nước mắt theo.
Hồ Lập Quân ngồi ở một bên không ngừng dụi dụi con mắt, nói: "Được rồi, đừng khóc nữa, khó được... Khó được..."
Hắn cũng không nói nên lời.
Vừa khóc một hồi, mọi người chậm rãi tỉnh táo lại.
Hồ Lập Quân nhìn về phía đèn lồng màu đỏ trên bàn ròi hỏi: "Tiểu Bảo, con là bởi vì chiếc đèn này, cho nên ba mẹ mới có thể nhìn thấy con. Vậy cô gái đưa đèn cho ba là bạn của con sao? Vậy có phải là chỉ cần đốt chiếc đèn này thì con có thể vĩnh viễn ở cùng ba mẹ hay không?"
Tống Nghị Bình nghe vậy thì phản ứng lại, vẻ mặt vui mừng. Nàng không quan tâm con gái là quỷ, chỉ cần con gái có thể trở lại bên cạnh nàng thì dù thế nào cũng được.
"Ồ? Cô gái sao?" Vẻ mặt của Hồ Thanh Nghiên vô cùng nghi hoặc.
"Sáng sớm lúc ba đi mua một chút đồ..."
Hồ Lập Quân nói lại chuyện xảy ra vào buổi sáng một lần.
Hồ Thanh Nghiên nghe vậy thì có chút bừng tỉnh.
"Đó là chị Đào Hoa, thế nhưng chiếc đèn này không phải là của chị Đào Hoa, là của tiếp dẫn đại nhân. Hơn nữa..., đèn sáng làm người, đèn tắt là quỷ, tiếp dẫn đại nhân là người tiếp dẫn trợ giúp người chết hoàn thành tâm nguyện..." Hồ Thanh Nghiên giải thích.
Nghe con gái giải thích, Tống Nghị Bình ngơ ngác mà nhìn đèn Dẫn Hồn trên bàn.
"Mẹ, nói tiếp dẫn đại nhân là người, thế nhưng thực ra không khác thần là bao.”
Hồ Thanh Nghiên biết mẹ mình đang suy nghĩ gì, vì nàng, có thể làm được bất cứ chuyện gì.
Nàng hiện tại đơn giản chỉ là muốn giấu đèn Dẫn Hồn đi, như vậy sẽ có thể vĩnh viễn nhìn thấy con gái.
"Ai ~" Tống Nghị Bình nghe vậy thì thở dài thật sâu.
"Được rồi, đều đừng khổ sở nữa, con... con ngày hôm nay rất vui vẻ đây." Hồ Thanh Nghiên cười nói.
Nhưng mà nụ cười lại vô cùng cay đắng.
"Tiểu Bảo, tâm nguyện của con là gì, con cứ nói với ba. Tuy rằng ba già rồi, thế nhưng dù liều mạng cũng sẽ giúp con hoàn thành." Hồ Lập Quân nhìn con gái, vẻ mặt chăm chú mà lại nghiêm túc.
"Là người đàn ông kia sao? Anh con muốn giúp con báo thù, đáng tiếc lúc đó bị người ta ngăn cản rồi." Tống Nghị Bình tức giận nói.
Đồng thời lại có chút vui mừng.
"Không phải, vì hắn không đáng, con chỉ là muốn gặp mặt các người một lần, nói một tiếng xin lỗi, các người nuôi con lớn như vậy..." Hồ Thanh Nghiên nói xong lại cảm thấy đau khổ.
Ai ~, hai vợ chồng thở dài một tiếng, con gái nha, nếu như có thể nghĩ như vậy sớm một chút thì tốt rồi.
------
Dịch: MBMH Translate