"Thời tiết lại bắt đầu lạnh, hàng năm vào lúc này mẹ đều sẽ gọi điện thoại cho con, bảo con mặc nhiều quần áo một chút, không nên bởi vì thích chưng diện mà khiến mình bị lạnh..." Tống Nghị Bình đứng lẩm bẩm ở trước mộ.
Hồ Lập Quân móc ra một điếu thuốc, tiến đến châm trên giấy đốt một chút, hút một hơi thật sâu, nhìn tro giấy bị gió thổi bay tứ tán, vẻ mặt mờ mịt.
Tống Nghị Bình lấy ra một cái khăn lông, lau sạch mộ bia cho Hồ Thanh Nghiên, lại xử lý lá rụng bốn phía một phen.
"Từ nhỏ đến lớn, đều là mẹ chỉnh đốn giúp con, hiện tại chết rồi còn muốn mẹ tới thu dọn, lúc nào con mới có thể làm chuyện của chính mình đây?" Tống Nghị Bình ngoài miệng nói vậy, sau đó lại lộ ra một nụ cười khổ sở.
"Nói lời ngốc nghếch gì đó." Hồ Lập Quân lườm một cái, dựa lưng vào mộ bia rồi ngồi xuống.
"Tiểu Bảo, sắp đến sinh nhật của con rồi, chờ đến sinh nhật con, ba ba sẽ mua cho con cái bánh gatô lớn. Ba mẹ sẽ đón sinh nhật cùng con, đáng tiếc anh con không thể rồi, nếu không người một nhà chúng ta đã đoàn tụ rồi..."
"Sang năm, sang năm anh con có thể đi ra rồi, đến lúc đó chúng ta đồng thời đến." Tống Nghị Bình ở bên cạnh lập tức nói.
Hai người ngồi ở trước mộ Hồ Thanh Nghiên lải nhải nhanh hơn một giờ, cuối cùng đứng dậy rời đi.
"Tháng sau ba mẹ trở lại thăm con."
...
"Về nhà đi, tháng sau lại đến." Nhìn vợ quay đầu lại nhìn mộ bia, Hồ Lập Quân thúc giục.
"Em hình như nhìn thấy con gái, nó đang vẫy tay với chúng ta." Tống Nghị Bình lẩm bẩm.
Hồ Lập Quân quay đầu lại liếc mắt nhìn, nghĩa trang trống rỗng, một trận gió nhẹ thổi qua, mang theo từng tia ý lạnh, yên tĩnh không có một cái gì.
"Đi thôi." Hồ Lập Quân quay đầu lại nói.
Chờ lên xe, hai người lại trở nên hoàn toàn trầm mặc. Một người yên lặng mà lái xe, một người yên lặng mà nhìn ngoài cửa xe, không ai nói lời nào.
Căn nhà hiện tại của Hồ Lập Quân đã phân cho trong xưởng.
Hồi trước, tiểu khu nhà máy của bọn họ là một trong những tiểu khu tốt nhất ở Thạch Môn.
Nhưng mà theo thời gian đã dần dần trở nên cũ kỹ.
Nhưng mà nhà máy điện có tiền, tuy rằng không có phá dỡ, thế nhưng bất luận là vệ sinh hay là xanh hoá của tiểu khu đều vô cùng tốt.
Gần tiểu khu là công viên Hòa Bình.
Lúc bọn nhỏ còn nhỏ, mỗi ngày sau khi ăn cơm tối, Hồ Lập Quân đều thích dẫn bọn nhỏ tới trong này chơi.
Khi đó rất là náo nhiệt, khiêu vũ, bày sạp, hát hí khúc, kéo nhị hồ, là chuyện mà bọn nhỏ mong đợi nhất mỗi tối.
Nhưng mà những năm gần đây, người cũng dần trở nên ít đi, đã không còn sự náo nhiệt của ngày xưa.
Lúc lái xe về nhà ngang qua công viên, vừa vặn gặp phải đèn đỏ.
Nhìn cửa công viên trống rỗng, Hồ Lập Quân đột nhiên nói: "Sắp đến sinh nhật của tiểu Bảo rồi."
Tống Nghị Bình hiểu ý của Hồ Lập Quân, nhìn về phía cửa công viên.
Bởi vì sinh nhật hàng năm, nàng đều sẽ giúp hai cha con chụp một tấm hình ở cửa công viên.
Trong suốt hơn hai mươi năm.
Từ khi nàng bập bẹ học nói, đến khi nàng kéo cánh tay mình làm nũng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đồng thời mang nàng đi khỏi hắn.
"Đã ba năm rồi." Hồ Lập Quân thở dài.
Tống Nghị Bình yên lặng mà gật gật đầu.
Con trai cũng giống như thế, sinh nhật hàng năm của con trai đều là cùng chụp một tấm hình với nàng, tương tự đã ba năm không chụp rồi, nhưng mà con trai sau này vẫn còn cơ hội...
Lúc này đèn xanh sáng, phía sau truyền đến tiếng còi thúc giục, Hồ Lập Quân đạp cần ga, chạy qua công viên, bỏ nó lại phía sau.
Ai......
"Tiểu Bình, tiểu Bình, em dậy hay chưa?" Hồ Lập Quân rời giường, đẩy cửa phòng của Tống Nghị Bình ra, thấy Tống Nghị Bình vẫn còn ngủ say.
Hồ Lập Quân không có đánh thức vợ, bởi vì hắn biết tối hôm qua nàng khẳng định lại đi ngủ rất muộn.
Từ khi con gái chết rồi, hai người liền bắt đầu tách ra ngủ.
Hắn vẫn ngủ ở gian phòng cũ, mà vợ thì ngủ ở phòng của con gái.
Nàng nói trong phòng có hình ảnh của con gái.
Đương nhiên nàng chỉ ngủ ở bên trong, không hề động đến đồ của con gái khi còn sống.
Hồ Lập Quân nhẹ nhàng đóng cửa phòng, đi xuống lầu, chuẩn bị đi mua bữa sáng cho vợ.
"Chú Hồ, chào buổi sớm."
"Chú Hồ, mua bữa sáng sao."...
Có người quen nhìn thấy Hồ Lập Quân liền dồn dập bắt chuyện, đây là nhà máy điện thuộc tiểu khu, trên căn bản mọi người đều biết nhau.
Trước cửa tiểu khu cũng có bán ít đồ, thế nhưng Hồ Lập Quân không có mua.
Mà là đặc biệt đi qua hai trạm dừng, đi tới một quán bán đồ ăn sáng có tên là Đại Hồng Môn.
Thịt lừa và bánh nướng của Đại Hồng Môn rất ngon, khi con gái còn sống rất là thích ăn.
Đương nhiên vợ cũng rất thích.
Hắn tuy rằng đến sớm, thế nhưng trong cửa hàng đã có mấy người.
Trong đó, hai nam một nữ nhìn thấy hắn đi vào, đều quay đầu lại nhìn và đánh giá hắn.
Hắn cảm thấy có chút kỳ quái, hắn lại không biết mấy người này.
Bỗng nhiên trong lòng hơi động, lẽ nào là bạn bè của con trai hoặc là con gái?
Chuyện này rất có khả năng.
Thế là mỉm cười gật gật đầu với bọn họ.
Quả nhiên ba người trẻ tuổi kia cũng mỉm cười gật gật đầu với hắn.
"Lập Quân tới rồi, vẫn như cũ sao?"Ông chủ bán đồ ăn sáng hiển nhiên là biết Hồ Lập Quân, chào hỏi theo thói quen.
Hồ Lập Quân gật gật đầu, móc tiền ra, bỗng nhiên nghĩ đến ba người trẻ tuổi kia có thể là bạn của con trai hoặc là con gái.
Thế là suy nghĩ một chút rồi nói: "Bọn họ trả tiền chưa? Nếu chưa thì tính của bọn họ cho tôi luôn đi?"
Ông chủ nghe vậy thì có chút kỳ quái, hỏi: "Quen biết nhau sao?"
"Hẳn là bạn bè của đại Bảo hoặc là tiểu Bảo đi?" Hồ Lập Quân nói.
"Anh không xác định liền tính tiền luôn sao?"
"Cũng không bao nhiêu tiền." Hồ Lập Quân cười nói.
Ông chủ nghe vậy liếc mắt nhìn hắn, sau đó trực tiếp tính tiền cho hắn.
Sau đó quay sang nói với ba người trẻ tuổi kia: "Của các người đã được thanh toán."
Nói xong dùng ánh mắt ra hiệu về phía Hồ Lập Quân.
"Há, cảm ơn." Ba người trẻ tuổi ngẩng đầu lên nói cảm ơn.
"Không... Không cần khách sáo." Hồ Lập Quân có chút mất tự nhiên.
Nếu bọn họ là bạn của con trai, hi vọng sau khi con trai đi ra, bọn họ sẽ không ghét bỏ, còn có thể trở thành bạn bè.
Nếu là bạn của con gái thì cảm ơn bọn họ còn nhớ tới con gái.
"Bữa sáng của anh đây, còn nóng hổi, trở lại nhớ ăn nhân lúc nóng." Ông chủ nói.
Hồ Lập Quân tiếp nhận rồi xoay người đi ra ngoài.
"Chú Hồ." Bỗng nhiên cô gái đang ăn sáng kia gọi một tiếng, đứng lên đi đến.
"Cháu biết chú sao?" Hồ Lập Quân hỏi.
"Cháu là bạn của Hồ Thanh Nghiên."
"Cảm ơn." Hồ Lập Quân nói.
Hắn cũng không biết chính mình đang cảm ơn cái gì.
"Cái này cho chú." Bỗng nhiên cô gái đưa một chiếc đèn lồng tinh xảo cho hắn.
"Ồ? Cho chú à, vì sao?" Hồ Lập Quân cảm thấy có chút kỳ quái.
"Thanh Nghiên trước đây từng muốn, cháu không cam lòng cho nàng, hiện tại..."
"Không... Không, không thể lấy đồ của cháu được. Lại nói, Thanh Nghiên nó..." Hồ Lập Quân vội vàng nói.
"Cháu biết, tuy rằng chậm một chút. Thế nhưng... xin chú nén bi thương, chú vẫn là mang cái này về đi."
"Cảm ơn, cảm ơn chú." Hồ Lập Quân nghe vậy thì thành tâm thực lòng nói cảm ơn.
"Cảm ơn cháu đã ba năm rồi còn nhớ tới tiểu Bảo." Hắn nghĩ thầm.
Sau đó không từ chối nữa, đưa tay tiếp nhận chiếc đèn lồng màu đỏ kia.
Nhìn rất tinh xảo, nhưng mà hẳn là không đáng giá bao nhiêu tiền?
Cũng không biết con gái vì sao lại thích.
Hồ Lập Quân mang theo đèn lồng màu đỏ, xuyên qua sương mù trong sáng sớm tinh mơ trở về nhà.
------
Dịch: MBMH Translate