Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 280 - Chương 280: Nha Đầu Ngốc (2)

Chương 280: Nha Đầu Ngốc (2) Chương 280: Nha Đầu Ngốc (2)

Nha đầu ngốc đương nhiên là nói chuyện không tính, là bởi vì nàng gặp được người vừa ý.

Nhưng lại không phải là người tốt...

"Cô nhìn lại mình xem, chuyện nhỏ như thế này cũng làm không xong, thật sự coi mình là đại tiểu thư à, buổi tối tăng ca làm xong cho tôi." Quản lý trực tiếp ném bản kế hoạch lên trên bàn của Hồ Thanh Nghiên.

"Nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì? Chút chuyện nhỏ này đều không làm xong thì cô còn có thể làm gì? Ai, Hồ Thanh Nghiên, cô cũng đừng trách tôi nghiêm khắc đối với cô. Tôi thực ra rất xem trọng, hi vọng cô có thể mau chóng một mình chống đỡ một phương, cho dù sau này cô không làm ở nơi này nữa thì đi bất kỳ chỗ nào cũng được, tính lũy hiện tại chính là của cải của cô..." Quản lý bày ra dáng vẻ tận tình khuyên nhủ, khiến cho Hồ Thanh Nghiên không tiện mở miệng.

Nhìn quản lý dẫm lên giày cao gót, xoay mông, xoay người rời đi.

Hồ Thanh Nghiên buồn bực ngồi xuống, nhìn bản kế hoạch trước mắt mà thở dài.

Từ nhỏ, Hồ Thanh Nghiên đã lớn lên từ trong yêu thương và che chở, xã hội tàn khốc đã cho nàng những bài học sâu sắc.

Mỗi ngày các loại phương án, các loại kế hoạch, còn phải bày ra gương mặt tươi cười để ứng phó quan hệ với đồng nghiệp.

Làm cho nàng cảm thấy mệt mỏi từ trong công việc đến cuộc sống, cảm thấy áp lực không gì sánh được.

Lúc này điện thoại di động trên bàn vang lên.

"A lô, cô rốt cuộc bao giờ mới đến vậy, khách hàng đang say khướt. Tôi nói trước cho cô, phải bồi thường tổn thất..." Điện thoại vừa mới nhận đã nghe thấy một giọng nói đầy bất mãn.

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi mới vừa tan tầm, tôi sẽ tới ngay."

Bạn trai lại uống nhiều rồi, vừa nãy nàng muốn xin nghỉ, nhưng mà lại không thể mở miệng.

Bạn trai là học trưởng đại học của nàng, nàng rất yêu hắn. Sau khi tốt nghiệp đại học, nàng từ bỏ công việc ở Thạch Môn, đi theo bạn trai đến Ma Đô lang bạt.

Mới vừa tốt nghiệp, bạn trai nàng vô cùng có tham vọng, cảm giác mình nhất định sẽ có một phen thành tựu.

Nhưng mà lòng cao hơn trời, mệnh so với giấy bạc, mọi chuyện đều không như ý.

Sau khi Hồ Thanh Nghiên tốt nghiệp, đi theo bước chân bạn trai tới Ma Đô, nhìn thấy bạn trai thuê một căn tầng hầm mười mấy mét vuông ở dưới hầm, mỗi ngày đều ăn mì, uống nước sôi để nguội. Nàng quả thực có chút không thể tin được vào con mắt của chính mình.

Nhưng mà Hồ Thanh Nghiên rất yêu hắn, tin tưởng đây chỉ là nhất thời, bạn trai cuối cùng rồi sẽ đi lên.

Thế là nàng ở lại Ma Đô, tìm một công việc, tuy rằng rất mệt, rất khổ cực, nhưng chỉ cần ở cùng bạn trai thì nàng liền cảm thấy rất hạnh phúc.

Nhưng mà bạn trai lại gặp phải trắc trở khắp nơi, không một phần công việc nào có thể vượt qua một tháng, người cũng càng ngày càng chán chường.

Hồ Thanh Nghiên mơ hồ cũng có chút thất vọng, nhưng nàng không muốn nghĩ về nơi sâu xa, nàng tin tưởng bạn trai nhất định được...

Hồ Thanh Nghiên chỉ có thể tạm thời bỏ công việc trong tay xuống, đến tiệm rượu mà bạn trai say rồi bồi thường tiền, đón người về nhà, sau đó lại vội vã quay lại công ty.

Cả người nàng tràn ngập uể oải, cho dù là thân thể hay là tinh thần, nàng lúc này mới nhớ tới đến, cơm tối còn chưa ăn, nàng có chút muốn khóc...

Nàng muốn gọi điện thoại cho ba mẹ, nhưng lại sợ bọn họ lo lắng.

Muốn gọi cho anh trai nhưng lại do dự, anh trai nhất định là sẽ lập tức trào phúng nàng một phen, sau đó bảo nàng về nhà...

Nàng không muốn trở về với dáng vẻ chật vật như vậy, nàng còn có thể kiên trì.

Rót chén nước uống một hớp, phấn chấn tinh thần một hồi, tiếp tục cố gắng làm việc....

"Quản lý Lỗ, kế hoạch lần này làm rất tốt, nếu như hợp đồng có thể thành công thì công lao của cô là lớn nhất, công ty nhất định sẽ cân nhắc khen thưởng cho cô."

"Trịnh tổng, tôi đây chỉ là làm một ít việc chân tay, không được tính là gì cả, chủ yếu vẫn là Trịnh tổng biết nói chuyện, làm cho đối phương cảm thấy tự tin vào hạng mục lần nữa."

"Thật biết nói chuyện, vất vả rồi.” Trịnh tổng cười nói.

"Không vất vả, đều là chức trách của tôi." Quản lý Lỗ nói.

Trịnh tổng nghe vậy thì hài lòng xoay người rời đi.

Hồ Thanh Nghiên đứng ở một bên, nghe bọn họ nói chuyện thì một mặt mờ mịt, phần phương án kế hoạch kia rõ ràng là nàng viết.

"Thanh Nghiên, cô đừng trách tôi đoạt công lao của cô. Đúng, phương án kế hoạch là do cô viết, thế nhưng cũng là kết quả mà mọi người cùng nhau nỗ lực. Nếu không phương án của cô căn bản là không đến được tay của Trịnh tổng. Cô sẽ không thật sự cho rằng bản kế hoạch mà cô viết là tốt đấy chứ? Được rồi, tiền thưởng tháng này nhất định sẽ không thiếu phần của cô, khoảng thời gian này cô cũng quá cực khổ rồi. Như vậy đi, cho cô nghỉ nửa ngày, về nhà nghỉ ngơi thật tốt. Cô nhìn xem, cô trẻ tuổi hơn tôi mà bọng mắt còn nặng hơn cả tôi..."

Quản lý Lỗ vỗ vỗ bả vai của Hồ Thanh Nghiên, một mặt thân thiết, sau đó tươi cười xoay người rời đi.

Hồ Thanh Nghiên muốn phản bác, nhưng mà lời chưa kịp ra khỏi miệng, lại không có cơ hội để nói ra.

"Ai ~ "

"Nhưng mà, được nghỉ nửa ngày cũng không tệ, hơn nữa tháng sau có tiền thưởng, hẳn là không ít đi." Hồ Thanh Nghiên có chút suy nghĩ.

Sau đó thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

"Buổi chiều hẹn bạn trai cùng đi dạo phố, hai người đều đã lâu rồi không đi dạo phố. Nhưng mà hôm nay anh ấy nói đi tìm việc làm, cũng không biết đã tìm được hay chưa..." Hồ Thanh Nghiên nghĩ thầm.

Cầm điện thoại lên muốn gọi tới hỏi một chút, nhưng nghĩ lại mình cũng sắp về rồi thế là lại thả xuống.

Ở trên đường trở về, nhìn thấy ven đường có bán dưa hấu, Hồ Thanh Nghiên mua nửa quả.

Sau đó một đường ôm trở lại, đến cửa thì cánh tay có chút đau.

Trước đây ở nhà, không phải ba Hồ Lập Quân xách thì chính là anh trai Hồ Lam Hải xách, nào để cho nàng xách đồ nặng như vậy, còn xách đi xa như vậy.

Nhưng mà bạn trai thích ăn dưa hấu, nghĩ đến đây, nàng cũng không cảm thấy mệt mỏi như vậy nữa.

"Cũng không biết đã trở về chưa, có phải là tìm được công việc rồi hay không."

Hồ Thanh Nghiên đặt dưa hấu xuống ở cửa, xoa xoa khuỷu tay đau nhức của mình, đang chuẩn bị đổi giày, sau đó thì sửng sốt một chút.

Bởi vì trên giá giày có một đôi giày nữ mà cô không biết.

"Có khách tới sao?" Trong lòng Hồ Thanh Nghiên hơi nghi hoặc một chút, mở cửa đi vào.

Phòng này là nàng thuê sau khi đến Ma Đô, nhưng mà tiền thuê nhà mỗi tháng đều là cha Hồ Lập Quân trẻ giúp nàng. Bằng không, dựa vào chút tiền lương kia của nàng mà trẻ tiền thuê nhà, căn bản là không đủ cho hai người sống. Nàng vẫn luôn gạt mẹ Tống Nghị Bình chuyện này.

Nhưng mà vào sau cửa, Hồ Thanh Nghiên lập tức sửng sốt.

Bởi vì trong phòng truyền đến tiếng vui đùa của một nam một nữ.

Hồ Thanh Nghiên lại không phải kẻ ngu, còn có cái gì mà không rõ.

Nàng tức giận lập tức xông vào.

Quả nhiên bạn trai và một người phụ nữ đều cởi hết quần áo đang "Nói chuyện làm ăn".

Hơn nữa, Hồ Thanh Nghiên còn biết người phụ nữ này.

Nàng là một học tỷ của Hồ Thanh Nghiên, cũng là bạn học cùng khóa của bạn trai nàng.

"Ồ, tại sao em lại trở về rồi?" Nhìn thấy Hồ Thanh Nghiên, bạn trai cũng chẳng có bao nhiêu hoang mang, vẻ mặt lạnh nhạt, mặc áo rồi ngồi dậy.

"Anh không muốn giải thích một chút với em sao?" Hồ Thanh Nghiên tức giận hỏi.

"Có cái gì mà phải giải thích, em không phải đã nhìn thấy rồi sao?" Bạn trai cầm lấy một điếu thuốc ở đầu giường vừa hút vừa nói.

"Anh... Vô sỉ, cút ra ngoài, cút ra khỏi nhà của tôi." Hồ Thanh Nghiên kéo chăn của bọn họ ra, vứt trên mặt đất, tiện tay cầm đồ lên rồi đập tới.

Một lọ kem dưỡng da trực tiếp đập lên đầu bạn trai.

"Cô con mẹ nó nổi điên cái gì thế?" Bạn trai gào lên đau đớn một tiếng rồi quát lớn.

"Anh mới điên rồi, vô sỉ, các ngươi cút cho tôi, cút cho tôi..."

"Ha ha, tại sao tôi phải cút?"

"Đây là nhà tôi thuê."

"Cô thuê? Hợp đồng nhưng là tôi ký, muốn cút thì cũng là cô."

Hồ Thanh Nghiên nghe vậy thì sửng sốt, nàng không nghĩ tới bạn trai dĩ nhiên lại có thể nói lời như vậy.

Nàng phát rồ nắm lấy mỹ phẩm trên bàn rồi đập tới.

"Mẹ nó, đừng tưởng rằng tôi không dám đánh phụ nữ?" Hai người ôm đầu tránh né cuối cùng đều trở nên tức giận.

Bạn trai bước lớn vượt qua, tát cho Hồ Thanh Nghiên một bạt tay, sau đó lôi tóc của nàng, trong sự gào thét đau đớn của nàng mà kéo nàng ra ngoài cửa, đẩy ngã xuống đất.

"Thứ đồ gì thế không biết?" Bạn trai che trán, bộ dáng không quan tâm, xoay người muốn trở về phòng, không cẩn thận bị dưa hấu trên đất làm vướng chân, thiếu chút ngã chổng vó.

"Thứ đồ quái quỷ gì thế." Bạn trai một cước đá bay dưa hấu, dưa hấu bay ra từ trong túi ni lông, vỡ nát.

Sau đó vừa chửi vừa đi vào nhà, "Ầm" một tiếng đóng cửa lại, đồng thời còn khoá trái.

Nhìn dưa hấu đỏ rơi đầy đất, Hồ Thanh Nghiên cảm giác nó như trái tim của mình vậy, vỡ nát.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment