Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 281 - Chương 281: Nóng Đầu.

Chương 281: Nóng Đầu. Chương 281: Nóng Đầu.

Hồ Thanh Nghiên có thể nói từ nhỏ đã được yêu chiều mà lớn lên.

Ba ba thương, mẹ yêu, anh trai càng là che chở nàng ở khắp nơi.

Cho nên, nàng căn bản chưa từng chịu suy sụp hay oan ức gì.

Nghĩ đến trong công việc thì phải chịu oan ức, nghĩ đến sắc mặt của bạn trai...

Trong lòng phảng phất như có một cỗ oan ức không thể phát tiết ra được.

Nàng muốn gọi điện thoại cho ba mẹ để nói hết, nhưng mà lấy điện thoại di động ra thì nàng lại do dự.

Nàng đã không phải trẻ nhỏ nữa, gọi điện thoại cho bọn họ, ngoại trừ khiến bọn họ lo lắng thêm thì còn có thể làm gì.

Muốn gọi điện thoại cho anh trai, anh trai nhất định sẽ mắng nàng ngốc, mắng nàng không có đầu óc?

Soạn một tin nhắn, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không có gửi ra ngoài.

Nàng đứng ở trên cầu nhìn nước sông chảy xuôi dưới sông, nàng bỗng nhiên có một ý nghĩ.

"Chết cho rồi."

Phảng phất như ma quỷ lẩm bẩm, nàng không chút do dự mà lật qua lan can, thả người xuống.

Trong nháy mắt rơi xuống từ trên cầu, Hồ Thanh Nghiên bắt đầu hối hận rồi.

Nàng giống như nhìn thấy ánh mắt cực kỳ bi thương của ba mẹ và anh trai. Nếu có kiếp sau, con còn có thể thành con gái của các người nữa không?...

"Tôi có phải là rất ngu hay không?" Hồ Thanh Nghiên đặt chén nước đã lạnh xuống rồi hỏi.

"Đúng."

Hồ Thanh Nghiên không nhịn được mà trừng Hà Tứ Hải một cái, đây cũng quá thẳng thắng rồi.

Nhưng mà nàng lập tức phản ứng lại, đây là tiếp dẫn đại nhân, thế là lại e dè cúi đầu.

"Vì một tra nam mà từ bỏ người yêu thương cô và cha mẹ nuôi lớn cô, có đáng không?" Hà Tứ Hải bình tĩnh mà hỏi.

"Không đáng." Hồ Thanh Nghiên nhỏ giọng nói.

"Thế nhưng lúc đó đầu óc rơi vào mơ hồ, chờ đến lúc hối hận thì đã muộn rồi." Hồ Thanh Nghiên lại nói.

Hà Tứ Hải hiểu khá rõ điểm ấy, đây là tật xấu mà người bình thường đều sẽ phạm phải. Chơi game đầu óc nóng lên sung cái 648, đi dạo phố đầu óc nóng lên mua cái túi xách hoàn toàn không dùng được...

Quá bình thường rồi, Hà Tứ Hải cũng thường xuyên nóng đầu, thế nhưng bần cùng khiến cho hắn bình tĩnh hơn, cho nên rất ít khi làm mấy chuyện nóng đầu này.

Nhưng mà có lúc, đầu óc nóng lên, sẽ không có sau đó nữa.

Hồ Thanh Nghiên thuộc về loại này, rất nhiều vụ tự sát phần lớn đều là hành động trong lúc nóng đầu.

Nhưng mà chuyện này lại để lộ ra một vấn đề, tự chủ và năng lực ứng đối.

Nói cách khác là, giáo dục của vợ chồng Hồ Lập Quân là thất bại. Tuy rằng bọn họ cho Hồ Thanh Nghiên tất cả tình yêu, thế nhưng lại bảo vệ nàng quá mức.

Điều này làm cho Hà Tứ Hải không thể không nghĩ lại, có phải là cũng nên để Đào Tử trải qua một ít khó khăn hay không.

Nhưng cuối cùng ngẫm lại vẫn là quên đi, Đào Tử từ nhỏ đã trải qua nhiều lắm rồi, hoàn toàn không cần thiết.

Ừm...

Cứ như vậy....

"Cho nên tâm nguyện của cô là gì? Tìm bạn trai báo thù sao?" Hà Tứ Hải tò mò hỏi.

Hồ Thanh Nghiên lắc lắc đầu.

"Tôi muốn nói lời tạm biệt cuối cùng với ba mẹ tôi, nói cho bọn họ biết tôi rất yêu bọn họ. Tôi muốn nói với anh trai... một tiếng xin lỗi, có thể trở thành em gái của hắn, là chuyện may mắn nhất cả đời này của tôi."

Hồ Thanh Nghiên nói xong, thì nhỏ giọng nức nở.

"Hai ngày nữa, tôi sẽ cùng cô trở về một chuyến." Hà Tứ Hải nhận tâm nguyện của nàng.

Sau đó không quản nàng nữa, đứng lên đi ra ngoài.

Lưu Vãn Chiếu mang theo Đào Tử và Huyên Huyên lại đây rồi.

"Các người không phải nói muốn đi xem đồ nội thất sao?" Hà Tứ Hải kỳ quái hỏi.

"Anh không đi, vô vị." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Đúng, vô vị." Đào Tử tiếp lời.

Sau đó nhìn Huyên Huyên đang chơi đùa con chó đất ở trước cửa.

Nàng thật sự không dám tiến lên, bởi vì nàng có chút sợ chó.

"Các người thấy hài lòng là được, gọi anh đi cũng vô dụng thôi, ánh mắt của anh không được." Hà Tứ Hải nói thẳng.

"Vậy cũng phải đi cùng mới được." Lưu Vãn Chiếu đi tới kéo cánh tay của hắn rồi nói.

Sau đó dời ánh mắt nhìn về phía Hồ Thanh Nghiên đang ngồi khóc ở bên trong Vấn Tâm Quán.

"Có khách... là người."

Ánh mắt nàng nhìn thấy đèn Dẫn Hồn trên bàn liền dừng một chút.

"Một người đáng thương mà cũng không đáng thương." Hà Tứ Hải thuận miệng đáp một câu.

Lưu Vãn Chiếu được nghe cảm thấy có chút mờ mịt, không hiểu câu nói này là có ý gì.

Hà Tứ Hải cũng không giải thích thêm, đưa tay tắt đèn Dẫn Hồn.

Hồ Thanh Nghiên biến mất không còn thấy bóng dáng ở ngay dưới mắt của nàng.

Hồ Thanh Nghiên yên lặng mà đứng dậy, sau đó đi ra ngoài, thoáng khom người với Hà Tứ Hải rồi rời khỏi Vấn Tâm Quán.

Dọc theo con đường hồ Kim Hoa mà đi phía trước, không có mục đích, cảm giác cô độc và bi thường không nói ra được.

Nàng muốn về nhà...

Nàng nhớ ba mẹ của nàng rồi.

Nàng muốn "Bắt nạt" anh trai của nàng.

Nàng muốn đi xem bọn họ một chút....

Hà Tứ Hải cũng không trì hoãn mấy ngày, ngày thứ hai đã chuẩn bị đi tới Thạch Môn.

Chủ yếu là ý của Lưu Vãn Chiếu, sau khi nàng nghe câu chuyện về Hồ Thanh Nghiên thì phát ra một tiếng thở dài sâu sắc.

Hồ Thanh Nghiên có đáng thương không? Nhưng đều là sự lựa chọn của chính nàng.

Nói nàng không đáng thương? Cũng không hoàn toàn vậy, chỉ có điều giao phó tình cảm sai người, ví dụ như vậy nhiều không kể xiết, chỉ có điều nàng lại trả giá bằng sinh mệnh.

Nhưng người đáng thương hơn cả chính là cha mẹ nàng, bọn họ dành hết tất cả yêu thương cho nàng. Nàng lại âm thầm rời đi như vậy, không biết bọn họ sẽ đau lòng như nào...

"Nhưng mà, cô theo lại đây làm gì?" Hà Tứ Hải nhìn Ninh Đào Hoa bên cạnh, hỏi.

Luôn cảm thấy mấy ngày không gặp, cô nương này như mập thêm một vòng.

"Tĩnh Nghiên cũng coi như là bạn của tôi. Tôi cũng đi đưa nàng, nói lời tạm biệt lần cuối với nàng." Ninh Đào Hoa nói.

"Lúc cô coi tiền như rác, sao lại không nghĩ tới nàng?" Hà Tứ Hải nghĩ thầm.

Nhưng cũng không có nhiều lời, mà là quay đầu nhìn về phía La Hoan theo ở phía sau, không ngừng cười làm lành, hỏi: "Vậy còn anh, anh theo đến đây để làm cái gì?"

"Tôi và Hồ Thanh Nghiên cũng coi như là có chút quên biết, người chết là lớn, nàng sắp trở về Minh Thổ rồi. Tôi cũng đến nói lời tạm biệt lần cuối với cô ấy." La Hoan nói với vẻ mặt thành thật, thần sắc tịch mịch.

Đây hoàn toàn chỉ là nói mò, hắn mới gặp mặt có mấy lần mà thôi, thậm chí còn không nói với nhau được mấy câu, như vậy cũng tính là quen biết sao?

"Thực sự là nhàn rồi." Hà Tứ Hải cũng không để ý tới bọn họ nữa, trực tiếp đi vào sân bay.

Ninh Đào Hoa và La Hoan vội vàng đuổi theo.

"Đúng rồi, anh không phải nói anh có một người bạn..." Hà Tứ Hải bỗng nhiên quay đầu lại hỏi.

" y..., tôi vẫn chưa tìm được." La Hoan nghe vậy có chút lúng túng nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy cũng không nói thêm nữa, xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Ninh Đào Hoa bước nhanh, đuổi theo đi song song cùng Hà Tứ Hải về phía trước. La Hoan theo ở phía sau nhìn hai bên một chút, đột nhiên cảm thấy mình khá giống với tiểu đệ xách đồ.

"Sao thế? Có chuyện muốn nói với tôi." Hà Tứ Hải liếc nhìn Ninh Đào Hoa cứ muốn nói lại thôi.

"Tôi cảm thấy... Tôi cảm thấy hiện tại rất tốt, cho nên tôi quyết định giữ lại năng lực có thể nhìn thấy quỷ." Ninh Đào Hoa nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy gật gật đầu.

"Ồ, anh không phản đối?" Ninh Đào Hoa vui mừng nói.

"Tôi tại sao lại phải phản đối, đây là sự lựa chọn của chính cô." Hà Tứ Hải ngạc nhiên hỏi.

" y..." Ninh Đào Hoa nghe vậy thì bỗng nhiên có chút không biết nói gì.

Kể từ khi biết Hà Tứ Hải là "Thần", nàng luôn cảm thấy vận mệnh của mình đang bị Thần chi phối.

"Thực ra có thể nhìn thấy quỷ cũng không chắc là chuyện xấu, tối thiểu, tôi sẽ biết được một thế giới càng chân thực hơn..."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment